Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Chương 1427
Châu Lan
12/07/2021
Lúc tan học đi về, tt lại chạy đến trước mặt Tư Thái Lâm, nói: “Tư Thái Lâm, đã mấy ngày cậu không đến nhà mình chơi rồi!”
Bảo vỹ cười hồ hởi nói: “Mẹ của mình đã mua một ngôi nhà rất đẹp!”
“Có thể ở được rất nhiều người đấy!” Bảo Long nói.
Tĩnh tĩnh nói: “Rất nhiều người.”
“Mình sẽ ở cùng với baba và mama!” Bảo Hân hài lòng nói.
“Tư Thái Lâm, cậu hãy ở cùng bọn mình đi!” Bảo An nói.
Tư Thái Lầm nhìn bọn chúng, bị niềm vui của bọn chúng cảm hóa, ánh mắt hơi sáng lên.
Mà lúc nhìn thấy anh và chị, trong lòng cậu bé hơi căng thẳng, giống như lúc mình đã làm sai chuyện gì đấy.
Trong đầu luôn nghĩ đến lời người kia đã nói.
Mama thật sự do anh trai giết sao? Chị cũng biết chuyện đó cho nên mới phải đối xử tốt với cậu như vậy?
Lúc ở trên xe, để bảo phát hiện Tư Thái Lâm hơi yên tĩnh, cô nghĩ cậu bé ở trường học gặp chuyện gì đó không vui, hoặc không chừng là bị Tư Triều Vũ mắng.
Ở trên xe cô không có cách nào để hỏi cậu bé được cho nên tạm thời Để Anh Thy không hỏi.
Ngồi thang máy lên thẳng tầng cao nhất.
Sau khi vào cửa, Bảo Nam lôi kéo Tư Thái Lâm nói với cậu bé: “Đây là căn phòng mẹ mình mua đấy, có phải trông rất đẹp và rất lớn hay không?”
“Ừ, rất đẹp, rất lớn” Tư Thái Lâm nói.
“Sau này cậu hãy sống cùng bọn mình nhé, mẹ mình nói cậu sẽ có phòng ngủ riêng của chính mình, cậu sẽ không cần phải chen chúc với bọn mình nữa!” dd nói.
“Đi nào Tư Thái Lâm, chúng ta sang bên kia xem đi, cao lắm, cậu có sợ không?” Bảo Vỹ cười lôi kéo Tư Thái Lâm đi đến chỗ cửa sổ sát đất.
Để Anh Thy nói với Tư Hải Minh đang ở bên cạnh: “Anh đừng nghiêm khắc với Tư Thái Lâm như vậy.”
“Anh nghiêm khắc chỗ nào chứ? Anh lúc nào chẳng như vậy” Tư Hải Minh tỏ vẻ mình không hề làm gì cả.
Đế Anh Thy suy nghĩ một lúc, Tư Hải Minh nói không sai, đúng là anh vẫn luôn như vậy. Đối xử với con của mình cũng như thế.
“Là do bản thân nó có vấn đề.” Tư Hải Minh nói.
“Nếu để cho tôi biết Tư Triều Vũ lại làm ra chuyện gì, tôi chắc chắn sẽ không tha cho ông ta” Để Anh Thy tức giận nói.
Trước lúc ăn cơm bọn trẻ đều ở trong phòng khách chơi đùa. Mặc dù Tư Thái Lâm ở trong đó nhưng tâm trí của cậu bé đều chú ý hết lên người mấy người Tư Hải Minh, Để Anh Thy và Bảo Nam.
Đám Bảo Nam vui vẻ như vậy, bọn chúng có mâm ở bên cạnh còn mẹ của cậu lại đã mất đi vĩnh viễn.
Nếu như… Nếu như mâm thật sự bị anh trai giết vậy cậu nên làm gì bây giờ…
Ăn xong cơm tối, Tư Thái Lâm đi nhà vệ sinh, lúc đi ra cậu trông thấy chị đang chờ mình.
“Chị..”.
“Chị dẫn em đi xem phòng ngủ của em” Để Anh Thy nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cậu bé.
Bọn họ mua tầng cao nhất nên căn phòng có rất nhiều phòng ngủ, mặc dù kém xa so với Minh Uyển nhưng nó có đủ phòng cho mỗi một đứa bé một phòng.
Để Anh Thy không quên Tư Thái Lâm, cô chuẩn bị phòng cho sáu đứa bé và cũng chuẩn bị cho cậu, thậm chí đều giống với sáu căn phòng ấy.
Bảo vỹ cười hồ hởi nói: “Mẹ của mình đã mua một ngôi nhà rất đẹp!”
“Có thể ở được rất nhiều người đấy!” Bảo Long nói.
Tĩnh tĩnh nói: “Rất nhiều người.”
“Mình sẽ ở cùng với baba và mama!” Bảo Hân hài lòng nói.
“Tư Thái Lâm, cậu hãy ở cùng bọn mình đi!” Bảo An nói.
Tư Thái Lầm nhìn bọn chúng, bị niềm vui của bọn chúng cảm hóa, ánh mắt hơi sáng lên.
Mà lúc nhìn thấy anh và chị, trong lòng cậu bé hơi căng thẳng, giống như lúc mình đã làm sai chuyện gì đấy.
Trong đầu luôn nghĩ đến lời người kia đã nói.
Mama thật sự do anh trai giết sao? Chị cũng biết chuyện đó cho nên mới phải đối xử tốt với cậu như vậy?
Lúc ở trên xe, để bảo phát hiện Tư Thái Lâm hơi yên tĩnh, cô nghĩ cậu bé ở trường học gặp chuyện gì đó không vui, hoặc không chừng là bị Tư Triều Vũ mắng.
Ở trên xe cô không có cách nào để hỏi cậu bé được cho nên tạm thời Để Anh Thy không hỏi.
Ngồi thang máy lên thẳng tầng cao nhất.
Sau khi vào cửa, Bảo Nam lôi kéo Tư Thái Lâm nói với cậu bé: “Đây là căn phòng mẹ mình mua đấy, có phải trông rất đẹp và rất lớn hay không?”
“Ừ, rất đẹp, rất lớn” Tư Thái Lâm nói.
“Sau này cậu hãy sống cùng bọn mình nhé, mẹ mình nói cậu sẽ có phòng ngủ riêng của chính mình, cậu sẽ không cần phải chen chúc với bọn mình nữa!” dd nói.
“Đi nào Tư Thái Lâm, chúng ta sang bên kia xem đi, cao lắm, cậu có sợ không?” Bảo Vỹ cười lôi kéo Tư Thái Lâm đi đến chỗ cửa sổ sát đất.
Để Anh Thy nói với Tư Hải Minh đang ở bên cạnh: “Anh đừng nghiêm khắc với Tư Thái Lâm như vậy.”
“Anh nghiêm khắc chỗ nào chứ? Anh lúc nào chẳng như vậy” Tư Hải Minh tỏ vẻ mình không hề làm gì cả.
Đế Anh Thy suy nghĩ một lúc, Tư Hải Minh nói không sai, đúng là anh vẫn luôn như vậy. Đối xử với con của mình cũng như thế.
“Là do bản thân nó có vấn đề.” Tư Hải Minh nói.
“Nếu để cho tôi biết Tư Triều Vũ lại làm ra chuyện gì, tôi chắc chắn sẽ không tha cho ông ta” Để Anh Thy tức giận nói.
Trước lúc ăn cơm bọn trẻ đều ở trong phòng khách chơi đùa. Mặc dù Tư Thái Lâm ở trong đó nhưng tâm trí của cậu bé đều chú ý hết lên người mấy người Tư Hải Minh, Để Anh Thy và Bảo Nam.
Đám Bảo Nam vui vẻ như vậy, bọn chúng có mâm ở bên cạnh còn mẹ của cậu lại đã mất đi vĩnh viễn.
Nếu như… Nếu như mâm thật sự bị anh trai giết vậy cậu nên làm gì bây giờ…
Ăn xong cơm tối, Tư Thái Lâm đi nhà vệ sinh, lúc đi ra cậu trông thấy chị đang chờ mình.
“Chị..”.
“Chị dẫn em đi xem phòng ngủ của em” Để Anh Thy nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cậu bé.
Bọn họ mua tầng cao nhất nên căn phòng có rất nhiều phòng ngủ, mặc dù kém xa so với Minh Uyển nhưng nó có đủ phòng cho mỗi một đứa bé một phòng.
Để Anh Thy không quên Tư Thái Lâm, cô chuẩn bị phòng cho sáu đứa bé và cũng chuẩn bị cho cậu, thậm chí đều giống với sáu căn phòng ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.