Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Chương 1394
Châu Lan
08/07/2021
Nghe xong, Đế Anh Thy không nói lên lời nữa, giận dữ bỏ đi. Cửa vừa mở ra cô đã va phải Đế Bắc Lâm đang lao vào bên trong. Nhưng Đế Bắc Lâm sao nỡ để cô em gái yêu quý đau đớn được chứ?
Lập tức dang tay ôm lấy Anh Thy, chịu lực quán tính của cô.
Mà khi thấy nét mặt đỏ ửng hãy còn chưa tán đi của Anh Thy, trong lòng anh ta giật nảy.
Em gái anh ta tại sao đi ra từ trong phòng Tư Hải Minh mà mặt lại đỏ ửng?
Trời đất, không lẽ Tư Hải Minh đã làm việc gì gì đó” với em gái mình à? “Tôi sẽ giết cậu!” Để Bắc Lâm muốn lao vào trong!
Để Anh Thy kéo lấy cánh tay anh
“Anh ba anh ba, em không sao!”
“Chính vì không sao nên mới không thể bỏ qua cho hắn”
“?” Để Anh Thy tay nắm cánh tay anh tự dưng cứng lại. Vậy là ý gì? “Anh Thy, em bỏ ra, hôm nay anh ba nhất định sẽ dạy dỗ cậu ta, để cậu ta biết cho rõ đây là địa bàn của ai!”
Tư Hải Minh bước ra từ phòng ngủ, tư thế thanh lịch, chẳng hề mất chút phong độ nào: “Là tôi đã ép em ấy vào phòng, chả liên quan gì đến em ấy cả”. Nói xong, anh ta nhìn Để Anh Thy đầy cưng chiều.
“..” Để Anh Thy dùng ánh mắt hoài nghi cuộc đời mà nhìn Tư Hải Minh, anh có thể đừng nói ra những lời nói ngu ngốc đó được không?
Để Bắc Lâm không thể chấp nhận được, nhìn Để Anh Thy.
“Dù sao thì em chả làm cái gì cả”.
Để Anh Thy không buồn giải thích, vì càng giải thích sẽ càng rối rắm hơn.
Lập tức xoay mình rời đi.
“Anh Thy!”.
Đế Bắc Lâm cảnh cáo Tư Hải Minh:
“Còn có lần sau thì tôi sẽ ném cậu xuống biển cho cá mập ăn đấy!”
Dứt lời, anh ta lập tức đuổi theo em gái.
Ngay sau khi đuổi kịp, Để Bắc Lâm hỏi
đâu!”
“Anh Thy, đừng bảo là bây giờ em rung động với anh ta rồi nhé? Trăm ngàn lần đừng đấy! Anh ta không phải hạng tốt lành gì
“Không có đâu!”
Để Anh Thy thấy thật hết biết, Tư Hải Minh có phải người tốt không, cô là người biết rõ hơn bất kỳ ai.
“Tại sao Anh Thy lại đến phòng anh ta vậy?”
“Có việc tìm anh ta.”
“Việc gì?”
“Chuyện đi ra bến tàu gặp Cố Mạnh”
Để Anh Thy nói xong nhưng không nghe thấy anh ba của cô nói gì.
Quay đầu lại thì thấy anh ba mình uể oải sầu não, lập tức mở to đôi mắt ngây thơ vô tội:
“Anh ba, chuyện em nói là thật mà! Em với anh ta không có gì hết!”.
“Nhưng mà mặt Anh Thy đỏ lắm”
Đế Bắc Lâm nói.
“Em. Tức chết đi được!”
Để Anh Thy bực bội: “Em về phòng ngủ đây!” Nói xong, cô chạy biển.
Làm sao mà cô có thể mở miệng ra nói sự việc cô bị Tư Hải Minh đè lên giường còn bị hôn nữa? Kiểu gì cũng giống như cô thuận theo lòng mình mà chạy đến phòng Tư Hải Minh rồi sau đó lén lút hôn nhau trong phòng vậy!
Cho nên cô mới không muốn giải thích nhiều.
Tóm lại, cách đi bến tàu gặp Cố Mạnh vẫn chưa được đồng ý.
Mấu chốt là phía Cố Mạnh cũng không có gọi điện cho cô!
Đây không phải điều rất bất thường sao?
Lẽ nào dự đoán có gì đó sai sao?
Vì không nhận được cuộc gọi nào của Cổ Mạnh nên chuyện ra bến tàu gặp anh ta cũng không còn gấp gáp vậy nữa.
Lập tức dang tay ôm lấy Anh Thy, chịu lực quán tính của cô.
Mà khi thấy nét mặt đỏ ửng hãy còn chưa tán đi của Anh Thy, trong lòng anh ta giật nảy.
Em gái anh ta tại sao đi ra từ trong phòng Tư Hải Minh mà mặt lại đỏ ửng?
Trời đất, không lẽ Tư Hải Minh đã làm việc gì gì đó” với em gái mình à? “Tôi sẽ giết cậu!” Để Bắc Lâm muốn lao vào trong!
Để Anh Thy kéo lấy cánh tay anh
“Anh ba anh ba, em không sao!”
“Chính vì không sao nên mới không thể bỏ qua cho hắn”
“?” Để Anh Thy tay nắm cánh tay anh tự dưng cứng lại. Vậy là ý gì? “Anh Thy, em bỏ ra, hôm nay anh ba nhất định sẽ dạy dỗ cậu ta, để cậu ta biết cho rõ đây là địa bàn của ai!”
Tư Hải Minh bước ra từ phòng ngủ, tư thế thanh lịch, chẳng hề mất chút phong độ nào: “Là tôi đã ép em ấy vào phòng, chả liên quan gì đến em ấy cả”. Nói xong, anh ta nhìn Để Anh Thy đầy cưng chiều.
“..” Để Anh Thy dùng ánh mắt hoài nghi cuộc đời mà nhìn Tư Hải Minh, anh có thể đừng nói ra những lời nói ngu ngốc đó được không?
Để Bắc Lâm không thể chấp nhận được, nhìn Để Anh Thy.
“Dù sao thì em chả làm cái gì cả”.
Để Anh Thy không buồn giải thích, vì càng giải thích sẽ càng rối rắm hơn.
Lập tức xoay mình rời đi.
“Anh Thy!”.
Đế Bắc Lâm cảnh cáo Tư Hải Minh:
“Còn có lần sau thì tôi sẽ ném cậu xuống biển cho cá mập ăn đấy!”
Dứt lời, anh ta lập tức đuổi theo em gái.
Ngay sau khi đuổi kịp, Để Bắc Lâm hỏi
đâu!”
“Anh Thy, đừng bảo là bây giờ em rung động với anh ta rồi nhé? Trăm ngàn lần đừng đấy! Anh ta không phải hạng tốt lành gì
“Không có đâu!”
Để Anh Thy thấy thật hết biết, Tư Hải Minh có phải người tốt không, cô là người biết rõ hơn bất kỳ ai.
“Tại sao Anh Thy lại đến phòng anh ta vậy?”
“Có việc tìm anh ta.”
“Việc gì?”
“Chuyện đi ra bến tàu gặp Cố Mạnh”
Để Anh Thy nói xong nhưng không nghe thấy anh ba của cô nói gì.
Quay đầu lại thì thấy anh ba mình uể oải sầu não, lập tức mở to đôi mắt ngây thơ vô tội:
“Anh ba, chuyện em nói là thật mà! Em với anh ta không có gì hết!”.
“Nhưng mà mặt Anh Thy đỏ lắm”
Đế Bắc Lâm nói.
“Em. Tức chết đi được!”
Để Anh Thy bực bội: “Em về phòng ngủ đây!” Nói xong, cô chạy biển.
Làm sao mà cô có thể mở miệng ra nói sự việc cô bị Tư Hải Minh đè lên giường còn bị hôn nữa? Kiểu gì cũng giống như cô thuận theo lòng mình mà chạy đến phòng Tư Hải Minh rồi sau đó lén lút hôn nhau trong phòng vậy!
Cho nên cô mới không muốn giải thích nhiều.
Tóm lại, cách đi bến tàu gặp Cố Mạnh vẫn chưa được đồng ý.
Mấu chốt là phía Cố Mạnh cũng không có gọi điện cho cô!
Đây không phải điều rất bất thường sao?
Lẽ nào dự đoán có gì đó sai sao?
Vì không nhận được cuộc gọi nào của Cổ Mạnh nên chuyện ra bến tàu gặp anh ta cũng không còn gấp gáp vậy nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.