Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Chương 1411
Châu Lan
11/07/2021
Edit By San Su Truyện One
Sau khi Tư Hải Minh rời khỏi đây, anh không tìm chỗ ngồi xuống, vì anh không thể ngồi được! Anh ngồi tựa vào sô pha ở cạnh cửa sau lưng, cơ thể căng thẳng.
Anh cần bình tĩnh. Vừa ra đến, huyết mạch gân xanh hệt như vì không được thỏa mãn mà hung hăng nổi lên, mãi không bình tĩnh lại được.
Anh còn hiểu rõ cơ thể của Đế Anh Thy hơn chính cô ấy. Không phải cô không có cảm giác.
Nhưng vì sao cô… vì Tư Viễn Hằng sao?
Không sao, dù trong lòng cô có còn Tư Viễn Hằng, thì anh cũng không thả cô ra!
Đế Anh Thy nằm trên giường, đang lúc cô nghiêng người trông mắt nhìn cử đầy phòng bị, thì bỗng nhiên cửa bị đẩy ra. Cô sợ đến mức ngồi bật dậy trên giường.
“Sao anh lại vào nữa?” Để Anh Thy không muốn nhìn thấy anh.
“Ngủ!”
“Không làm được!” Tư Hải Minh trả lời.
“Dù anh có muốn ôm tôi như vậy mà ngủ đến khi xuống máy bay, anh cũng sẽ không thay đổi được quan điểm của tôi với anh, đúng là làm điều thừa!” Để Anh Thy vô cùng cố gắng bình tĩnh giảng đạo lý với anh.
“Anh biết!”
“Hơn nữa tôi càng ghét anh hơn!”
“Anh biết”
“Chọc tôi giận, lần sau tôi sẽ không đến thủ đô nữa!”
Để Anh Thy cắn răng, sao người nào mặt dầy đến vậy?
Khuôn mặt Tư Hải Minh đầy lạnh lùng, môi mỏng đặt lên trên trán cô: “Ngoan, ngủ một lát, đến nơi anh gọi em”
Giọng anh trầm thấp từ tính.
Để Anh Thy có cảm giác giọng nói kia như đang nói với da đầu của mình, vì nó khiến toàn bộ da gà da vịt cô nổi lên.
Cô thật sự vừa giận dữ vừa hết cách. Lúc đó anh coi như an phận, sao lúc về lại thành thể này?
Cũng đúng, tất nhiên lúc đi phải có biểu hiện thật tốt rồi, nếu không anh chọc đến cô, cô không quay về nữa, không phải anh sẽ mất nhiều hơn được sao?
Bây giờ về rồi, trên máy bay, cô còn có thể nhảy xuống sao? Há không phải là mặc anh muốn làm gì thì làm à?
Để Anh Thy vừa nghĩ vừa giận, không bao lâu đã giận đến ngủ mất.
Cô rúc vào trong lòng Tư Hải Minh, ngủ đến ngon lành.
Nghe tiếng hít thở đều đặn, khóe miệng Tư Hải Minh gợi lên một độ cong cưng chiều. Anh khẽ buông lỏng người trong lòng ra.
Đầu của Đế Anh Thy quay sang một bên, mặt dán vào cánh tay rắn chắc của Tư Hải Minh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô vô cùng yên bình, nhưng từ đôi mắt, cái mũi, miệng, thậm chí cả một sợi mi cũng có thể khiến Tư Hải Minh thấy thu hút, mê đắm.
Sau khi Tư Hải Minh rời khỏi đây, anh không tìm chỗ ngồi xuống, vì anh không thể ngồi được! Anh ngồi tựa vào sô pha ở cạnh cửa sau lưng, cơ thể căng thẳng.
Anh cần bình tĩnh. Vừa ra đến, huyết mạch gân xanh hệt như vì không được thỏa mãn mà hung hăng nổi lên, mãi không bình tĩnh lại được.
Anh còn hiểu rõ cơ thể của Đế Anh Thy hơn chính cô ấy. Không phải cô không có cảm giác.
Nhưng vì sao cô… vì Tư Viễn Hằng sao?
Không sao, dù trong lòng cô có còn Tư Viễn Hằng, thì anh cũng không thả cô ra!
Đế Anh Thy nằm trên giường, đang lúc cô nghiêng người trông mắt nhìn cử đầy phòng bị, thì bỗng nhiên cửa bị đẩy ra. Cô sợ đến mức ngồi bật dậy trên giường.
“Sao anh lại vào nữa?” Để Anh Thy không muốn nhìn thấy anh.
“Ngủ!”
“Không làm được!” Tư Hải Minh trả lời.
“Dù anh có muốn ôm tôi như vậy mà ngủ đến khi xuống máy bay, anh cũng sẽ không thay đổi được quan điểm của tôi với anh, đúng là làm điều thừa!” Để Anh Thy vô cùng cố gắng bình tĩnh giảng đạo lý với anh.
“Anh biết!”
“Hơn nữa tôi càng ghét anh hơn!”
“Anh biết”
“Chọc tôi giận, lần sau tôi sẽ không đến thủ đô nữa!”
Để Anh Thy cắn răng, sao người nào mặt dầy đến vậy?
Khuôn mặt Tư Hải Minh đầy lạnh lùng, môi mỏng đặt lên trên trán cô: “Ngoan, ngủ một lát, đến nơi anh gọi em”
Giọng anh trầm thấp từ tính.
Để Anh Thy có cảm giác giọng nói kia như đang nói với da đầu của mình, vì nó khiến toàn bộ da gà da vịt cô nổi lên.
Cô thật sự vừa giận dữ vừa hết cách. Lúc đó anh coi như an phận, sao lúc về lại thành thể này?
Cũng đúng, tất nhiên lúc đi phải có biểu hiện thật tốt rồi, nếu không anh chọc đến cô, cô không quay về nữa, không phải anh sẽ mất nhiều hơn được sao?
Bây giờ về rồi, trên máy bay, cô còn có thể nhảy xuống sao? Há không phải là mặc anh muốn làm gì thì làm à?
Để Anh Thy vừa nghĩ vừa giận, không bao lâu đã giận đến ngủ mất.
Cô rúc vào trong lòng Tư Hải Minh, ngủ đến ngon lành.
Nghe tiếng hít thở đều đặn, khóe miệng Tư Hải Minh gợi lên một độ cong cưng chiều. Anh khẽ buông lỏng người trong lòng ra.
Đầu của Đế Anh Thy quay sang một bên, mặt dán vào cánh tay rắn chắc của Tư Hải Minh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô vô cùng yên bình, nhưng từ đôi mắt, cái mũi, miệng, thậm chí cả một sợi mi cũng có thể khiến Tư Hải Minh thấy thu hút, mê đắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.