Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Chương 408: Chuẩn bị cà phê cho ai
Châu Lan
27/02/2021
Dì Hà vừa tức giận vừa cảm thấy nhục nhã, nước mắt bà đã dâng tràn đôi mắt.
“Nể mặt quan hệ thân thiết này giữa chúng ta bà có thể giúp tôi một việc không? Để Anh Thy tiếp nhận người ba này?” “Đào Hải Trạch, tôi nói cho ông biết. Tôi có chết cũng sẽ không đồng ý yêu cầu buồn nôn này của ông. Ông bỏ cái ý định này đi!” Dì Hà nói với vẻ tức giận rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Dường như chỉ cần bà nói thêm một chữ với loại người này đều sẽ cảm thấy buồn nôn.
Đào Anh Thy đang ngôi trên ghế sopha trong phòng khách để làm việc, cô nghĩ tới chủ đề giao lưu với mấy đứa bé trong buổi ghi hình ngày mai, trên tivi còn đang chiếu tập đầu tiên của Những đứa bé đáng yêu.
Bên ngoài vang lên tiếng vù vù rất ồn ào.
Đào Anh Thy nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài ban công rồi nghĩ thầm, tiếng gì thế nhỉ? Hình như là máy bay trực thăng?” Người giàu cũng ở trong khu chung cư này à?” Đào Anh Thy không có hứng thú xem náo nhiệt nên tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại.
Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên kèm theo giọng nói non nớt của mấy đứa bé: “Mẹ ơi.” Đào Anh Thy ngẩn người, cô vội vàng ngồi dậy đi ra mở cửa.
Cửa vừa được mở ra thì sáu bé con tràn vào, ôm lấy chân của cô.
“Các con… Đào Anh Thy ngẩng đầu thì nhìn thấy Tư Hải Minh, cả người cô khẽ run lên.
Khí thế mạnh mẽ trên người anh cũng chẳng hề yếu đi bởi sự đáng yêu của sáu đứa bé.
“Mẹ không ở chung với bọn con.” Bảo Nam lên án.
“Vậy nên bọn con mới đi tìm mẹ này!” Bảo Vỹ nói.
“Có thể ngủ chung với ba mẹ rôi!” Bảo Long reo hò.
Sau đó sáu đứa bé chạy ùa vào phòng khách.
Hoàn cảnh quen thuộc khiến mấy đứa bé vô cùng vui sướng.
Bảo Nam chạy quá nhanh nên ngã ở trên tấm xốp lót sàn, mấy đứa bé đi theo sau cũng không kịp phanh lại mà ngã chồng lên.
Đào Anh Thy quay đầu nhìn Tư Hải Minh. Đừng nói là anh cũng sẽ ở đây nhé? Cô cho rằng Tư Hải Minh chỉ đơn thuần là muốn vào nhà, nhưng cô đã quá ngây thơ rồi.
Đôi chân dài của anh rảo bước vào phòng, anh đi thẳng về phía Đào Anh Thy, dáng người cao ráo chiếm ưu thế tuyệt đối khiến cho cô cảm thấy không khí xung quanh mình như cô đọng lại.
“Đây chính là trong lòng em chỉ có tôi mà cô nói đấy à? Hả?” Tư Hải Minh cúi đầu nhìn xuống, giọng anh trầm khàn, hơi thở nóng rực phả vào gương mặt non mịn của Đào Anh Thy.
Khoảng cách gần như thế khiến cho Đào Anh Thy cảm thấy mình không thể nào nói ra được điều gì.
Cô lùi về phía sau hai bước thì mới thở được: “Tôi định sáng mai sẽ qua đó, tối nay các anh muốn ngủ ở đây à? Cũng không phải là anh không biết, lần trước ngủ trên giường đó rất chen chúc. Hay là chờ tới khi đổi giường lớn hơn một chút rồi ngủ tiếp?” “Em đang mời tôi đấy à?” Tư Hải Minh nhìn chằm chằm vào Đào Anh Thy với ánh mắt thâm thúy.
Đào Anh Thy cảm thấy mình không hề có ý này.
“Luôn ngủ giường lớn thì thỉnh thoảng ngủ giường nhỏ cũng không tệ.” Tư Hải Minh nói xong rồi đi lướt qua người Đào Anh Thy mà vào.
Đào Anh Thy nhìn theo bóng lưng cao lớn của Tư Hải Minh thì nhíu mày, anh ta nói thật à? Nhưng giờ cô cũng đã biết được là tiếng máy bay trực thăng lúc nấy là của ai.
Rõ ràng là không xa lắm mà lại còn đi máy bay trực thăng tới.
Cũng chỉ có Tư Hải Minh mới làm được chuyện này mà thôi.
Đào Anh Thy đi qua đó rồi hỏi: “Tôi pha cho anh một ly cà phê nhé?” Tư Hải Minh ngước mắt lên nhìn thẳng về phía cô: “Tôi nhớ là em không uống cà phê.” Đào Anh Thy chuẩn bị cà phê cho ai chứ, còn không phải là vì dỗ dành Tư Hải Minh ư. Muốn chung sống với người đàn ông này một cách hoà bình thì đôi khi chỉ tiết rất là quan trọng.
Thú hoang cũng phải cần vuốt lông.
Nhưng Đào Anh Thy không nói thẳng ra mà quay người đi pha cà phê.
“Nể mặt quan hệ thân thiết này giữa chúng ta bà có thể giúp tôi một việc không? Để Anh Thy tiếp nhận người ba này?” “Đào Hải Trạch, tôi nói cho ông biết. Tôi có chết cũng sẽ không đồng ý yêu cầu buồn nôn này của ông. Ông bỏ cái ý định này đi!” Dì Hà nói với vẻ tức giận rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Dường như chỉ cần bà nói thêm một chữ với loại người này đều sẽ cảm thấy buồn nôn.
Đào Anh Thy đang ngôi trên ghế sopha trong phòng khách để làm việc, cô nghĩ tới chủ đề giao lưu với mấy đứa bé trong buổi ghi hình ngày mai, trên tivi còn đang chiếu tập đầu tiên của Những đứa bé đáng yêu.
Bên ngoài vang lên tiếng vù vù rất ồn ào.
Đào Anh Thy nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài ban công rồi nghĩ thầm, tiếng gì thế nhỉ? Hình như là máy bay trực thăng?” Người giàu cũng ở trong khu chung cư này à?” Đào Anh Thy không có hứng thú xem náo nhiệt nên tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại.
Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên kèm theo giọng nói non nớt của mấy đứa bé: “Mẹ ơi.” Đào Anh Thy ngẩn người, cô vội vàng ngồi dậy đi ra mở cửa.
Cửa vừa được mở ra thì sáu bé con tràn vào, ôm lấy chân của cô.
“Các con… Đào Anh Thy ngẩng đầu thì nhìn thấy Tư Hải Minh, cả người cô khẽ run lên.
Khí thế mạnh mẽ trên người anh cũng chẳng hề yếu đi bởi sự đáng yêu của sáu đứa bé.
“Mẹ không ở chung với bọn con.” Bảo Nam lên án.
“Vậy nên bọn con mới đi tìm mẹ này!” Bảo Vỹ nói.
“Có thể ngủ chung với ba mẹ rôi!” Bảo Long reo hò.
Sau đó sáu đứa bé chạy ùa vào phòng khách.
Hoàn cảnh quen thuộc khiến mấy đứa bé vô cùng vui sướng.
Bảo Nam chạy quá nhanh nên ngã ở trên tấm xốp lót sàn, mấy đứa bé đi theo sau cũng không kịp phanh lại mà ngã chồng lên.
Đào Anh Thy quay đầu nhìn Tư Hải Minh. Đừng nói là anh cũng sẽ ở đây nhé? Cô cho rằng Tư Hải Minh chỉ đơn thuần là muốn vào nhà, nhưng cô đã quá ngây thơ rồi.
Đôi chân dài của anh rảo bước vào phòng, anh đi thẳng về phía Đào Anh Thy, dáng người cao ráo chiếm ưu thế tuyệt đối khiến cho cô cảm thấy không khí xung quanh mình như cô đọng lại.
“Đây chính là trong lòng em chỉ có tôi mà cô nói đấy à? Hả?” Tư Hải Minh cúi đầu nhìn xuống, giọng anh trầm khàn, hơi thở nóng rực phả vào gương mặt non mịn của Đào Anh Thy.
Khoảng cách gần như thế khiến cho Đào Anh Thy cảm thấy mình không thể nào nói ra được điều gì.
Cô lùi về phía sau hai bước thì mới thở được: “Tôi định sáng mai sẽ qua đó, tối nay các anh muốn ngủ ở đây à? Cũng không phải là anh không biết, lần trước ngủ trên giường đó rất chen chúc. Hay là chờ tới khi đổi giường lớn hơn một chút rồi ngủ tiếp?” “Em đang mời tôi đấy à?” Tư Hải Minh nhìn chằm chằm vào Đào Anh Thy với ánh mắt thâm thúy.
Đào Anh Thy cảm thấy mình không hề có ý này.
“Luôn ngủ giường lớn thì thỉnh thoảng ngủ giường nhỏ cũng không tệ.” Tư Hải Minh nói xong rồi đi lướt qua người Đào Anh Thy mà vào.
Đào Anh Thy nhìn theo bóng lưng cao lớn của Tư Hải Minh thì nhíu mày, anh ta nói thật à? Nhưng giờ cô cũng đã biết được là tiếng máy bay trực thăng lúc nấy là của ai.
Rõ ràng là không xa lắm mà lại còn đi máy bay trực thăng tới.
Cũng chỉ có Tư Hải Minh mới làm được chuyện này mà thôi.
Đào Anh Thy đi qua đó rồi hỏi: “Tôi pha cho anh một ly cà phê nhé?” Tư Hải Minh ngước mắt lên nhìn thẳng về phía cô: “Tôi nhớ là em không uống cà phê.” Đào Anh Thy chuẩn bị cà phê cho ai chứ, còn không phải là vì dỗ dành Tư Hải Minh ư. Muốn chung sống với người đàn ông này một cách hoà bình thì đôi khi chỉ tiết rất là quan trọng.
Thú hoang cũng phải cần vuốt lông.
Nhưng Đào Anh Thy không nói thẳng ra mà quay người đi pha cà phê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.