Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Chương 1503
Châu Lan
23/07/2021
Sau khi ăn xong, mọi người ra bãi cỏ chơi đùa.
Tư Hải Minh giơ tay nhìn đồng hồ, nói: “Để con ở lại đây đi, chúng ta về trước”
Tư Lệnh Sơn đương nhiên không có ý kiến: “Được đó, nếu không có chuyện gì thì cứ để bọn nhỏ ở đây thêm hai ba hôm nữa”
Để Anh Thy ngạc nhiên. Không phải họ chỉ dẫn bọn nhỏ tới ăn một bữa với ông nội thôi sao? Sao lại thành ở lại đây rồi?
Có điều, cô có thể nói không à? Đương nhiên là không thể, bởi vì ông nội nhìn rất vui.
Mà sau khi bạn nhỏ biết thì…
“Ba mẹ có ở đây không?” Bảo Nam hỏi.
“Hừ, ba mẹ muốn bỏ rơi bọn con” Bảo Long.
“…” Tư Hải Minh, Để Anh Thy.
Tư Lệnh Sơn cười: “Bỏ rơi gì chứ, ba mẹ muốn đi hẹn hò nên không ai chăm sóc tụi con. Tụi con ở lại chỗ ông nội hai ngày rồi ba mẹ tới đón, được không?”
“Hẹn hò tốt lắm!” Bảo Hân tỏ ý đồng ý.
Để Minh Thy chớp mắt. Hẹn hò gì chứ? Mới không phải…
“Ba mẹ, tụi con chờ hai người tới đón nha!” Bảo Vỹ nói.
“Đừng quên đó…” Bảo My.
“Hai ngày!” Bảo An giơ hai ngón tay mũm mĩm lên.
Bảo Nam vừa định nói thêm, Tư Hải Minh đã liếc nhìn cậu bé làm cậu bé phồng má giận dỗi.
Tư Hải Minh bảo Để Anh Thy bên cạnh: “Đi thôi”. Anh nói xong, Để Anh Thy vẫn làm như không nghe thấy.
Cô cố ý giả ngốc.
Nhưng một giây sau, cô đã bị Tư Hải Minh bá đạo kéo tay đi.
“Tụi con chào ba mẹ đi.” Tư Lệnh Sơn vẫn rất biết làm nóng không khí.
“Bye bye ba mẹ” Sáu bé con đồng thanh nói.
Để Anh Thy chỉ kịp vẫy tay với sáu bé con, mới nháy mắt đã bị Tư Hải Minh giải lệ xe.
Sau khi lên xe, chiếc xe không chút lưu luyến chạy thẳng đi.
Để Anh Thy chống cằm, vừa nhìn phong cảnh chạy lùi nhanh chóng ngoài cửa xe vừa nói: “Anh cố ý đúng không?”
“Cố ý gì?”
Để Anh Thy bực bội quay lại, bóng người áp sát tới khiến cô ngừng hô hấp, đôi môi nhỏ mở ra, lời nói đều bị kẹt lại trong cổ họng.
Tự Hải Minh hôn lên đôi môi nhỏ đáng yêu một cái: “Ông nội nhớ cháu trai không phải bình thường à?”
Để Anh Thy tỉnh táo lại, rụt người về sau, khẩn trương dán sát cửa xe: “Bây giờ anh càng lúc càng gan rồi!”
Anh như vậy mà gọi là gan? Nếu anh tự chủ kém một chút thì chắc chắn sẽ không để cô có cơ hội xuống xe đầu.
Để Anh Thy bị ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn đến đỏ mặt, dứt khoát quay mặt ra ngoài cửa xe.
Tư Hải Minh giơ tay nhìn đồng hồ, nói: “Để con ở lại đây đi, chúng ta về trước”
Tư Lệnh Sơn đương nhiên không có ý kiến: “Được đó, nếu không có chuyện gì thì cứ để bọn nhỏ ở đây thêm hai ba hôm nữa”
Để Anh Thy ngạc nhiên. Không phải họ chỉ dẫn bọn nhỏ tới ăn một bữa với ông nội thôi sao? Sao lại thành ở lại đây rồi?
Có điều, cô có thể nói không à? Đương nhiên là không thể, bởi vì ông nội nhìn rất vui.
Mà sau khi bạn nhỏ biết thì…
“Ba mẹ có ở đây không?” Bảo Nam hỏi.
“Hừ, ba mẹ muốn bỏ rơi bọn con” Bảo Long.
“…” Tư Hải Minh, Để Anh Thy.
Tư Lệnh Sơn cười: “Bỏ rơi gì chứ, ba mẹ muốn đi hẹn hò nên không ai chăm sóc tụi con. Tụi con ở lại chỗ ông nội hai ngày rồi ba mẹ tới đón, được không?”
“Hẹn hò tốt lắm!” Bảo Hân tỏ ý đồng ý.
Để Minh Thy chớp mắt. Hẹn hò gì chứ? Mới không phải…
“Ba mẹ, tụi con chờ hai người tới đón nha!” Bảo Vỹ nói.
“Đừng quên đó…” Bảo My.
“Hai ngày!” Bảo An giơ hai ngón tay mũm mĩm lên.
Bảo Nam vừa định nói thêm, Tư Hải Minh đã liếc nhìn cậu bé làm cậu bé phồng má giận dỗi.
Tư Hải Minh bảo Để Anh Thy bên cạnh: “Đi thôi”. Anh nói xong, Để Anh Thy vẫn làm như không nghe thấy.
Cô cố ý giả ngốc.
Nhưng một giây sau, cô đã bị Tư Hải Minh bá đạo kéo tay đi.
“Tụi con chào ba mẹ đi.” Tư Lệnh Sơn vẫn rất biết làm nóng không khí.
“Bye bye ba mẹ” Sáu bé con đồng thanh nói.
Để Anh Thy chỉ kịp vẫy tay với sáu bé con, mới nháy mắt đã bị Tư Hải Minh giải lệ xe.
Sau khi lên xe, chiếc xe không chút lưu luyến chạy thẳng đi.
Để Anh Thy chống cằm, vừa nhìn phong cảnh chạy lùi nhanh chóng ngoài cửa xe vừa nói: “Anh cố ý đúng không?”
“Cố ý gì?”
Để Anh Thy bực bội quay lại, bóng người áp sát tới khiến cô ngừng hô hấp, đôi môi nhỏ mở ra, lời nói đều bị kẹt lại trong cổ họng.
Tự Hải Minh hôn lên đôi môi nhỏ đáng yêu một cái: “Ông nội nhớ cháu trai không phải bình thường à?”
Để Anh Thy tỉnh táo lại, rụt người về sau, khẩn trương dán sát cửa xe: “Bây giờ anh càng lúc càng gan rồi!”
Anh như vậy mà gọi là gan? Nếu anh tự chủ kém một chút thì chắc chắn sẽ không để cô có cơ hội xuống xe đầu.
Để Anh Thy bị ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn đến đỏ mặt, dứt khoát quay mặt ra ngoài cửa xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.