Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Chương 183: Cho cô một cơ hội
Châu Lan
19/02/2021
Bây giờ vệ sĩ ở chỗ này, nửa bước cũng khó dời.
Nếu như mỗi nguy cần tới đã tới, cô có trốn cũng vô dụng…
Đào Anh Thy chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn lên xe.
Cửa xe đóng lại, vệ sĩ cũng lên, xe nhanh chóng rời khỏi đài truyền hình.
Đào Anh Thy ngồi ghế sau, trong lòng lo lắng vô cùng,
tim đập nhanh như muốn nháy ra ngoài.
Bây giờ cô chỉ cầu mong Tư Hải Minh có việc khác tìm cô,
chứ không phải muốn làm gì với cô…
Xe lái vào Minh Uyển, cửa sắt lớn phía sau chậm rãi đóng lại,
chạy xe thêm một đoạn mới dừng lại.
Vệ sĩ mở cửa xe ra, Đào Anh Thy bất an xuống xe,
đứng trên nền gạch của Minh Uyển, lập tức cảm thấy
lạnh từ lòng bàn chân vọt lên đến tận lưng.
Toàn bộ Minh Uyển đều trở nên u ám, xa xa cây lá mờ mờ ảo ảo,
khiến cho Đào Anh Thy tê cả da đầu.
“Đừng để anh Hải Minh chờ lâu.” Vệ sĩ đứng cạnh thúc giục.
Đào Anh Thy hoàn hồn, nhìn về phía vệ sĩ mặt lạnh,
rất có đáng vẻ nếu cô không đi thì sẽ xách cô vào.
Căng thẳng đi vào sảnh lớn, bên trong yên tĩnh có thể nghe
được tiếng tim đập và tiếng thở, bởi vì sợ hãi mà càng tăng thêm.
“Anh… anh Hải Minh ở đâu?” Đào Anh Thy hỏi.
“Hầm rượu, đi the tôi” Vệ sĩ nói xong, thì ở phía trước dẫn đường.
Đào Anh Thy đi theo phía sau nghĩ, vì sao Tư Hải Minh lại ở hầm rượu? Đang uống rượu à?
Anh uống rượu tại sao lại bảo cô đến? Chẳng lẽ tâm trạng không tốt?
Từ trước đến giờ, Tư Hải Minh luôn cảm xúc thất thường,
khó mà nắm bắt, đối mặt với anh đương nhiên phái thận trọng…
Tiếng bước chân của vệ sĩ đi trước, cùng với tiếng bước chân của cô,
trong bầu không gian yên tĩnh như đập vào ngực, cực kỳ sợ hãi.
Dường như vệ sĩ không phải đang đưa cô tới hầm rượu,
mà là địa ngục, càng chạy càng lạc sâu vào trong bóng tối.
Đến cửa hầm rượu, vệ sĩ không đi vào, mà nghiêng người, ra hiệu mình cô đi vào.
Đào Anh Thy đương nhiên quen với hầm rượu, cô từng bị giam ở đây,
lúc dùng lại ở cửa bóng ma trong lòng đột nhiên phóng lớn khiến cô rùng mình.
Nhưng cô không dám chậm trẻ, kiên trì đi vào.
Vừa vào, cửa phía sau liền đóng lại, Đào Anh Thy bị dọa đến cả người cứng nhắc.
Sắc mặt trong ánh sáng u ám trở nên trắng bệch.
Suýt chút nữa đã quay đầu chạy.
Trong bầu không khí mà sự nguy hiểm lan tràn mọi ngóc ngách,
quay qua lần theo đầu nguồn nhìn lại, liền thấy Tư Hải Minh đang
ngồi trên ghế sô pha dài, bóng người màu đen tạo cảm giác chấn động mạnh mẽ trong tâm hồn cô.
Ngồi ở trên ghế sỏ pha cũng khó che đậy được thân hình cao lớn của anh.
Tư Hải Minh lười biếng dựa vào thành ghế sô pha,
trên tay cầm ly rượu, hơi ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.
Chiếc ly rồng đặt ở trên bàn, tiếng vang không nặng không nhẹ,
lại giống như là gõ vào trái tim của Đào Anh Thy, khiến nó không khỏi thít chặt, sợ hãi.
Một tay Tư Hải Minh chống căm, ánh mắt ngước lên,
lập tức nhìn chăm chăm vào Đào Anh Thy đang chần chờ đứng cạnh cửa kia: “Định đứng đó hết đêm à?”
Nỗi bất an trong lòng cô dâng lên, nặng nề nhấc chân đi về phía anh.
Cách Tư Hải Minh khoáng một mét thì đừng lại.
Ngửi thấy mùi cồn trên người Tư Hải Minh, dường như là đã uống rất nhiều rượu rồi.
Nhưng ánh mắt của anh không có vẻ say gì, thậm chí càng có thêm lực áp bức, nguy hiểm gấp bội.
“Anh Hải Minh, anh… tâm trạng anh không tốt sao?
Có cần tôi đi pha cho anh một cốc nước mật ong…” Còn chưa nói xong,
liếc tới cặp mắt đen lạnh lẽo của Tư Hải Minh, câu chữ lập tức nghẹn ở cố họng.
“Có phải còn chuyện gì giấu tôi đúng không? Cho cô một cơ hội”
Trên mặt Tư Hải Minh lạnh lêo không cảm xúc, giống như là đang nói chuyện
bình thường về thời tiết hôm nay thế nào với Đào Anh Thy vậy.
Nhưng mà, trong bầu không khí tràn ngập bất an, ngột ngạt đến nỗi người ta không thở nổi.
Đào Anh Thy lo lắng đến nỗi máu trong người như muốn đảo dòng chảy ngược.
Cho cô cơ hội? Cô… giấu Tư Hải Minh làm chuyện gì?
Bị Tư Hải Minh phát hiện ra cái gì? Quá nhiên là vì chuyện của cô mà…
Nếu như mỗi nguy cần tới đã tới, cô có trốn cũng vô dụng…
Đào Anh Thy chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn lên xe.
Cửa xe đóng lại, vệ sĩ cũng lên, xe nhanh chóng rời khỏi đài truyền hình.
Đào Anh Thy ngồi ghế sau, trong lòng lo lắng vô cùng,
tim đập nhanh như muốn nháy ra ngoài.
Bây giờ cô chỉ cầu mong Tư Hải Minh có việc khác tìm cô,
chứ không phải muốn làm gì với cô…
Xe lái vào Minh Uyển, cửa sắt lớn phía sau chậm rãi đóng lại,
chạy xe thêm một đoạn mới dừng lại.
Vệ sĩ mở cửa xe ra, Đào Anh Thy bất an xuống xe,
đứng trên nền gạch của Minh Uyển, lập tức cảm thấy
lạnh từ lòng bàn chân vọt lên đến tận lưng.
Toàn bộ Minh Uyển đều trở nên u ám, xa xa cây lá mờ mờ ảo ảo,
khiến cho Đào Anh Thy tê cả da đầu.
“Đừng để anh Hải Minh chờ lâu.” Vệ sĩ đứng cạnh thúc giục.
Đào Anh Thy hoàn hồn, nhìn về phía vệ sĩ mặt lạnh,
rất có đáng vẻ nếu cô không đi thì sẽ xách cô vào.
Căng thẳng đi vào sảnh lớn, bên trong yên tĩnh có thể nghe
được tiếng tim đập và tiếng thở, bởi vì sợ hãi mà càng tăng thêm.
“Anh… anh Hải Minh ở đâu?” Đào Anh Thy hỏi.
“Hầm rượu, đi the tôi” Vệ sĩ nói xong, thì ở phía trước dẫn đường.
Đào Anh Thy đi theo phía sau nghĩ, vì sao Tư Hải Minh lại ở hầm rượu? Đang uống rượu à?
Anh uống rượu tại sao lại bảo cô đến? Chẳng lẽ tâm trạng không tốt?
Từ trước đến giờ, Tư Hải Minh luôn cảm xúc thất thường,
khó mà nắm bắt, đối mặt với anh đương nhiên phái thận trọng…
Tiếng bước chân của vệ sĩ đi trước, cùng với tiếng bước chân của cô,
trong bầu không gian yên tĩnh như đập vào ngực, cực kỳ sợ hãi.
Dường như vệ sĩ không phải đang đưa cô tới hầm rượu,
mà là địa ngục, càng chạy càng lạc sâu vào trong bóng tối.
Đến cửa hầm rượu, vệ sĩ không đi vào, mà nghiêng người, ra hiệu mình cô đi vào.
Đào Anh Thy đương nhiên quen với hầm rượu, cô từng bị giam ở đây,
lúc dùng lại ở cửa bóng ma trong lòng đột nhiên phóng lớn khiến cô rùng mình.
Nhưng cô không dám chậm trẻ, kiên trì đi vào.
Vừa vào, cửa phía sau liền đóng lại, Đào Anh Thy bị dọa đến cả người cứng nhắc.
Sắc mặt trong ánh sáng u ám trở nên trắng bệch.
Suýt chút nữa đã quay đầu chạy.
Trong bầu không khí mà sự nguy hiểm lan tràn mọi ngóc ngách,
quay qua lần theo đầu nguồn nhìn lại, liền thấy Tư Hải Minh đang
ngồi trên ghế sô pha dài, bóng người màu đen tạo cảm giác chấn động mạnh mẽ trong tâm hồn cô.
Ngồi ở trên ghế sỏ pha cũng khó che đậy được thân hình cao lớn của anh.
Tư Hải Minh lười biếng dựa vào thành ghế sô pha,
trên tay cầm ly rượu, hơi ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.
Chiếc ly rồng đặt ở trên bàn, tiếng vang không nặng không nhẹ,
lại giống như là gõ vào trái tim của Đào Anh Thy, khiến nó không khỏi thít chặt, sợ hãi.
Một tay Tư Hải Minh chống căm, ánh mắt ngước lên,
lập tức nhìn chăm chăm vào Đào Anh Thy đang chần chờ đứng cạnh cửa kia: “Định đứng đó hết đêm à?”
Nỗi bất an trong lòng cô dâng lên, nặng nề nhấc chân đi về phía anh.
Cách Tư Hải Minh khoáng một mét thì đừng lại.
Ngửi thấy mùi cồn trên người Tư Hải Minh, dường như là đã uống rất nhiều rượu rồi.
Nhưng ánh mắt của anh không có vẻ say gì, thậm chí càng có thêm lực áp bức, nguy hiểm gấp bội.
“Anh Hải Minh, anh… tâm trạng anh không tốt sao?
Có cần tôi đi pha cho anh một cốc nước mật ong…” Còn chưa nói xong,
liếc tới cặp mắt đen lạnh lẽo của Tư Hải Minh, câu chữ lập tức nghẹn ở cố họng.
“Có phải còn chuyện gì giấu tôi đúng không? Cho cô một cơ hội”
Trên mặt Tư Hải Minh lạnh lêo không cảm xúc, giống như là đang nói chuyện
bình thường về thời tiết hôm nay thế nào với Đào Anh Thy vậy.
Nhưng mà, trong bầu không khí tràn ngập bất an, ngột ngạt đến nỗi người ta không thở nổi.
Đào Anh Thy lo lắng đến nỗi máu trong người như muốn đảo dòng chảy ngược.
Cho cô cơ hội? Cô… giấu Tư Hải Minh làm chuyện gì?
Bị Tư Hải Minh phát hiện ra cái gì? Quá nhiên là vì chuyện của cô mà…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.