Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Chương 1570
Châu Lan
02/08/2021
Vô Tội nhẹ tay mở cửa ra, bên ngoài là đặc công đang vô cùng tỉnh táo canh giữa. Cô quay trở về phòng nhìn ra cửa sổ, không cần mở ra cũng biết bên ngoài cũng có đặc công canh giữ. Đúng là bao vây chặt chẽ không lọt một con ruồi mà!
Vô Tội ở trong phòng đi qua đi lại, sau đó lại đi vào toilet, ngẩng đầu nhìn lỗ thông gió trên đầu. Cô ta tháo cửa thông gió ra lấy xuống, đứng trên bồn cầu nhảy lên chui vào.
Khung xương Vô Tội nhỏ hơn người bình thường, nếu không chỉ cần lớn hơn một chút thôi là đã không vào lọt.
Đi xa căn phòng đó thì canh giữ sẽ lỏng lẻo hơn. Nhưng lúc chui ra khỏi lỗ thông gió vẫn nhìn thấy cách đó không xa có đặc công đang đi tới, cô †a sợ tới mức ngừng thở, rụt đầu trở vào.
Nếu như bị phát hiện không biết sẽ chết như thế nào nữa, nhưng đây chính là đường ra duy nhất của cô ta rồi!
Chờ đặc chủng kia đi qua, Vô Tội lại thò đầu ra, nín thở chậm rãi chui ra khỏi lỗ thông gió, mỗi bước đều rất cẩn thận. Sau đó, cô ta lén lút đi tới chỗ lan can, thời gian có hạn nên phải càng nhanh càng tốt.
Nhưng cũng không thể nhảy xuống bởi vì sẽ gây ra tiếng động lớn, mọi người sẽ biết có người chạy trốn!
Đế Hạo Thiên ở trong phòng mình, nhìn định vị đang đứng yên tại chỗ nhưng anh ta vẫn đứng dậy ra khỏi phòng, đi tới căn phòng giam giữa Vô Tội. Cửa mở ra, trên giường không ai, lần này nội y cũng không còn nữa. Nếu ngủ không thể mặc nội y thì đã trễ thế này cô ta còn đi đâu?
Sau đó anh ta nhìn thấy ở bên gối có một con chip nhỏ xíu!
Đế Hạo Thiên lạnh lùng đi như bay tới toilet mở cửa ra, không có.
šy lỗ thông gió phía trên bị mở ra rồi!
“Đáng chết!” Đế Hạo Thiên ra khỏi phòng, lạnh giọng ra lệnh: “Tìm người về đây cho tôi! Các người, xuống nước tìm!”
Vừa nghe mệnh lệnh mọi người lập tức biết chuyện gì xảy ra. Nhưng kiểm tra khắp du thuyền cũng không thấy người đâu.
Dưới biển sâu có rất nhiều nguy hiểm rình rập. Nhưng nguy hiểm hơn cũng phải tìm được người, mọi người đều đeo bình dưỡng khí lặn xuống nhưng đáng tiếc vẫn không tìm được!
Lúc một tên cấp dưới bò lên thuyền, Đế Hạo Thiên nằm cổ áo hẳn ném xuống: “Tìm tiếp!”
Thế là người kia ùm một tiếng lại ngã xuống nước. Đế Hạo Thiên đứng trước lan can, tức giận nhìn chằm chằm vào mặt biển. Cho dù nhảy xuống biển cũng cũng phải đem người về!
Mấy tiếng sau, Vô Tội đã thoát khỏi phạm vi của du thuyền rất xa, một cái đầu nhỏ ngoi lên mặt nước.
Biển đêm mênh mông đen như mực không ai có thể phát hiện ra một người nhỏ bé.
Vô Tội cắn nội y trong miệng, ngước mặt lên nhìn bầu trời thưa thớt mấy vì sao, tuy rằng không biết tiếp theo sẽ là sống hay chết, nhưng lần đầu tiên thoát khỏi bàn tay của nhà họ Đế, cảm giác được tự do này vẫn rất kích động.
Có điều cô ta có thể bơi như vậy bao lâu đây? Cho dù lúc ở trên đảo cô ta đã luyện tập bơi lội rất điêu luyện, nhưng dù sao cũng là người, cần phải ăn uống để bổ sung năng lượng, sức lực luôn có lúc cạn kiệt.
Vô Tội nghĩ, mình sẽ chết sao?
Chìm xuống biển sau đó bị đủ loại cá cắn xé? Ở đây là biển, cũng có thể sẽ có hải tặc qua lại…
Vừa nghĩ tới đây thì bỗng nhiên đằng xa có ánh sáng chiếu đến. Vô Tội luống cuống, chẳng lẽ là nhà họ Đế tìm tới đây rồi? Lúc cô ta quay đầu nhìn lại thì phát hiện đó lại là một chiếc thuyền hải tặc. Bởi vì trên thuyền hải tặc có treo cờ đầu lâu. Khoé môi Vô Tội cong lên, được cứu rồi.
Mắt hải tặc vào buổi tối giống như mắt cú mèo vậy nên đương nhiên nhìn thấy có người dưới nước. Lại còn là phụ nữ nữa, nếu là đàn ông thì không cứu cũng được.
Sau khi cứu người lên thì mấy tên hải tặc mắt sáng rực nhìn dáng người Vô Tội đắm đuối, nuốt nước miếng.
Không ngờ lại cứu được cô gái đẹp như vậy!
Vô Tội ở trong phòng đi qua đi lại, sau đó lại đi vào toilet, ngẩng đầu nhìn lỗ thông gió trên đầu. Cô ta tháo cửa thông gió ra lấy xuống, đứng trên bồn cầu nhảy lên chui vào.
Khung xương Vô Tội nhỏ hơn người bình thường, nếu không chỉ cần lớn hơn một chút thôi là đã không vào lọt.
Đi xa căn phòng đó thì canh giữ sẽ lỏng lẻo hơn. Nhưng lúc chui ra khỏi lỗ thông gió vẫn nhìn thấy cách đó không xa có đặc công đang đi tới, cô †a sợ tới mức ngừng thở, rụt đầu trở vào.
Nếu như bị phát hiện không biết sẽ chết như thế nào nữa, nhưng đây chính là đường ra duy nhất của cô ta rồi!
Chờ đặc chủng kia đi qua, Vô Tội lại thò đầu ra, nín thở chậm rãi chui ra khỏi lỗ thông gió, mỗi bước đều rất cẩn thận. Sau đó, cô ta lén lút đi tới chỗ lan can, thời gian có hạn nên phải càng nhanh càng tốt.
Nhưng cũng không thể nhảy xuống bởi vì sẽ gây ra tiếng động lớn, mọi người sẽ biết có người chạy trốn!
Đế Hạo Thiên ở trong phòng mình, nhìn định vị đang đứng yên tại chỗ nhưng anh ta vẫn đứng dậy ra khỏi phòng, đi tới căn phòng giam giữa Vô Tội. Cửa mở ra, trên giường không ai, lần này nội y cũng không còn nữa. Nếu ngủ không thể mặc nội y thì đã trễ thế này cô ta còn đi đâu?
Sau đó anh ta nhìn thấy ở bên gối có một con chip nhỏ xíu!
Đế Hạo Thiên lạnh lùng đi như bay tới toilet mở cửa ra, không có.
šy lỗ thông gió phía trên bị mở ra rồi!
“Đáng chết!” Đế Hạo Thiên ra khỏi phòng, lạnh giọng ra lệnh: “Tìm người về đây cho tôi! Các người, xuống nước tìm!”
Vừa nghe mệnh lệnh mọi người lập tức biết chuyện gì xảy ra. Nhưng kiểm tra khắp du thuyền cũng không thấy người đâu.
Dưới biển sâu có rất nhiều nguy hiểm rình rập. Nhưng nguy hiểm hơn cũng phải tìm được người, mọi người đều đeo bình dưỡng khí lặn xuống nhưng đáng tiếc vẫn không tìm được!
Lúc một tên cấp dưới bò lên thuyền, Đế Hạo Thiên nằm cổ áo hẳn ném xuống: “Tìm tiếp!”
Thế là người kia ùm một tiếng lại ngã xuống nước. Đế Hạo Thiên đứng trước lan can, tức giận nhìn chằm chằm vào mặt biển. Cho dù nhảy xuống biển cũng cũng phải đem người về!
Mấy tiếng sau, Vô Tội đã thoát khỏi phạm vi của du thuyền rất xa, một cái đầu nhỏ ngoi lên mặt nước.
Biển đêm mênh mông đen như mực không ai có thể phát hiện ra một người nhỏ bé.
Vô Tội cắn nội y trong miệng, ngước mặt lên nhìn bầu trời thưa thớt mấy vì sao, tuy rằng không biết tiếp theo sẽ là sống hay chết, nhưng lần đầu tiên thoát khỏi bàn tay của nhà họ Đế, cảm giác được tự do này vẫn rất kích động.
Có điều cô ta có thể bơi như vậy bao lâu đây? Cho dù lúc ở trên đảo cô ta đã luyện tập bơi lội rất điêu luyện, nhưng dù sao cũng là người, cần phải ăn uống để bổ sung năng lượng, sức lực luôn có lúc cạn kiệt.
Vô Tội nghĩ, mình sẽ chết sao?
Chìm xuống biển sau đó bị đủ loại cá cắn xé? Ở đây là biển, cũng có thể sẽ có hải tặc qua lại…
Vừa nghĩ tới đây thì bỗng nhiên đằng xa có ánh sáng chiếu đến. Vô Tội luống cuống, chẳng lẽ là nhà họ Đế tìm tới đây rồi? Lúc cô ta quay đầu nhìn lại thì phát hiện đó lại là một chiếc thuyền hải tặc. Bởi vì trên thuyền hải tặc có treo cờ đầu lâu. Khoé môi Vô Tội cong lên, được cứu rồi.
Mắt hải tặc vào buổi tối giống như mắt cú mèo vậy nên đương nhiên nhìn thấy có người dưới nước. Lại còn là phụ nữ nữa, nếu là đàn ông thì không cứu cũng được.
Sau khi cứu người lên thì mấy tên hải tặc mắt sáng rực nhìn dáng người Vô Tội đắm đuối, nuốt nước miếng.
Không ngờ lại cứu được cô gái đẹp như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.