Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Chương 1615
Châu Lan
12/08/2021
Vô Tội quanh quẩn trước gian hàng, nhìn mấy bộ quần áo sặc sỡ, sau đó ngắm trái ngắm phải, cuối cùng chọn một chiếc quần ống rộng màu be đơn giản cùng với giày thể thao trắng, mặc lên người chiếc áo phông rộng rãi kèm theo mũ ở sau lưng, ngay cả chiếc mũ cũng phải thử đội lên đầu.
Không nhìn mặt, cả người tràn đầy hơi thở thiếu nữ.
Trong lòng Chu Nhược Hân cảm thấy ghen ty khiến cho khuôn mặt trở nên vặn vẹo.
“Những thứ này không đẹp mắt, thử cái này đi” Cô ta lấy bộ quần áo sặc sỡ đưa cho Vô Tội.
Vô Tội mặc thử quần áo bước ra, quần áo trên dưới đều là hoa hòe lòe loẹt, thấy vậy trong lòng Chu Nhược Hân mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Đồ quê mùa chỉ nên mặc quần áo theo phong cách nhà quê của mình mà thôi.
“Đẹp hơn nhiều rồi đấy. Gói mấy thứ này lại cho tôi!” Chu Nhược Hân tự quyết định.
Vô Tội không nói gì cả.
Sau đó cô ta còn mua thêm đồ trang sức khoảng mấy nghìn hay mười mấy nghìn cho Vô Tội. Cuối cùng mua một đống đồ gộp lại cũng chưa đến một triệu.
Chu Nhược Hân không sợ Vô Tội sẽ mách lẻo, vì một khi nói ra nhà họ Lạc sẽ chỉ cho rằng cô ta đang tiết kiệm tiền cho nhà họ, còn Vô Tội lại tỏ ra không hiểu chuyện, là đồ nhà quê ham hư vinh.
Vô Tội cũng không có thích thú lắm với việc mua quần áo, nhưng khi nhìn thấy đồ trang điểm thì lập tức dừng lại.
“Tôi muốn cái này!”
Chu Nhược Tâm suýt nữa bật cười ra tiếng: “Tôi nói này cô đã xấu như vậy rồi còn phải trang điểm làm gì nữa? Cái này có khác gì với việc xịt nước hoa trong nhà vệ sinh đâu?”
“Vậy còn chị trang điểm là vì sợ người khác chê chị già à?” Vô Tội hỏi.
“Cô! Cô nói ai già hả?”
Vô Tội chọc cho Chu Nhược Hân tức giận sau đó không thèm để ý đến cô ta nữa, rồi tự mình chọn đồ trang điểm. Lúc còn đi săn trên đảo Cấm, Vô Tội thành thạo nhất chính là ngụy trang cho chính mình, nếu không làm sao con mồi của mình có thể bị lừa chứ?
Sau khi hai người họ mua đồ trang điểm xong, Vô Tội đi đằng trước còn Chu Nhược Hân đang đi phía sau nhìn theo bóng lưng của cô ta mà ngày càng cảm thấy căm ghét, chỉ ước gì có thể chọc thủng rất nhiều lỗ lên trên tấm lưng đó.
Chu Nhược Hân nghĩ tới kế hoạch tiếp theo, cố gắng khiến mình trở nên bình tĩnh: “Tôi cũng không có ác ý gì. Thật ra lần này tôi ra ngoài đi đạo cùng cô chính là để xin lỗi cô vì chuyện xảy ra lần trước”
Trên đỉnh đầu Vô Tội hiện lên một dấu hỏi chấm, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
“Tôi mời cô ăn đồ ngon, đến quán bar được không?”
“Uống đi, loại rượu này uống rất ngon, trước đây tôi thường hay uống”
Vô Tội chưa từng nếm qua rất nhiều thứ, cho nên không thể cưỡng lại sự tò mò, bởi vậy nếm thử một chút, hương vị quả thật không tồi.
Vì thế cô ta tu ừng ực uống sạch một ly.
Chu Nhược Hân lập tức rót thêm cho cô ta, vừa rót trong mắt vừa hiện lên những tính toán.
Không hề cảnh giác như vậy à, đúng là đứa quê mùa.
Nếu Lam Kiều Nhi xảy ra chuyện, để xem cô ta còn có thể kết hôn được với Lạc Du Cẩn hay không.
Không nhìn mặt, cả người tràn đầy hơi thở thiếu nữ.
Trong lòng Chu Nhược Hân cảm thấy ghen ty khiến cho khuôn mặt trở nên vặn vẹo.
“Những thứ này không đẹp mắt, thử cái này đi” Cô ta lấy bộ quần áo sặc sỡ đưa cho Vô Tội.
Vô Tội mặc thử quần áo bước ra, quần áo trên dưới đều là hoa hòe lòe loẹt, thấy vậy trong lòng Chu Nhược Hân mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Đồ quê mùa chỉ nên mặc quần áo theo phong cách nhà quê của mình mà thôi.
“Đẹp hơn nhiều rồi đấy. Gói mấy thứ này lại cho tôi!” Chu Nhược Hân tự quyết định.
Vô Tội không nói gì cả.
Sau đó cô ta còn mua thêm đồ trang sức khoảng mấy nghìn hay mười mấy nghìn cho Vô Tội. Cuối cùng mua một đống đồ gộp lại cũng chưa đến một triệu.
Chu Nhược Hân không sợ Vô Tội sẽ mách lẻo, vì một khi nói ra nhà họ Lạc sẽ chỉ cho rằng cô ta đang tiết kiệm tiền cho nhà họ, còn Vô Tội lại tỏ ra không hiểu chuyện, là đồ nhà quê ham hư vinh.
Vô Tội cũng không có thích thú lắm với việc mua quần áo, nhưng khi nhìn thấy đồ trang điểm thì lập tức dừng lại.
“Tôi muốn cái này!”
Chu Nhược Tâm suýt nữa bật cười ra tiếng: “Tôi nói này cô đã xấu như vậy rồi còn phải trang điểm làm gì nữa? Cái này có khác gì với việc xịt nước hoa trong nhà vệ sinh đâu?”
“Vậy còn chị trang điểm là vì sợ người khác chê chị già à?” Vô Tội hỏi.
“Cô! Cô nói ai già hả?”
Vô Tội chọc cho Chu Nhược Hân tức giận sau đó không thèm để ý đến cô ta nữa, rồi tự mình chọn đồ trang điểm. Lúc còn đi săn trên đảo Cấm, Vô Tội thành thạo nhất chính là ngụy trang cho chính mình, nếu không làm sao con mồi của mình có thể bị lừa chứ?
Sau khi hai người họ mua đồ trang điểm xong, Vô Tội đi đằng trước còn Chu Nhược Hân đang đi phía sau nhìn theo bóng lưng của cô ta mà ngày càng cảm thấy căm ghét, chỉ ước gì có thể chọc thủng rất nhiều lỗ lên trên tấm lưng đó.
Chu Nhược Hân nghĩ tới kế hoạch tiếp theo, cố gắng khiến mình trở nên bình tĩnh: “Tôi cũng không có ác ý gì. Thật ra lần này tôi ra ngoài đi đạo cùng cô chính là để xin lỗi cô vì chuyện xảy ra lần trước”
Trên đỉnh đầu Vô Tội hiện lên một dấu hỏi chấm, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
“Tôi mời cô ăn đồ ngon, đến quán bar được không?”
“Uống đi, loại rượu này uống rất ngon, trước đây tôi thường hay uống”
Vô Tội chưa từng nếm qua rất nhiều thứ, cho nên không thể cưỡng lại sự tò mò, bởi vậy nếm thử một chút, hương vị quả thật không tồi.
Vì thế cô ta tu ừng ực uống sạch một ly.
Chu Nhược Hân lập tức rót thêm cho cô ta, vừa rót trong mắt vừa hiện lên những tính toán.
Không hề cảnh giác như vậy à, đúng là đứa quê mùa.
Nếu Lam Kiều Nhi xảy ra chuyện, để xem cô ta còn có thể kết hôn được với Lạc Du Cẩn hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.