Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Chương 579: Cách ngồi đu quay
Châu Lan
28/02/2021
“Không sao” Đào Anh Thy sụp đổ, anh không sao, nhưng tôi có ý kiến rất lớn đấy! Thời điểm khi Tư Hải Minh đến gần, Đào Anh Thy đưa tay che đôi môi mỏng của mình lại, mặt đỏ bừng trừng anh: “Đừng xăng bậy đu quay không phải ngồi như vậy!” “Hửm?”
“Ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài đi đu quay thôi!” Đào Anh Thy nghĩ việc như vậy còn cần cô hướng dẫn sao? Con ngươi Tư Hải Minh lóe lên tia sáng dị thường, như dã thú trong rừng rậm đang nhìn chẩm chằm vào con mồi vậy.
Bị Tư Hải Minh nhìn chằm chằm thực sự rất đáng sợ, giống như chính mình là bàn đồ ăn đặc sản đầy nguy hiểm của anh vậy! Hơi thở cực nóng phả lên lòng bàn tay nhạy cảm của cô, tay như nhữn ra, không thể không buông môi ra: “… Tôi phải đi xuống” “Được” Đào Anh Thy bất mãn, miệng thì nói được, nhưng anh mau cho người phía dưới cho đu quay hạ xuống đi! Bằng không làm sao mà ra được? Tôi nhảy xuống sao! Ánh mắt lóe lên một cái, lưng dán vào cửa kính, cả khoang đu quay đều dao động, Đào Anh Thy trừng lớn đôi mắt hoảng sợ.
“Không… sẽ không ngã xuống chứ?”
“Có tôi ở đây, sợ cái gì?”
Dây thần kinh luôn căng chặt của Đào Anh Thy hơi buông lỏng, đúng vậy, giá trị con người của Tư Hải Minh so với cô cao hơn rất nhiều! Anh ta không lo lắng, mình lo lắng cái gì? Nhưng mà, cô không thể ở trên này mãi được! Giống như Tư Hải Minh có thể nuốt cô bất cứ lúc nào! “Không phải trước hết anh nên là cho tôi…
đừng!” Cái miệng nhỏ của Đào Anh Thy vừa lộ ra thì lập tức bị cắn nuốt không còn gì.
Chặn tất cả lời nói của cô lại.
Chiếm giữ ý thức của cô, đoạt lấy dưỡng khí của cô, không bao lâu cô đã bị hôn cho cả người xụi lơ. Khuôn mặt nhỏ hồng hồng, nước mắt lưng tròng.
Tư Hải Minh vân vê hàm dưới của cô, ôm cô ngồi lên người mình, xuyên qua lớp thủy tinh nhìn về phía xa xa, giọng nói bị kiềm nén hơi khàn khàn: “Phong cảnh không tôi” Đào Anh Thy chậm chạp nhìn sườn mặt khôi ngô tuấn tú như khắc của Tư Hải Minh, không rõ sự thay đổi suy nghĩ của người này.
Vừa rồi còn là là một dáng vẻ hận không thể không nuốt cô.
“Nếu muốn ngăm phong cảnh thì cho tôi ngồi bên cạnh nhé?”
Đào Anh Thy có ý đồ leo xuống khỏi người anh.
“Lúc ngồi trên người tôi đừng lộn xộn” Đào Anh Thy sững người, ánh mắt lóe sáng. Tỏ vẻ biết vì sao không được lộn xộn, toàn thân Tư Hải Minh đều lộ ra hơi thở đồn dập…
Đào Anh Thy không dám động đậy, tâm mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ thủy tinh, cố gắng bỏ qua sự khô nóng trong không khí.
Nhìn từ xa, đu quay dừng lại, chỉ có một khoang đu quay là có người, hai bóng dáng quấn lấy nhau.
Giống như là người yêu.
Buổi sáng, Đào Anh Thy ngồi xe của Tư Hải Minh để đưa sáu bé con đi học.
Sáu cặp mắt nhỏ vừa nhìn thấy mẹ đã lập tức vui đến nhảy lên.
Lại được mẹ đưa đi học, đúng là hạnh phúc nhân đôi Khi cánh cửa mà xanh biếc mở ra, Bảo Vỹ ngẩng đầu cười nói: “Nếu mỗi ngày mở mắt đều có thể nhìn thấy mẹ thì thật tốt!” “Còn có thể cùng đến trường học!” Bảo Nam.
“Cùng nhau ngủ!” Bảo Hân.
“Wow! Thức dậy!” Bảo Long.
“Ừ..”
Bảo My.
“Ừm!” Bảo An.
Đào Anh Thy không nghĩ tới mấy đứa nhỏ sẽ nói như vậy, bị sáu bé con dùng ánh mắt ao ước nhìn như vậy làm cô không có chỗ nào để né tránh.
Sự tồn tại của Tư Hải Minh bên cạnh làm cô càng áp lực hơn.
Hơn nữa cô giáo còn đứng đây.
“Khi nào mẹ không bận đi công tác sẽ trở về” Đào Anh Thy không còn cách nào khác đành phải trả lời như vậy, như vậy không phải mỗi ngày cô đều phải ở biệt thự Minh Uyến sao? Hiện tại cô không có ý tưởng đó.
Trên xe đến đài truyền hình, bầu không khí trong xe có chút áp lực.
Đè nặng lên cơ thế! Đào Anh Thy không khỏi hướng mắt nhìn Tư Hải Minh sâu không lường được. Nhưng mà sự im lặng tuyệt đối khác thường khiến cho người ta phải sợ hãi.
Cô lui đến một góc xe, kiên quyết yếu ớt! Xe tới bãi đỗ xe của đài truyền hình, vệ sĩ mở cửa xe ra, Đào Anh Thy còn chưa kịp xuống xe đã nghe Tư Hải Minh hỏi: “Buổi tối ở đâu?”
“Ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài đi đu quay thôi!” Đào Anh Thy nghĩ việc như vậy còn cần cô hướng dẫn sao? Con ngươi Tư Hải Minh lóe lên tia sáng dị thường, như dã thú trong rừng rậm đang nhìn chẩm chằm vào con mồi vậy.
Bị Tư Hải Minh nhìn chằm chằm thực sự rất đáng sợ, giống như chính mình là bàn đồ ăn đặc sản đầy nguy hiểm của anh vậy! Hơi thở cực nóng phả lên lòng bàn tay nhạy cảm của cô, tay như nhữn ra, không thể không buông môi ra: “… Tôi phải đi xuống” “Được” Đào Anh Thy bất mãn, miệng thì nói được, nhưng anh mau cho người phía dưới cho đu quay hạ xuống đi! Bằng không làm sao mà ra được? Tôi nhảy xuống sao! Ánh mắt lóe lên một cái, lưng dán vào cửa kính, cả khoang đu quay đều dao động, Đào Anh Thy trừng lớn đôi mắt hoảng sợ.
“Không… sẽ không ngã xuống chứ?”
“Có tôi ở đây, sợ cái gì?”
Dây thần kinh luôn căng chặt của Đào Anh Thy hơi buông lỏng, đúng vậy, giá trị con người của Tư Hải Minh so với cô cao hơn rất nhiều! Anh ta không lo lắng, mình lo lắng cái gì? Nhưng mà, cô không thể ở trên này mãi được! Giống như Tư Hải Minh có thể nuốt cô bất cứ lúc nào! “Không phải trước hết anh nên là cho tôi…
đừng!” Cái miệng nhỏ của Đào Anh Thy vừa lộ ra thì lập tức bị cắn nuốt không còn gì.
Chặn tất cả lời nói của cô lại.
Chiếm giữ ý thức của cô, đoạt lấy dưỡng khí của cô, không bao lâu cô đã bị hôn cho cả người xụi lơ. Khuôn mặt nhỏ hồng hồng, nước mắt lưng tròng.
Tư Hải Minh vân vê hàm dưới của cô, ôm cô ngồi lên người mình, xuyên qua lớp thủy tinh nhìn về phía xa xa, giọng nói bị kiềm nén hơi khàn khàn: “Phong cảnh không tôi” Đào Anh Thy chậm chạp nhìn sườn mặt khôi ngô tuấn tú như khắc của Tư Hải Minh, không rõ sự thay đổi suy nghĩ của người này.
Vừa rồi còn là là một dáng vẻ hận không thể không nuốt cô.
“Nếu muốn ngăm phong cảnh thì cho tôi ngồi bên cạnh nhé?”
Đào Anh Thy có ý đồ leo xuống khỏi người anh.
“Lúc ngồi trên người tôi đừng lộn xộn” Đào Anh Thy sững người, ánh mắt lóe sáng. Tỏ vẻ biết vì sao không được lộn xộn, toàn thân Tư Hải Minh đều lộ ra hơi thở đồn dập…
Đào Anh Thy không dám động đậy, tâm mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ thủy tinh, cố gắng bỏ qua sự khô nóng trong không khí.
Nhìn từ xa, đu quay dừng lại, chỉ có một khoang đu quay là có người, hai bóng dáng quấn lấy nhau.
Giống như là người yêu.
Buổi sáng, Đào Anh Thy ngồi xe của Tư Hải Minh để đưa sáu bé con đi học.
Sáu cặp mắt nhỏ vừa nhìn thấy mẹ đã lập tức vui đến nhảy lên.
Lại được mẹ đưa đi học, đúng là hạnh phúc nhân đôi Khi cánh cửa mà xanh biếc mở ra, Bảo Vỹ ngẩng đầu cười nói: “Nếu mỗi ngày mở mắt đều có thể nhìn thấy mẹ thì thật tốt!” “Còn có thể cùng đến trường học!” Bảo Nam.
“Cùng nhau ngủ!” Bảo Hân.
“Wow! Thức dậy!” Bảo Long.
“Ừ..”
Bảo My.
“Ừm!” Bảo An.
Đào Anh Thy không nghĩ tới mấy đứa nhỏ sẽ nói như vậy, bị sáu bé con dùng ánh mắt ao ước nhìn như vậy làm cô không có chỗ nào để né tránh.
Sự tồn tại của Tư Hải Minh bên cạnh làm cô càng áp lực hơn.
Hơn nữa cô giáo còn đứng đây.
“Khi nào mẹ không bận đi công tác sẽ trở về” Đào Anh Thy không còn cách nào khác đành phải trả lời như vậy, như vậy không phải mỗi ngày cô đều phải ở biệt thự Minh Uyến sao? Hiện tại cô không có ý tưởng đó.
Trên xe đến đài truyền hình, bầu không khí trong xe có chút áp lực.
Đè nặng lên cơ thế! Đào Anh Thy không khỏi hướng mắt nhìn Tư Hải Minh sâu không lường được. Nhưng mà sự im lặng tuyệt đối khác thường khiến cho người ta phải sợ hãi.
Cô lui đến một góc xe, kiên quyết yếu ớt! Xe tới bãi đỗ xe của đài truyền hình, vệ sĩ mở cửa xe ra, Đào Anh Thy còn chưa kịp xuống xe đã nghe Tư Hải Minh hỏi: “Buổi tối ở đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.