Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Chương 987
Châu Lan
08/03/2021
Có điều đối với Tần Hành Chi mà nói, kể cả không có đồ ngăn cách thì
hành động kéo tay kia có khác gì tay trái nắm lấy tay phải đâu.
Dù sao thì bọn họ cũng quen nhau từ khi còn bé, đã quá đỗi quen thuộc rồi.
Chỉ uống phí cô ấy cả ngày lẫn đêm đều tâm tư xao xuyến.
Ngày đó vì muốn cho anh ta cơ hội, cô ấy đã cố gắng tự chuốc say chính mình, cuối cùng người ta đưa thẳng cô ấy về nhà. Còn đi ngắm tuyết nữa, cô ấy cũng có dụng ý khác!
Nhưng biết làm thế nào khi mà người ta hoàn toàn không có cảm giác gì, mà cô ấy cũng chẳng thể nói rõ được. Nhỡ chẳng may nói rõ rồi còn không thể làm bạn nữa thì sao?
Haiz, nhất định là sẽ giống như ba người anh trai, chỉ coi cô ấy là em gái mà nuông chiều.
Người có tình cuối cùng lại trở thành anh trai em gái được sao?
Sau khi bọn họ từ núi tuyết xuống thì trời cũng đã tối.
Đế Anh Thy đã đói, bụng cứ thế sôi ủng ục, bọn họ trước tiên tìm một quán cơm.
Đều là đồ ăn ngon quý giá, Đế Anh Thy không kịp chờ đợi đã bỏ ngay vào miệng.
Tần Hành Chi nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô ấy, trong mắt hiện rõ nét cười. “Vui vậy sao?” “Anh không vui à?” Đế Anh Thy hỏi, mặt đầy uy hiếp theo kiểu anh dám nói không vui xem, em tuyệt đối sẽ không tha cho anh. “Rất rất vui. Anh bằng này tuổi rồi, chưa bao giờ thấy, vui như vậy!” “…” Thật hay giả vậy?
Đế Anh Thy lúc này đã no căng bụng đề nghị: “Chúng ta đến quán bar chơi đi!”
Tần Hành Chi bất đắc dĩ nhìn cô ấy. “Chơi cũng đã chơi hết lượt rồi, đúng không? Quán bar ở đây nhất định sẽ không giống quán bar ở chỗ mình đâu.”
Đế Anh Thy nài nỉ. “Đi quán bar rồi còn muốn đi đâu nữa?”
“Không đi nữa, không đi nữa. Chỗ cuối cùng rồi, không đi lâu đâu mà, chỉ chơi một lúc rồi về, được không anh? Tần Hành Chi, Hành Chi, Hành Chi.”
Thật ra thì Tần Hành Chi đã sớm đoán được Đế Anh Thy sẽ không muốn về sớm như vậy, mặc dù bọn họ cũng đã chơi suốt một ngày rồi. Có điều, anh ta vẫn muốn ra vẻ phản kháng một chút để chọc tức cô ấy.
Bên ngoài khách sạn sang trọng, mấy chiếc xe dừng lại phía trước.
Mang một đôi găng tay trắng, người gác cửa mặc đồng phục tiến lên khom người kính cẩn mở cửa xe ra. Một đôi chân dài bước từ trong xe, người đàn ông từ từ bước xuống, đem theo khí thế không giận mà uy khiến người khác kiêng dè.
Tư Hải Minh lạnh lùng thâm trầm đi vào khách sạn, cả người đều toát ra khí thế nghiêm nghị lạnh lùng, khiến người khác không dám lại gần.
Sau khi từ thang máy bước ra, Tư Hải Minh thấp giọng nói: “Không cần đi theo.”
“Vâng.” Chương Vĩ khẽ gật đầu, không đi theo anh, chỉ có đám vệ sĩ đi cùng.
Sau khi bước vào phòng tổng thống, Tư Hải Minh kéo cổ áo đi tới cửa sổ phía trước, nhìn xuống thành phố xa hoa tráng lệ, tròng mắt đen thâm trầm không có chút gợn sóng nào, không có cách nào xóa bỏ nỗi cô đơn hiu quạnh vây quanh anh.
Ngực anh lại bắt đầu khó chịu, cơn đau nhói lại xuất hiện như thói quen, khiến anh cau chặt mày lại.
Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau cũng chính là tại thành phố này.
Tư Hải Minh lấy điện thoại ra, gọi ra ngoài: “Đến quán bar đi!”
“Vâng.” Chương Vĩ cất điện thoại rồi ra khỏi phòng.
Anh ta chưa cởi áo khoác cũng là bởi biết rằng nhất định ngài Hải Minh sẽ tìm mình.
Bào Điển đã từng nói, mỗi ngày ngài Hải Minh chỉ ngủ một đến hai tiếng, thậm chí có khi không ngủ suốt hai ngày hai đêm, sau đó liên tục uống thuốc ngủ, từ một viên đến mấy viên liền nhưng chất lượng giấc ngủ cũng không có chuyển biến gì tích cực dù chỉ là một chút.
Ba năm trước, sau trận hỏa hoạn kia, ngài Hải Minh bị một mảng bỏng lớn sau lưng, nằm hôn mê hơn nửa tháng trong bệnh viện mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, ngài ấy không làm chuyện gì cực đoan nữa, nếu như không tính việc uống thuốc giảm đau và thuốc ngủ.
Lúc tinh thần của ngài ấy trở nên bất ổn, sẽ đột nhiên hỏi anh ta Đào Anh Thy đang làm gì.
Anh ta sẽ nói cho ngài Hải Minh biết, Đào Anh Thy đã chết… Thậm chí có buổi tối, ngài Hải Minh sẽ gọi điện thoại cho anh ta, hỏi có phải là Đào Anh Thy đã bỏ trốn rồi không?
Anh ta sẽ nói cho ngài Hải Minh biết, Đào Anh Thy đã chết… Nhưng mà không bao lâu sau, ngài Hải Minh sẽ lại bảo anh ta đến đài truyền hình đón Đào Anh Thy.
Anh ta sẽ lại nói cho ngài Hải Minh biết, Đào Anh Thy đã chết…
Dù sao thì bọn họ cũng quen nhau từ khi còn bé, đã quá đỗi quen thuộc rồi.
Chỉ uống phí cô ấy cả ngày lẫn đêm đều tâm tư xao xuyến.
Ngày đó vì muốn cho anh ta cơ hội, cô ấy đã cố gắng tự chuốc say chính mình, cuối cùng người ta đưa thẳng cô ấy về nhà. Còn đi ngắm tuyết nữa, cô ấy cũng có dụng ý khác!
Nhưng biết làm thế nào khi mà người ta hoàn toàn không có cảm giác gì, mà cô ấy cũng chẳng thể nói rõ được. Nhỡ chẳng may nói rõ rồi còn không thể làm bạn nữa thì sao?
Haiz, nhất định là sẽ giống như ba người anh trai, chỉ coi cô ấy là em gái mà nuông chiều.
Người có tình cuối cùng lại trở thành anh trai em gái được sao?
Sau khi bọn họ từ núi tuyết xuống thì trời cũng đã tối.
Đế Anh Thy đã đói, bụng cứ thế sôi ủng ục, bọn họ trước tiên tìm một quán cơm.
Đều là đồ ăn ngon quý giá, Đế Anh Thy không kịp chờ đợi đã bỏ ngay vào miệng.
Tần Hành Chi nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô ấy, trong mắt hiện rõ nét cười. “Vui vậy sao?” “Anh không vui à?” Đế Anh Thy hỏi, mặt đầy uy hiếp theo kiểu anh dám nói không vui xem, em tuyệt đối sẽ không tha cho anh. “Rất rất vui. Anh bằng này tuổi rồi, chưa bao giờ thấy, vui như vậy!” “…” Thật hay giả vậy?
Đế Anh Thy lúc này đã no căng bụng đề nghị: “Chúng ta đến quán bar chơi đi!”
Tần Hành Chi bất đắc dĩ nhìn cô ấy. “Chơi cũng đã chơi hết lượt rồi, đúng không? Quán bar ở đây nhất định sẽ không giống quán bar ở chỗ mình đâu.”
Đế Anh Thy nài nỉ. “Đi quán bar rồi còn muốn đi đâu nữa?”
“Không đi nữa, không đi nữa. Chỗ cuối cùng rồi, không đi lâu đâu mà, chỉ chơi một lúc rồi về, được không anh? Tần Hành Chi, Hành Chi, Hành Chi.”
Thật ra thì Tần Hành Chi đã sớm đoán được Đế Anh Thy sẽ không muốn về sớm như vậy, mặc dù bọn họ cũng đã chơi suốt một ngày rồi. Có điều, anh ta vẫn muốn ra vẻ phản kháng một chút để chọc tức cô ấy.
Bên ngoài khách sạn sang trọng, mấy chiếc xe dừng lại phía trước.
Mang một đôi găng tay trắng, người gác cửa mặc đồng phục tiến lên khom người kính cẩn mở cửa xe ra. Một đôi chân dài bước từ trong xe, người đàn ông từ từ bước xuống, đem theo khí thế không giận mà uy khiến người khác kiêng dè.
Tư Hải Minh lạnh lùng thâm trầm đi vào khách sạn, cả người đều toát ra khí thế nghiêm nghị lạnh lùng, khiến người khác không dám lại gần.
Sau khi từ thang máy bước ra, Tư Hải Minh thấp giọng nói: “Không cần đi theo.”
“Vâng.” Chương Vĩ khẽ gật đầu, không đi theo anh, chỉ có đám vệ sĩ đi cùng.
Sau khi bước vào phòng tổng thống, Tư Hải Minh kéo cổ áo đi tới cửa sổ phía trước, nhìn xuống thành phố xa hoa tráng lệ, tròng mắt đen thâm trầm không có chút gợn sóng nào, không có cách nào xóa bỏ nỗi cô đơn hiu quạnh vây quanh anh.
Ngực anh lại bắt đầu khó chịu, cơn đau nhói lại xuất hiện như thói quen, khiến anh cau chặt mày lại.
Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau cũng chính là tại thành phố này.
Tư Hải Minh lấy điện thoại ra, gọi ra ngoài: “Đến quán bar đi!”
“Vâng.” Chương Vĩ cất điện thoại rồi ra khỏi phòng.
Anh ta chưa cởi áo khoác cũng là bởi biết rằng nhất định ngài Hải Minh sẽ tìm mình.
Bào Điển đã từng nói, mỗi ngày ngài Hải Minh chỉ ngủ một đến hai tiếng, thậm chí có khi không ngủ suốt hai ngày hai đêm, sau đó liên tục uống thuốc ngủ, từ một viên đến mấy viên liền nhưng chất lượng giấc ngủ cũng không có chuyển biến gì tích cực dù chỉ là một chút.
Ba năm trước, sau trận hỏa hoạn kia, ngài Hải Minh bị một mảng bỏng lớn sau lưng, nằm hôn mê hơn nửa tháng trong bệnh viện mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, ngài ấy không làm chuyện gì cực đoan nữa, nếu như không tính việc uống thuốc giảm đau và thuốc ngủ.
Lúc tinh thần của ngài ấy trở nên bất ổn, sẽ đột nhiên hỏi anh ta Đào Anh Thy đang làm gì.
Anh ta sẽ nói cho ngài Hải Minh biết, Đào Anh Thy đã chết… Thậm chí có buổi tối, ngài Hải Minh sẽ gọi điện thoại cho anh ta, hỏi có phải là Đào Anh Thy đã bỏ trốn rồi không?
Anh ta sẽ nói cho ngài Hải Minh biết, Đào Anh Thy đã chết… Nhưng mà không bao lâu sau, ngài Hải Minh sẽ lại bảo anh ta đến đài truyền hình đón Đào Anh Thy.
Anh ta sẽ lại nói cho ngài Hải Minh biết, Đào Anh Thy đã chết…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.