Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Chương 581: Có thể không ký hợp đồng sao
Châu Lan
28/02/2021
Đào Anh Thy tức đến nỗi không muốn nói thêm lời nào, thẳng tay cúp máy.
Nếu cô thực sự tin lời Đào Hải Trạch, thì IQ của cô mới là rơi xuống âm vô cực.
Những người có lòng tham không đáy mới là những kẻ kinh tởm nhất.
Một mặt thì muốn có được mảnh đất ở khu phía Tây Nam, một mặt lại muốn bấu víu kết thân với Tư Viễn Hãng.
Có chết hay không cũng đã có cô chịu tội thay cho, vì vậy mới không sợ gì hết có phải không? Nếu đoạn không phải usb đang năm trong tay ông ta, thì đừng hòng có thể uy hiếp được cô
Vậy phải làm thế nào đây? Lẽ nào muốn cô phải gọi điện thoại cho Tư Viễn Hằng? Đào Anh Thy sợ nhất là phải liên lạc với Tư Viễn Hằng.
Nhưng nếu không nói rõ, thì Đào Sơ Tâm lại nổi dã tâm không trong sáng, bụng dạ đây mưu mô xảo quyệt. Những rắc rối về sau sẽ tiếp tục ập đến không dứt
Sai một li là đi một dặm, sơ sẩy một chút sẽ tự chuốc họa vào thân.
Đào Anh Thy nhìn điện thoại di động trên tay mình, đây là điện thoại mà Tư Hải Minh đưa cho cô. Không thể dùng thứ này để gọi đi được, cho dù Tư Hải Minh không cài thiết bị nghe lén, chỉ cần điều tra một chút sẽ rõ ngay.
Có tiếng gõ cửa bên ngoài văn phòng vang lên, Lâm Anh bước vào để bàn bạc với cô mấy chuyện liên quan đến công việc.
Đào Anh Thy vốn dĩ không nghe được lời nào. “Chờ đã Lâm Anh, cho tôi mượn điện thoại của cô được không?” “Được thôi
” Chiếc điện thoại di động mà Lâm Anh đang dùng là chiếc điện thoại đầu tiên mà Tư Hải Minh tặng cho Đào Anh Thy, sau này Lâm Anh muốn trả lại cho Đào Anh Thy, nhưng Đào Anh Thy nhất quyết không cần.
“Tôi gọi điện thoại một lát, đợi tôi gọi xong rồi sẽ gọi cô” “Vâng ạ.”
Sau khi Lâm Anh đi ra ngoài, Đào Anh Thy ngay lập tức ấn từng số một.
Cô vẫn nhớ rất rõ số điện thoại di động của Tư Viễn Hảng.
Thực sự cô không muốn nhớ một chút nào, nhưng lại không cách nào quên được…
Nối máy thành công, như vậy chứng minh rằng số này vẫn chưa đổi.
Đổ chuông kéo dài tận mấy lần mà không có ai trả lời. Có gọi sớm quá không nhỉ? Khi nhạc chờ sắp dừng thì cuộc gọi được nhận, nhưng người ở đầu dây bên kia không nói gì.
“Tư Viễn Hãng?”
“Chào khách quý” Đào Anh Thy phớt lờ sự châm chọc trong lời nói của anh ta, nói thẳng: “Anh đã ký hợp đồng với công ty của Đào Hải Trạch rồi sao?”
“Vẫn chưa.” Đào Anh Thy thở phào nhẹ nhõm, cô biết Đào Hải Trạch đang nói hưu nói vượn mà thôi.
“Không ký có được không?”
“Không”
“Tại sao chứ?”
“Không ngờ em lại hỏi anh tại sao đấy? Anh với em là quan hệ chủ tớ đấy. Anh có cần nghe theo kiến nghị của em không?” Giọng Tư Viễn Hãng trở nên u ám.
*Có thể hợp đồng sao? Tôi nói cho anh biết, đây rõ ràng là một cái bẩy. Tôi nhắc nhở anh, nhất định không được nhảy vào Tư Viễn Hằng, anh là lợn à.”
” “Tư Hải Minh rất để tâm đến chuyện giữa anh và tôi. Nếu anh ta biết chuyện hợp tác, khó có thể đảm bảo là anh ta sẽ không nghi ngờ giữa hai chúng ta có chuyện không hay.
Đến lúc đó mọi chuyện phải kết thúc như thế nào?”
“Liên quan gì đến anh?” Tư Viễn Hằng hỏi ngược lại.
“Nếu em đã sợ Tư Hải Minh ghen đến vậy, thì sao không đi thuyết phục nhà họ Đào đi? Càng có hy vọng hơn đấy”
“Anh..” Đào Anh Thy còn muốn nói gì đó, đầu dây bên kia đã cúp máy, cô tức giận đến mức suýt nữa lên cơn nhồi máu cơ tim
Nhìn phản ứng của Tư Viễn Hãng, có thể thấy rõ kiểu hợp tác này là có ý gì, nhưng anh †a không chút do dự.
Tại sao chứ? Đào Anh Thy mệt mỏi ngồi vào chỗ.
Anh ta hận cô sao? Muốn trả thù cô à? Điều cô không muốn nhất chính là trở thành mối quan hệ đối nghịch như vậy với Tư Viễn Hãng. Dù là người lạ cũng tốt hơn thế này nhiều..
Quay trở lại biệt thự, Đào Sơ Tâm ném hợp đồng đã ký lên bàn cà phê: “Thật tiếc vì cô không đi, nhưng mà không sao, ký kết hợp đồng diễn ra tốt đẹp”
Đào Anh Thy nhìn chằm chằm bản hợp đồng vài giây, biết rõ Đào Sơ Tâm muốn cô đọc nó, nhưng cô không thèm nhìn, chỉ nói: “Hợp tác với bạn trai cũ của tôi, những người không biết còn tưởng là cô ghen tị với tôi.
*Cô nói cái gì?” “Nếm mùi thất bại ở chỗ Tư Hải Minh, lại còn muốn đi đường tắt ở chỗ Tư Viễn Hằng?”
Ánh mắt của Đào Anh Thy khẽ lay động, nhìn thấy bóng người trên lâu chuẩn bị đi xuống lại vội ẩn nấp trong bóng tối, không khỏi cười lạnh, nói sang chuyện khác.
*Nói xem, cô cũng là một người thông minh, lại làm những việc ngu ngốc như vậy à? Tôi thực sự nghi ngờ công ty của cô rốt cuộc quản lý như thế nào. À phải rồi, còn ba tôi đang giúp cô mà nhỉ, nếu không cô ở công ty chẳng khác gì cái bình hoa di động”
Nếu cô thực sự tin lời Đào Hải Trạch, thì IQ của cô mới là rơi xuống âm vô cực.
Những người có lòng tham không đáy mới là những kẻ kinh tởm nhất.
Một mặt thì muốn có được mảnh đất ở khu phía Tây Nam, một mặt lại muốn bấu víu kết thân với Tư Viễn Hãng.
Có chết hay không cũng đã có cô chịu tội thay cho, vì vậy mới không sợ gì hết có phải không? Nếu đoạn không phải usb đang năm trong tay ông ta, thì đừng hòng có thể uy hiếp được cô
Vậy phải làm thế nào đây? Lẽ nào muốn cô phải gọi điện thoại cho Tư Viễn Hằng? Đào Anh Thy sợ nhất là phải liên lạc với Tư Viễn Hằng.
Nhưng nếu không nói rõ, thì Đào Sơ Tâm lại nổi dã tâm không trong sáng, bụng dạ đây mưu mô xảo quyệt. Những rắc rối về sau sẽ tiếp tục ập đến không dứt
Sai một li là đi một dặm, sơ sẩy một chút sẽ tự chuốc họa vào thân.
Đào Anh Thy nhìn điện thoại di động trên tay mình, đây là điện thoại mà Tư Hải Minh đưa cho cô. Không thể dùng thứ này để gọi đi được, cho dù Tư Hải Minh không cài thiết bị nghe lén, chỉ cần điều tra một chút sẽ rõ ngay.
Có tiếng gõ cửa bên ngoài văn phòng vang lên, Lâm Anh bước vào để bàn bạc với cô mấy chuyện liên quan đến công việc.
Đào Anh Thy vốn dĩ không nghe được lời nào. “Chờ đã Lâm Anh, cho tôi mượn điện thoại của cô được không?” “Được thôi
” Chiếc điện thoại di động mà Lâm Anh đang dùng là chiếc điện thoại đầu tiên mà Tư Hải Minh tặng cho Đào Anh Thy, sau này Lâm Anh muốn trả lại cho Đào Anh Thy, nhưng Đào Anh Thy nhất quyết không cần.
“Tôi gọi điện thoại một lát, đợi tôi gọi xong rồi sẽ gọi cô” “Vâng ạ.”
Sau khi Lâm Anh đi ra ngoài, Đào Anh Thy ngay lập tức ấn từng số một.
Cô vẫn nhớ rất rõ số điện thoại di động của Tư Viễn Hảng.
Thực sự cô không muốn nhớ một chút nào, nhưng lại không cách nào quên được…
Nối máy thành công, như vậy chứng minh rằng số này vẫn chưa đổi.
Đổ chuông kéo dài tận mấy lần mà không có ai trả lời. Có gọi sớm quá không nhỉ? Khi nhạc chờ sắp dừng thì cuộc gọi được nhận, nhưng người ở đầu dây bên kia không nói gì.
“Tư Viễn Hãng?”
“Chào khách quý” Đào Anh Thy phớt lờ sự châm chọc trong lời nói của anh ta, nói thẳng: “Anh đã ký hợp đồng với công ty của Đào Hải Trạch rồi sao?”
“Vẫn chưa.” Đào Anh Thy thở phào nhẹ nhõm, cô biết Đào Hải Trạch đang nói hưu nói vượn mà thôi.
“Không ký có được không?”
“Không”
“Tại sao chứ?”
“Không ngờ em lại hỏi anh tại sao đấy? Anh với em là quan hệ chủ tớ đấy. Anh có cần nghe theo kiến nghị của em không?” Giọng Tư Viễn Hãng trở nên u ám.
*Có thể hợp đồng sao? Tôi nói cho anh biết, đây rõ ràng là một cái bẩy. Tôi nhắc nhở anh, nhất định không được nhảy vào Tư Viễn Hằng, anh là lợn à.”
” “Tư Hải Minh rất để tâm đến chuyện giữa anh và tôi. Nếu anh ta biết chuyện hợp tác, khó có thể đảm bảo là anh ta sẽ không nghi ngờ giữa hai chúng ta có chuyện không hay.
Đến lúc đó mọi chuyện phải kết thúc như thế nào?”
“Liên quan gì đến anh?” Tư Viễn Hằng hỏi ngược lại.
“Nếu em đã sợ Tư Hải Minh ghen đến vậy, thì sao không đi thuyết phục nhà họ Đào đi? Càng có hy vọng hơn đấy”
“Anh..” Đào Anh Thy còn muốn nói gì đó, đầu dây bên kia đã cúp máy, cô tức giận đến mức suýt nữa lên cơn nhồi máu cơ tim
Nhìn phản ứng của Tư Viễn Hãng, có thể thấy rõ kiểu hợp tác này là có ý gì, nhưng anh †a không chút do dự.
Tại sao chứ? Đào Anh Thy mệt mỏi ngồi vào chỗ.
Anh ta hận cô sao? Muốn trả thù cô à? Điều cô không muốn nhất chính là trở thành mối quan hệ đối nghịch như vậy với Tư Viễn Hãng. Dù là người lạ cũng tốt hơn thế này nhiều..
Quay trở lại biệt thự, Đào Sơ Tâm ném hợp đồng đã ký lên bàn cà phê: “Thật tiếc vì cô không đi, nhưng mà không sao, ký kết hợp đồng diễn ra tốt đẹp”
Đào Anh Thy nhìn chằm chằm bản hợp đồng vài giây, biết rõ Đào Sơ Tâm muốn cô đọc nó, nhưng cô không thèm nhìn, chỉ nói: “Hợp tác với bạn trai cũ của tôi, những người không biết còn tưởng là cô ghen tị với tôi.
*Cô nói cái gì?” “Nếm mùi thất bại ở chỗ Tư Hải Minh, lại còn muốn đi đường tắt ở chỗ Tư Viễn Hằng?”
Ánh mắt của Đào Anh Thy khẽ lay động, nhìn thấy bóng người trên lâu chuẩn bị đi xuống lại vội ẩn nấp trong bóng tối, không khỏi cười lạnh, nói sang chuyện khác.
*Nói xem, cô cũng là một người thông minh, lại làm những việc ngu ngốc như vậy à? Tôi thực sự nghi ngờ công ty của cô rốt cuộc quản lý như thế nào. À phải rồi, còn ba tôi đang giúp cô mà nhỉ, nếu không cô ở công ty chẳng khác gì cái bình hoa di động”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.