Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Chương 1387
Châu Lan
08/07/2021
Trước đây đã vậy, hiện tại vẫn như vậy! Tư Hải Minh đáp: “Bọn họ bây giờ không có thời gian tìm cô đâu.” Để Anh Thy nghe câu này cảm thấy rất kì lạ. Mà đích thị là rất kì lạ.
Bình thường nếu cô tức giận hoặc không ăn cơm, anh ba của cô sẽ là người đầu tiên đến dỗ dành, sau đó là anh hai. Đến người anh cả luôn coi trọng thể diện không lâu sau cũng liền đi tìm cô.
Vậy mà bây giờ, đến một người cùng không thấy bóng dáng. Điều này thật không bình thường!
Đế Anh Thy nghĩ đi nghĩ lại, ngoại trừ sáu bé con ra ai có thể kiểm ba anh trai quên mất cô như thế chứ!
“Điện thoại của tôi đâu rồi?” Cô hỏi “Ở phòng ăn”.
“Không phải là anh đã mở video lên chứ?” Để Anh Thy nhìn anh bằng ánh mắt đầy hoài nghi.
“Ừm” Tư Hải Minh cũng chẳng giấu diếm chuyện đó. Cô biết ngay mà!
Không thì làm sao ba anh trai lại không để ý đến cô được! Xem ra, có bọn trẻ con cô cũng bị ra rìa thôi! Người đàn ông này cũng nhanh nhẹn quá đi!
Đế Anh Thy trong lòng cũng chẳng khó chịu gì, vì thêm một người yêu thương con mình, cô cũng cảm thấy rất hạnh phúc!
“Mau ăn bít tết đi”. Đế Anh Thy định thần lại liền rời khỏi vòng tay anh ta. Tư Hải Minh một tay cầm bít tết, một tay ôm eo cô. Nhưng dù chỉ dùng một tay cô cũng đấu không được, cô giãy dụa mãi cũng không thoát được!
Bây giờ cô cảm thấy mình hoàn toàn đơn phương độc mã rồi! Hay là gọi các anh? Không được, lỡ sáu bé con nghe thấy thì thật xấu hổ mà. “Tôi có thể để em xuống, nhưng em phải ngồi cạnh tôi ăn bít tết đấy” Tư Hải Minh nói. Đúng là quá ngang ngược mà, Để Anh Thy trừng mắt lên nhìn anh ta nói: “Nếu tôi không thích thì sao?” Sắc mặt Tư Hải Minh khẽ biến đổi, anh ghé vào lỗ tai cô, mơ hồ thở ra một hơi “Hay là để anh ăn em”.
Lỗ tai cô bị hơi thở làm cho tê rần, Để Anh Thy vội vàng quay mặt đi, nén tiếng thở bất ổn của mình. Sợ anh ta lại áp sát mình liền nhanh chóng thỏa hiệp: “Tôi ăn!”
Không phải chỉ là ăn một miếng bít tết sao? Cần gì phải kháng cự chứ, chẳng có lợi gì cho bản thân cả! Để Anh Thy cầm đĩa ngồi sang một bên, thịt bò đã được cắt thành từng miếng nhỏ, ăn rất vừa miệng.
Hehe, cô thật sự không hiểu, Ép cô như vậy, Tư Hải Minh cảm thấy rất vui vẻ sao? Cả ngày coi cô như thể là thứ để anh ta trêu đùa vậy!
Thậm trí còn dám nói “tôi ghen rồi” Đúng là xưa nay hiếm! Cho miếng bít tết cuối cùng vào miệng, cô chỉ muốn lập tức đứng dậy rời đi. “Đừng lo lắng, Cố Mạnh nhất định sẽ xuất hiện, có thể trong tối nay sẽ gọi điện cho cho” Đế Anh Thy vừa đúng lên lại lập tức ngồi xuống. Theo sự theo dõi của chương Vĩ, Cố Mạnh đã đến thủ đô rồi”
Mặc dù bọn trẻ rất an toàn, nhưng Để Anh Thy vẫn cảm thấy rất lo lắng “Hay là đón bọn trẻ qua đây, nhỡ có chuyện gì xảy ra với chúng tôi sẽ sống không bằng chết!”
Tư Hải Minh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, cảm xúc trong lòng anh dao động mãnh liệt, phản ứng đầu tiên của cô không phải là hận anh, vậy nghĩ là cô coi họ như một thực thể không thể tách rời…
“Bọn trẻ là con em, cũng là con của anh nữa. Nếu không chắc chắn anh đã sớm đem chúng đến đây rồi” Tư Hải Minh nói xoa dịu sự lo lắng trong lòng cô.
“Vậy anh ta đến thủ đô để làm gì?” Để Anh Thy hỏi.
“Anh ta đến gặp Triều Vũ”.
Đế Anh Thy hỏi: “Nói vậy Tự Triều Vũ quá tệ rồi sao? Như thế chẳng phải mọi chuyện sẽ bị vạch trần sao?” Rốt cuộc cái chết của Tư Hải Minh cũng chỉ là vở kịch, nếu không tìm thấy xác, Cố Mạnh chắc chắc sẽ nghi ngờ!
“Đã giả chết rồi, mọi thứ tự nhiên sẽ được sắp xếp ổn thỏa” Tư Hải Minh nói. “Anh đã liên lạc với anh ta rồi?”
“Ừm”.
Bình thường nếu cô tức giận hoặc không ăn cơm, anh ba của cô sẽ là người đầu tiên đến dỗ dành, sau đó là anh hai. Đến người anh cả luôn coi trọng thể diện không lâu sau cũng liền đi tìm cô.
Vậy mà bây giờ, đến một người cùng không thấy bóng dáng. Điều này thật không bình thường!
Đế Anh Thy nghĩ đi nghĩ lại, ngoại trừ sáu bé con ra ai có thể kiểm ba anh trai quên mất cô như thế chứ!
“Điện thoại của tôi đâu rồi?” Cô hỏi “Ở phòng ăn”.
“Không phải là anh đã mở video lên chứ?” Để Anh Thy nhìn anh bằng ánh mắt đầy hoài nghi.
“Ừm” Tư Hải Minh cũng chẳng giấu diếm chuyện đó. Cô biết ngay mà!
Không thì làm sao ba anh trai lại không để ý đến cô được! Xem ra, có bọn trẻ con cô cũng bị ra rìa thôi! Người đàn ông này cũng nhanh nhẹn quá đi!
Đế Anh Thy trong lòng cũng chẳng khó chịu gì, vì thêm một người yêu thương con mình, cô cũng cảm thấy rất hạnh phúc!
“Mau ăn bít tết đi”. Đế Anh Thy định thần lại liền rời khỏi vòng tay anh ta. Tư Hải Minh một tay cầm bít tết, một tay ôm eo cô. Nhưng dù chỉ dùng một tay cô cũng đấu không được, cô giãy dụa mãi cũng không thoát được!
Bây giờ cô cảm thấy mình hoàn toàn đơn phương độc mã rồi! Hay là gọi các anh? Không được, lỡ sáu bé con nghe thấy thì thật xấu hổ mà. “Tôi có thể để em xuống, nhưng em phải ngồi cạnh tôi ăn bít tết đấy” Tư Hải Minh nói. Đúng là quá ngang ngược mà, Để Anh Thy trừng mắt lên nhìn anh ta nói: “Nếu tôi không thích thì sao?” Sắc mặt Tư Hải Minh khẽ biến đổi, anh ghé vào lỗ tai cô, mơ hồ thở ra một hơi “Hay là để anh ăn em”.
Lỗ tai cô bị hơi thở làm cho tê rần, Để Anh Thy vội vàng quay mặt đi, nén tiếng thở bất ổn của mình. Sợ anh ta lại áp sát mình liền nhanh chóng thỏa hiệp: “Tôi ăn!”
Không phải chỉ là ăn một miếng bít tết sao? Cần gì phải kháng cự chứ, chẳng có lợi gì cho bản thân cả! Để Anh Thy cầm đĩa ngồi sang một bên, thịt bò đã được cắt thành từng miếng nhỏ, ăn rất vừa miệng.
Hehe, cô thật sự không hiểu, Ép cô như vậy, Tư Hải Minh cảm thấy rất vui vẻ sao? Cả ngày coi cô như thể là thứ để anh ta trêu đùa vậy!
Thậm trí còn dám nói “tôi ghen rồi” Đúng là xưa nay hiếm! Cho miếng bít tết cuối cùng vào miệng, cô chỉ muốn lập tức đứng dậy rời đi. “Đừng lo lắng, Cố Mạnh nhất định sẽ xuất hiện, có thể trong tối nay sẽ gọi điện cho cho” Đế Anh Thy vừa đúng lên lại lập tức ngồi xuống. Theo sự theo dõi của chương Vĩ, Cố Mạnh đã đến thủ đô rồi”
Mặc dù bọn trẻ rất an toàn, nhưng Để Anh Thy vẫn cảm thấy rất lo lắng “Hay là đón bọn trẻ qua đây, nhỡ có chuyện gì xảy ra với chúng tôi sẽ sống không bằng chết!”
Tư Hải Minh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, cảm xúc trong lòng anh dao động mãnh liệt, phản ứng đầu tiên của cô không phải là hận anh, vậy nghĩ là cô coi họ như một thực thể không thể tách rời…
“Bọn trẻ là con em, cũng là con của anh nữa. Nếu không chắc chắn anh đã sớm đem chúng đến đây rồi” Tư Hải Minh nói xoa dịu sự lo lắng trong lòng cô.
“Vậy anh ta đến thủ đô để làm gì?” Để Anh Thy hỏi.
“Anh ta đến gặp Triều Vũ”.
Đế Anh Thy hỏi: “Nói vậy Tự Triều Vũ quá tệ rồi sao? Như thế chẳng phải mọi chuyện sẽ bị vạch trần sao?” Rốt cuộc cái chết của Tư Hải Minh cũng chỉ là vở kịch, nếu không tìm thấy xác, Cố Mạnh chắc chắc sẽ nghi ngờ!
“Đã giả chết rồi, mọi thứ tự nhiên sẽ được sắp xếp ổn thỏa” Tư Hải Minh nói. “Anh đã liên lạc với anh ta rồi?”
“Ừm”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.