Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Chương 1280: Chỉ cần em tha thứ anh, để anh làm gì đều được
Châu Lan
11/05/2021
Edit By Trà Nữ Lê
“con rất thông minh, bọn trẻ biết mình muốn cái gì. Thy, anh với em cùng nói chuyện”
Đế Anh Thy nghe được từ ‘Thy’ trong lòng liền như có lửa. Ai cho phép anh ta gọi mình như vậy? càng nghĩ càng giận!
“Em còn nhớ rõ chúng ta trên biển mười ngày?” Tư Hải Minh nói
Đế Anh Thy có muốn giấu sắc mặt của mình lúc này đi cũng không giấu được, thật sự là hết chuyện để nói sao!
Thật giống như là đang ám muội sự tình cho người ngoài nghe!
Có thể nghĩ đến việc người đối mặt với mình chính là Tư Hải Minh, phẩn nộ trước mặt anh sẽ không có tác dụng, khiến cho lòng của nàng bình tĩnh trở lại
“Bởi vì lúc đó tôi đã không nhớ rõ mọi thứ, có cái gì mà đắc ý chứ?” Đế Anh Thy nghênh đón ánh mắt thâm thúy kia “Về sau sẽ không xảy ra, anh dẹp suy nghĩ này đi!”
Tư Hải Minh hơi run ánh mắt đen giây lát, đứng người lên, vòng qua trước mặt bàn trà
Đế Anh Thy thân thể lập tức căng cứng, trong lòng lập tức cảnh giác
Nàng phát hiện trong lúc nàng đang bận chú ý đến con, bọn trẻ quây quanh đồ chơi mới nên rất vui vẻ, còn biết gì đến những nơi khác đâu?
Bóng tối vượt đến trước mặt nàng Đế Anh Thy thân thể cứng đờ. Tia sáng bị che đậy hơn phân nữa ở trên người nàng. Thoáng qua, Tư Hải Minh ngồi xuống bên cạnh nàng, hai người chân rất gần, dường như có thể chạm vào
Tư Hải Minh khí tràng như là lồng giam. Đế Anh Thy cảm thấy đầu óc đều ong ong, sau đó nghe được Tư Hải Minh giọng trầm thấp như câm “Xem như là mất trí nhớ nhưng về cảm giác y nguyên thuộc về em bây giờ. Em nói là sao?”
Trái tim và thần kinh Đế Anh Thy như đang nhảy lên nhảy xuống, nàng nín thở mới không để cho mình trở nên mất khống chế
“Tôi đã khôi phục trí nhớ, những thứ kia liền không quan trọng” Đế Anh Thy lạnh lùng nói “Tôi đối với anh chỉ có thù hận, những cái khác hoặc là nằm mơ hoặc là diễn kịch. Có cái gì là thật à?”
Tư Hải Minh mắt đen nhìn chằm chằm vào gò má của nàng, áp chế bị kích thích nhịp tim rất khó bình thường
“Có đôi khi anh sẽ nghĩ…nếu như không có sáu đứa bé”
Tư Hải Minh cố ý để cho Đế Anh Thy kinh hãi, nghĩ theo hướng xấu. Quay mặt lại, ánh mắt trừng anh “Anh có ý gì?”
Nàng quay mặt lại đối mặt với Tư Hải Minh nhịp tim bất thường, phảng phất kí ức giây phút cuối cùng nguyện ý ở trên giường cùng với anh. Cứ thế lòng nghi kỵ của nàng đề lộ ra không có ý nghĩa
“Không có con, em sẽ tìm anh mà trả thù, cũng sẽ không để em như thế khó xử” Tư Hải Minh âm lượng thấp, thấp đến độ chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được
Đế Anh Thy phảng phất như có ai đang véo trái tim nàng, hô hấp hơi gấp rút “Tư Hải Minh, đừng đắc ý!” Nàng lập tức đứng dậy, đến đến phía trước, nhìn về phía xa là biển rộng
Gió biển lượt nhẹ qua mặt nàng, khắc chế trái tim liền mất tỉnh táo
“Anh nói chính là sự thật” Tư Hải Minh âm thanh từ phía sau vây trùm đến, nói vào tai nàng “Chỉ cần em có thể tha thứ anh, để anh làm gì đều có thể”
Đế Anh Thy muốn cười, kết quả trong mắt run run đọng nước “Đừng nhắc lại chuyện này, tôi không muốn nghe! Tư Hải Minh chúng ta như thế này cũng rất tốt…”
Nếu như anh thật sự quan tâm nàng cho dù là một chút xíu cũng tốt thì sẽ không giết Tư Viễn Hằng! Bây giờ làm gì để đền bù? Nếu như giết người xong nói xin lỗi liền có thể thì còn có pháp luật để làm gì?
Giết Tư Viễn Hằng, nàng với anh vĩnh viễn không có khả năng chân chính sống chung trong hòa bình!
Tất cả đều đang diễn kịch!
Đế Anh Thy đang suy nghĩ, người đằng sau bao lấy nàng, bao bọc nàng vào lòng ngực rắn chắc, để nàng chấn kinh. Vừa muốn giãy giụa Tư Hải Minh liền nói nhỏ bên tai nàng “Con hy vọng chúng ta như thế này…”
Đế Anh Thy không vui mà nhíu mày
“con rất thông minh, bọn trẻ biết mình muốn cái gì. Thy, anh với em cùng nói chuyện”
Đế Anh Thy nghe được từ ‘Thy’ trong lòng liền như có lửa. Ai cho phép anh ta gọi mình như vậy? càng nghĩ càng giận!
“Em còn nhớ rõ chúng ta trên biển mười ngày?” Tư Hải Minh nói
Đế Anh Thy có muốn giấu sắc mặt của mình lúc này đi cũng không giấu được, thật sự là hết chuyện để nói sao!
Thật giống như là đang ám muội sự tình cho người ngoài nghe!
Có thể nghĩ đến việc người đối mặt với mình chính là Tư Hải Minh, phẩn nộ trước mặt anh sẽ không có tác dụng, khiến cho lòng của nàng bình tĩnh trở lại
“Bởi vì lúc đó tôi đã không nhớ rõ mọi thứ, có cái gì mà đắc ý chứ?” Đế Anh Thy nghênh đón ánh mắt thâm thúy kia “Về sau sẽ không xảy ra, anh dẹp suy nghĩ này đi!”
Tư Hải Minh hơi run ánh mắt đen giây lát, đứng người lên, vòng qua trước mặt bàn trà
Đế Anh Thy thân thể lập tức căng cứng, trong lòng lập tức cảnh giác
Nàng phát hiện trong lúc nàng đang bận chú ý đến con, bọn trẻ quây quanh đồ chơi mới nên rất vui vẻ, còn biết gì đến những nơi khác đâu?
Bóng tối vượt đến trước mặt nàng Đế Anh Thy thân thể cứng đờ. Tia sáng bị che đậy hơn phân nữa ở trên người nàng. Thoáng qua, Tư Hải Minh ngồi xuống bên cạnh nàng, hai người chân rất gần, dường như có thể chạm vào
Tư Hải Minh khí tràng như là lồng giam. Đế Anh Thy cảm thấy đầu óc đều ong ong, sau đó nghe được Tư Hải Minh giọng trầm thấp như câm “Xem như là mất trí nhớ nhưng về cảm giác y nguyên thuộc về em bây giờ. Em nói là sao?”
Trái tim và thần kinh Đế Anh Thy như đang nhảy lên nhảy xuống, nàng nín thở mới không để cho mình trở nên mất khống chế
“Tôi đã khôi phục trí nhớ, những thứ kia liền không quan trọng” Đế Anh Thy lạnh lùng nói “Tôi đối với anh chỉ có thù hận, những cái khác hoặc là nằm mơ hoặc là diễn kịch. Có cái gì là thật à?”
Tư Hải Minh mắt đen nhìn chằm chằm vào gò má của nàng, áp chế bị kích thích nhịp tim rất khó bình thường
“Có đôi khi anh sẽ nghĩ…nếu như không có sáu đứa bé”
Tư Hải Minh cố ý để cho Đế Anh Thy kinh hãi, nghĩ theo hướng xấu. Quay mặt lại, ánh mắt trừng anh “Anh có ý gì?”
Nàng quay mặt lại đối mặt với Tư Hải Minh nhịp tim bất thường, phảng phất kí ức giây phút cuối cùng nguyện ý ở trên giường cùng với anh. Cứ thế lòng nghi kỵ của nàng đề lộ ra không có ý nghĩa
“Không có con, em sẽ tìm anh mà trả thù, cũng sẽ không để em như thế khó xử” Tư Hải Minh âm lượng thấp, thấp đến độ chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được
Đế Anh Thy phảng phất như có ai đang véo trái tim nàng, hô hấp hơi gấp rút “Tư Hải Minh, đừng đắc ý!” Nàng lập tức đứng dậy, đến đến phía trước, nhìn về phía xa là biển rộng
Gió biển lượt nhẹ qua mặt nàng, khắc chế trái tim liền mất tỉnh táo
“Anh nói chính là sự thật” Tư Hải Minh âm thanh từ phía sau vây trùm đến, nói vào tai nàng “Chỉ cần em có thể tha thứ anh, để anh làm gì đều có thể”
Đế Anh Thy muốn cười, kết quả trong mắt run run đọng nước “Đừng nhắc lại chuyện này, tôi không muốn nghe! Tư Hải Minh chúng ta như thế này cũng rất tốt…”
Nếu như anh thật sự quan tâm nàng cho dù là một chút xíu cũng tốt thì sẽ không giết Tư Viễn Hằng! Bây giờ làm gì để đền bù? Nếu như giết người xong nói xin lỗi liền có thể thì còn có pháp luật để làm gì?
Giết Tư Viễn Hằng, nàng với anh vĩnh viễn không có khả năng chân chính sống chung trong hòa bình!
Tất cả đều đang diễn kịch!
Đế Anh Thy đang suy nghĩ, người đằng sau bao lấy nàng, bao bọc nàng vào lòng ngực rắn chắc, để nàng chấn kinh. Vừa muốn giãy giụa Tư Hải Minh liền nói nhỏ bên tai nàng “Con hy vọng chúng ta như thế này…”
Đế Anh Thy không vui mà nhíu mày
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.