Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Chương 526: Cuối cùng cũng được gặp mẹ rồi
Châu Lan
28/02/2021
Giống như ở trong đó thật sự có mẹ yêu để tụi nhỏ đi tìm vậy.
“Còn bé như vậy mà đã đi tìm mẹ rồi, gan thật đó.” “Dễ thương quá đi..
Sau khi bảy đứa nhỏ chạy chào, trái phải đều là hành lang, Bảo Nam ngốc ngốc đáng yêu nhìn trái nhìn phải, đưa ngón tay bé xíu chỉ về bên phải: “Bên đó kìa!”
Sau đó bảy đứa nhỏ chạy qua, những người đi ngang qua đó rất thích thú khi nhìn thấy một nhóm mấy em bé đáng yêu khiến người ta cảm thấy như được chữa lành vậy.
Chỗ khúc cua, Bảo Nam chạy ở phía trước thắng không kịp, ngã cắm đầu vào lòng của ai đó.
Ngước khuôn mặt nhỏ ngốc nghếch đáng yêu lên, lúc nhìn ra được người đang mỉm cười trước mặt mình là ai thì lập tức trợn to đôi mắt như chứa đầy các vì tinh tú, kích động gọi lớn: ‘Mẹ!” 5 đứa nhỏ ở phía sau cũng thấy được mẹ mình, từng đứa đều kích động nhào vào trong lòng của Đào Anh Thy.
“Mẹ!” “Mẹ!” “Mẹ!” “Mẹ! “Mẹ!” “Chị! Sự kích động của Đào Anh Thy cũng chẳng thua kém gì bọn trẻ, hốc mắt nóng lên, ôm chặt bọn trẻ vào lòng: “Nói nhỏ thôi, đừng để mọi người nghe thấy.
Sáu đứa nhỏ nhào vào trong lòng cô thì cũng không sao, nhưng còn Tư Thái lẫn lộn ở trong đó nữa là sao? Nhìn thấy cô thì cũng vui vẻ giống hệt sáu đứa nhỏ kia vậy.
Đúng lúc có người đi ngang, nhìn về phía này.
Đào Anh Thy vội vàng mang bảy đứa nhỏ vào trong phòng nghỉ cho yên tĩnh.
Sau đó mới hỏi “Sao các con lại tới đây được? Không phải đang ở trường học sao? Các con… Không có trốn đi đó chứ?” Dù sao thì mấy đứa này cũng đã từng có tiền sử rồi! “Mẹ ơi, con nhờ người đưa tới đây đó!” Bảo Nam nói.
“Trên đường đi có gặp một người dì!” Tư Thái Lâm nói.
Đào Anh Thy suy nghĩ, là người phụ nữ gặp trên đường đó dẫn bọn nhỏ tới đây sao? Vậy quá nguy hiểm rồi! Nhất định phải dạy lại tụi nhỏ một chút.
“Không phải là mẹ đã nói với các con là ở trường thì phải nghe lời sao? Chạy lung tung lỡ đâu gặp phải người xấu thì làm sao đây?” Bảo An bổ nhào vào lòng mẹ, dụi đầu vào không chịu ngước lên, hai bàn tay bé xíu nắm chặt lấy áo của Đào Anh Thy.
Bảo Nam nói: “Mẹ ơi, con rất buồn chán! Con đến tìm gặp mẹ đây!” Bảo Vỹ: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ..
“Con cũng nhớ mẹ” Bảo Long.
“Nhớ mẹ….’ Bảo My.
“Lâu rồi không thấy mẹ, mẹ cũng không có tới thăm con…” Bảo Hân tủi thân.
Đào Anh Thy nhìn sáu đứa nhỏ đầm đìa nước mắt, trong lòng vô cùng đau đớn như ai cứa dao vào tim cô vậy.
Không phải là cô cố ý, nhưng nỗi khổ trong lòng không thể nói cho bọn trẻ được…
Bảo Vỹ hỏi: “Mẹ ơi, mẹ với ba cãi nhau sao?” “Hả?” Đào Anh Thy ngạc nhiên vì cô bé hỏi vấn đề nhạy cảm như vậy.
“Do ba không tốt nên khiến mẹ tức giận hả?” Bảo Vỹ lại hỏi.
Cái đầu nhỏ của Bảo An rốt cuộc cũng ngẩng lên, cậu bé và mấy đứa nhỏ khác nhìn Đào Anh Thy đang chớp chớp mắt.
Đào Anh Thy nghĩ, cô với Tư Hải Minh đâu chỉ cãi nhau vì một vấn đề đơn giản như vậy…
“Chẳng lẽ là do ba không thích mẹ hả?” Bảo Vỹ hỏi xong thì vẻ mặt của mấy đứa nhỏ khác đều suy sụp hết.
Đào Anh Thy gượng cười: “Không phải không phải, không phải vậy đâu, là do công việc của mẹ hơi bận, là…” Vậy mà cô lại bị một đứa nhỏ hỏi tới mức lúng túng không biết trả lời thế nào.
“Quào, rắc rối thật!” Bảo Vỹ như hiểu ra được gì đó: “Là mẹ không thích ba thôi!” “Ây…” Khóe môi Đào Anh Thy giật giật.
“Không tốt, mẹ không thích bal” Bảo Hân kéo ngón tay của Đào Anh Thy nói: “Mẹ béo béo đáng yêu đi với con đi, rồi sẽ thấy được sự dịu dàng của bal” Khóe môi Đào Anh Thy co rút còn dữ hơn, cái gì mà dịu dàng?
Ai nói với con? Hơn nữa ba của các con sớm nắng chiều mưa vui buồn lẫn lộn, không có miếng dịu dàng nào hết! Nhìn sáu đứa nhỏ đã lâu không gặp, Đào Anh Thy thật sự rất vui, lại ôm thân thể mềm mềm nhỏ xíu của chúng vào lòng, nghe được mùi sữa thơm thoang thoảng. Nhớ nhung da diết lâu ngày lập tức được chữa lành.
“Còn bé như vậy mà đã đi tìm mẹ rồi, gan thật đó.” “Dễ thương quá đi..
Sau khi bảy đứa nhỏ chạy chào, trái phải đều là hành lang, Bảo Nam ngốc ngốc đáng yêu nhìn trái nhìn phải, đưa ngón tay bé xíu chỉ về bên phải: “Bên đó kìa!”
Sau đó bảy đứa nhỏ chạy qua, những người đi ngang qua đó rất thích thú khi nhìn thấy một nhóm mấy em bé đáng yêu khiến người ta cảm thấy như được chữa lành vậy.
Chỗ khúc cua, Bảo Nam chạy ở phía trước thắng không kịp, ngã cắm đầu vào lòng của ai đó.
Ngước khuôn mặt nhỏ ngốc nghếch đáng yêu lên, lúc nhìn ra được người đang mỉm cười trước mặt mình là ai thì lập tức trợn to đôi mắt như chứa đầy các vì tinh tú, kích động gọi lớn: ‘Mẹ!” 5 đứa nhỏ ở phía sau cũng thấy được mẹ mình, từng đứa đều kích động nhào vào trong lòng của Đào Anh Thy.
“Mẹ!” “Mẹ!” “Mẹ!” “Mẹ! “Mẹ!” “Chị! Sự kích động của Đào Anh Thy cũng chẳng thua kém gì bọn trẻ, hốc mắt nóng lên, ôm chặt bọn trẻ vào lòng: “Nói nhỏ thôi, đừng để mọi người nghe thấy.
Sáu đứa nhỏ nhào vào trong lòng cô thì cũng không sao, nhưng còn Tư Thái lẫn lộn ở trong đó nữa là sao? Nhìn thấy cô thì cũng vui vẻ giống hệt sáu đứa nhỏ kia vậy.
Đúng lúc có người đi ngang, nhìn về phía này.
Đào Anh Thy vội vàng mang bảy đứa nhỏ vào trong phòng nghỉ cho yên tĩnh.
Sau đó mới hỏi “Sao các con lại tới đây được? Không phải đang ở trường học sao? Các con… Không có trốn đi đó chứ?” Dù sao thì mấy đứa này cũng đã từng có tiền sử rồi! “Mẹ ơi, con nhờ người đưa tới đây đó!” Bảo Nam nói.
“Trên đường đi có gặp một người dì!” Tư Thái Lâm nói.
Đào Anh Thy suy nghĩ, là người phụ nữ gặp trên đường đó dẫn bọn nhỏ tới đây sao? Vậy quá nguy hiểm rồi! Nhất định phải dạy lại tụi nhỏ một chút.
“Không phải là mẹ đã nói với các con là ở trường thì phải nghe lời sao? Chạy lung tung lỡ đâu gặp phải người xấu thì làm sao đây?” Bảo An bổ nhào vào lòng mẹ, dụi đầu vào không chịu ngước lên, hai bàn tay bé xíu nắm chặt lấy áo của Đào Anh Thy.
Bảo Nam nói: “Mẹ ơi, con rất buồn chán! Con đến tìm gặp mẹ đây!” Bảo Vỹ: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ..
“Con cũng nhớ mẹ” Bảo Long.
“Nhớ mẹ….’ Bảo My.
“Lâu rồi không thấy mẹ, mẹ cũng không có tới thăm con…” Bảo Hân tủi thân.
Đào Anh Thy nhìn sáu đứa nhỏ đầm đìa nước mắt, trong lòng vô cùng đau đớn như ai cứa dao vào tim cô vậy.
Không phải là cô cố ý, nhưng nỗi khổ trong lòng không thể nói cho bọn trẻ được…
Bảo Vỹ hỏi: “Mẹ ơi, mẹ với ba cãi nhau sao?” “Hả?” Đào Anh Thy ngạc nhiên vì cô bé hỏi vấn đề nhạy cảm như vậy.
“Do ba không tốt nên khiến mẹ tức giận hả?” Bảo Vỹ lại hỏi.
Cái đầu nhỏ của Bảo An rốt cuộc cũng ngẩng lên, cậu bé và mấy đứa nhỏ khác nhìn Đào Anh Thy đang chớp chớp mắt.
Đào Anh Thy nghĩ, cô với Tư Hải Minh đâu chỉ cãi nhau vì một vấn đề đơn giản như vậy…
“Chẳng lẽ là do ba không thích mẹ hả?” Bảo Vỹ hỏi xong thì vẻ mặt của mấy đứa nhỏ khác đều suy sụp hết.
Đào Anh Thy gượng cười: “Không phải không phải, không phải vậy đâu, là do công việc của mẹ hơi bận, là…” Vậy mà cô lại bị một đứa nhỏ hỏi tới mức lúng túng không biết trả lời thế nào.
“Quào, rắc rối thật!” Bảo Vỹ như hiểu ra được gì đó: “Là mẹ không thích ba thôi!” “Ây…” Khóe môi Đào Anh Thy giật giật.
“Không tốt, mẹ không thích bal” Bảo Hân kéo ngón tay của Đào Anh Thy nói: “Mẹ béo béo đáng yêu đi với con đi, rồi sẽ thấy được sự dịu dàng của bal” Khóe môi Đào Anh Thy co rút còn dữ hơn, cái gì mà dịu dàng?
Ai nói với con? Hơn nữa ba của các con sớm nắng chiều mưa vui buồn lẫn lộn, không có miếng dịu dàng nào hết! Nhìn sáu đứa nhỏ đã lâu không gặp, Đào Anh Thy thật sự rất vui, lại ôm thân thể mềm mềm nhỏ xíu của chúng vào lòng, nghe được mùi sữa thơm thoang thoảng. Nhớ nhung da diết lâu ngày lập tức được chữa lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.