Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Chương 226: Đưa cô ta đi
Châu Lan
20/02/2021
"Thế nhưng vệ sĩ ở cầu thang không để đi. Cô ta cũng không có cách
nào chỉ đành đi tranh luận vơi Tư Hải Minh, thậm chí muốn khóc: “Anh Hải Minh, vì sao để cô ta ở đây chứ? Anh nhìn xem, cô ta quá kiêu căng”
Tư Hải Minh liếc mắt nhìn hướng lan can trên lầu và ra lệnh: "Đưa cô ta đi"
Võ Ái Nhi vừa nghe lập tức nở nụ cười.
Đào Anh Thy, cô cho rắng mình là ai hả? lại có thể dám ở trước mặt tôi làm càn.
Nói cho cùng, ở trong lòng Tư Hải Minh, cô mới là người quan trọng nhất. Tôi và cô không giống nhau. Cỏ chính là một người bình thường thấp hèn, có tư cách gì xuất hiện ở biệt thự Minh Uyến? Chỉ cần tôi xuất hiện thì cô cái gì cũng không phải.
Nhưng mà khi vệ sĩ đi đến trước mặt cô, đắc ý trên mặt Đào Anh Thy biến thành kinh ngạc: "Làm gỉ vậy? Người phải đưa đi là cô ta, là Đào Anh Thy."
Vệ sĩ không nói lời nào trực tiếp đi tới bắt lấy người, cưỡng chế mà lôi ra ngoài.
"Aaaa! Các ngươi thả tôi ra, thả ra. Anh Hải Minh, anh Hải Minh" Võ Ái Nhi kêu Tư Hải Minh.
Tư Hải Minh liền giống như không nghe thấy, mãi đến khi Võ Ái Nhi bị kéo ra ngoài, không thấy bóng người.
Tư Hải Minh nhìn lại phía Đào Anh Thy. Đào Anh Thy làm ra biếu cảm vô tội, đứng dậy rời đi.
Trong lòng vẫn là vô cùng thất vọng, còn cho rằng sự xuất hiện của Võ Ái Nhi sẽ đạt được hiệu quả. Nhưng cô không ngờ tới người bị đưa đi không phải là mình.
Không phải nói Võ Ái Nhi là vợ tương lai của Tư Hải Minh sao? Anh ta lại có thể một chút cũng không bận tâm đến tâm tình của vợ sắp cưới?
Quá nhiên là người đàn ông nắm trong tay quyền thế hay tiền tài thì bất kể người nào ở trong mắt anh ta cũng là không đáng để ý.
Không bị đưa đi, trong lòng Đào Anh Thy rất là khó chịu.
Xem ra Võ Ái Nhi ở trong lòng của Tư Hải Minh cũng không xem là cái gì.
Lúc sắp đóng cửa phòng thì một bàn tay chợt chặn lại, dọa Đào Anh Thy nhảy dựng lên.
Cánh cửa mạnh mẽ bị đấy ra, Đào Anh Thy tầm mắt thoáng qua liền bị người đó áp sát ở trên cánh cửa.
Hô hấp của Đào Anh Thy ngừnga lại: "Anh... anh đối xử với vợ tương lai như vậy không tốt lắm đâu?
"Ăn giấm chua sao?" Tư Hải Minh nắm lấy cảm cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Tôi cho phép cô ghen."
Đào Anh Thy mim môi nhìn anh ta. Người này không phải là nghĩ quá nhiều không? Cô ăn giấm chua? Cô còn ăn xì đầu đấy.
"Anh Hải Minh yên tâm. Tôi không ăn giấm vì quá chua... đừng!”
Đào Anh Thy nói còn chưa có nói xong thì bị Tư Hải Minh dùng sức hôn lên: "Đừng... nhẹ chút... hừ."
Tư Hải Minh dùng sức mà kịch liệt giữ lấy có, lúc buông ra cả người đều mềm nhũn dựa vào ngực rắn chắc của Tư Hải Minh. Cô có thể nghe được nhịp tim đập mạnh mẽ mà có lực của anh ta.
Môi lưỡi đều tê dại. Tiếp theo cô liền nghe thấy mệnh lệnh của Tư Hải Minh.
"Quỷ xuống"
Đào Anh Thy ánh mắt run rẩy mang theo hơi nước, cơ thể như nhữn ra mà trượt xuống dưới, quỳ gối ở trước mặt Tư Hải Minh.
"Ngoan, làm tốt lắm, ngày mai đế cô quay về nhà”
Đào Anh Thy ngừng giấy dụa, ngửa mặt nhìn lên biểu cảm nguy hiểm của Tư Hải Minh.
Cô biết Tư Hải Minh muốn cái gì, cho nên cô mới có thể cám thấy nhục nhã, cô cũng không đồng ý làm.
Nhưng Tư Hải Minh đưa ra điều kiện có sức hấp dẫn như vậy. Cô nếu như cự tuyệt thì lẽ nào ngay mai thật sự có thể trèo tường chạy sao?
Thực tế chút đi, nơi này chính là biệt thự Minh Uyển mỗi góc đều có người của Tư Hải Minh. Cô đừng nói là leo tường cho dủ là có chắp cánh cũng không thể bay.
"Anh không thế nói mà không làm đâu đấy" Đào Anh Thy vì sáu đứa nhỏ đồng ý đi lấy lòng anh ta như vậy.
"Ừ"
Sáng sớm Đào Anh Thy tỉnh dậy, trước tiên vẫn là mò mẫm sáu đứa nhỏ, không sờ thấy thì ánh mắt mở to. Cô vân là đang ở biệt thự Minh Uyến.
Mò đến điện thoại ở tủ đầu giường, thời gian là bảy rưỡi sáng.
Qua một đêm cô vẫn không quên lời của Tư Hải Minh từng nói là hôm nay cho phép cô đi.
Cho nên cô một khắc cũng không muốn ở lại, muốn mau rời khỏi.
Tư Hải Minh cũng không thể quên lời bản thân nói qua, bảng không tội lỗi đem qua chịu đựng đã vô ích.
Tư Hải Minh liếc mắt nhìn hướng lan can trên lầu và ra lệnh: "Đưa cô ta đi"
Võ Ái Nhi vừa nghe lập tức nở nụ cười.
Đào Anh Thy, cô cho rắng mình là ai hả? lại có thể dám ở trước mặt tôi làm càn.
Nói cho cùng, ở trong lòng Tư Hải Minh, cô mới là người quan trọng nhất. Tôi và cô không giống nhau. Cỏ chính là một người bình thường thấp hèn, có tư cách gì xuất hiện ở biệt thự Minh Uyến? Chỉ cần tôi xuất hiện thì cô cái gì cũng không phải.
Nhưng mà khi vệ sĩ đi đến trước mặt cô, đắc ý trên mặt Đào Anh Thy biến thành kinh ngạc: "Làm gỉ vậy? Người phải đưa đi là cô ta, là Đào Anh Thy."
Vệ sĩ không nói lời nào trực tiếp đi tới bắt lấy người, cưỡng chế mà lôi ra ngoài.
"Aaaa! Các ngươi thả tôi ra, thả ra. Anh Hải Minh, anh Hải Minh" Võ Ái Nhi kêu Tư Hải Minh.
Tư Hải Minh liền giống như không nghe thấy, mãi đến khi Võ Ái Nhi bị kéo ra ngoài, không thấy bóng người.
Tư Hải Minh nhìn lại phía Đào Anh Thy. Đào Anh Thy làm ra biếu cảm vô tội, đứng dậy rời đi.
Trong lòng vẫn là vô cùng thất vọng, còn cho rằng sự xuất hiện của Võ Ái Nhi sẽ đạt được hiệu quả. Nhưng cô không ngờ tới người bị đưa đi không phải là mình.
Không phải nói Võ Ái Nhi là vợ tương lai của Tư Hải Minh sao? Anh ta lại có thể một chút cũng không bận tâm đến tâm tình của vợ sắp cưới?
Quá nhiên là người đàn ông nắm trong tay quyền thế hay tiền tài thì bất kể người nào ở trong mắt anh ta cũng là không đáng để ý.
Không bị đưa đi, trong lòng Đào Anh Thy rất là khó chịu.
Xem ra Võ Ái Nhi ở trong lòng của Tư Hải Minh cũng không xem là cái gì.
Lúc sắp đóng cửa phòng thì một bàn tay chợt chặn lại, dọa Đào Anh Thy nhảy dựng lên.
Cánh cửa mạnh mẽ bị đấy ra, Đào Anh Thy tầm mắt thoáng qua liền bị người đó áp sát ở trên cánh cửa.
Hô hấp của Đào Anh Thy ngừnga lại: "Anh... anh đối xử với vợ tương lai như vậy không tốt lắm đâu?
"Ăn giấm chua sao?" Tư Hải Minh nắm lấy cảm cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Tôi cho phép cô ghen."
Đào Anh Thy mim môi nhìn anh ta. Người này không phải là nghĩ quá nhiều không? Cô ăn giấm chua? Cô còn ăn xì đầu đấy.
"Anh Hải Minh yên tâm. Tôi không ăn giấm vì quá chua... đừng!”
Đào Anh Thy nói còn chưa có nói xong thì bị Tư Hải Minh dùng sức hôn lên: "Đừng... nhẹ chút... hừ."
Tư Hải Minh dùng sức mà kịch liệt giữ lấy có, lúc buông ra cả người đều mềm nhũn dựa vào ngực rắn chắc của Tư Hải Minh. Cô có thể nghe được nhịp tim đập mạnh mẽ mà có lực của anh ta.
Môi lưỡi đều tê dại. Tiếp theo cô liền nghe thấy mệnh lệnh của Tư Hải Minh.
"Quỷ xuống"
Đào Anh Thy ánh mắt run rẩy mang theo hơi nước, cơ thể như nhữn ra mà trượt xuống dưới, quỳ gối ở trước mặt Tư Hải Minh.
"Ngoan, làm tốt lắm, ngày mai đế cô quay về nhà”
Đào Anh Thy ngừng giấy dụa, ngửa mặt nhìn lên biểu cảm nguy hiểm của Tư Hải Minh.
Cô biết Tư Hải Minh muốn cái gì, cho nên cô mới có thể cám thấy nhục nhã, cô cũng không đồng ý làm.
Nhưng Tư Hải Minh đưa ra điều kiện có sức hấp dẫn như vậy. Cô nếu như cự tuyệt thì lẽ nào ngay mai thật sự có thể trèo tường chạy sao?
Thực tế chút đi, nơi này chính là biệt thự Minh Uyển mỗi góc đều có người của Tư Hải Minh. Cô đừng nói là leo tường cho dủ là có chắp cánh cũng không thể bay.
"Anh không thế nói mà không làm đâu đấy" Đào Anh Thy vì sáu đứa nhỏ đồng ý đi lấy lòng anh ta như vậy.
"Ừ"
Sáng sớm Đào Anh Thy tỉnh dậy, trước tiên vẫn là mò mẫm sáu đứa nhỏ, không sờ thấy thì ánh mắt mở to. Cô vân là đang ở biệt thự Minh Uyến.
Mò đến điện thoại ở tủ đầu giường, thời gian là bảy rưỡi sáng.
Qua một đêm cô vẫn không quên lời của Tư Hải Minh từng nói là hôm nay cho phép cô đi.
Cho nên cô một khắc cũng không muốn ở lại, muốn mau rời khỏi.
Tư Hải Minh cũng không thể quên lời bản thân nói qua, bảng không tội lỗi đem qua chịu đựng đã vô ích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.