Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Chương 356: Dùng giá trị nhan sắc để trèo cao
Châu Lan
24/02/2021
“Cô đừng nói nữa, tôi nghĩ, có khả năng là do kim chủ sau lựng cô ta… ”
Một người khác mập mờ nói. “ý cô là Tư Hải Minh, người nắm quyên của tập đoàn Vương Tân? Không thể nào! Chẳng biết ai có mắt như mù đồn thổi tin này! Anh ta sao có thể coi trọng cô ta được? Người khác ở đó nói vớ vấn linh tỉnh thì thôi đi, nhưng chúng ta không thể tin những lời như vậy! Tôi nghĩ chắc cô ta và giám đốc gian díu với nhau rồi!”
“Để có thể trèo lên cao mà sử dụng một số thủ đoạn đê tiện cũng phải là một biện pháp độc đáo gì. Chị Lam, nếu chị tranh giành thì Đào Anh Thy làm gì có cơ hội đảm nhiệm vị trí đó?”
“Chị Lam sao có thể ghê tởm như cô ta được? Tôi..” khi cô ta còn muốn nói tiếp, trong nhà vệ sinh bên cạnh truyền đến âm thanh.
Chỉ thấy Đào Anh Thy bước ra, đi tới vòi nước không thèm liếc nhìn bọn họ, đưa tay, nước từ vòi cảm ứng tự động chảy ra.
Tiếng nước chảy trong bầu không khí yên tĩnh lạ thường này bỗng trở nên ồn ào. Châu Lam và hai người khác vừa căng thẳng, vừa xấu hổ, cảm thấy chột dạ, giống như kẻ trộm bị tóm gọn ngay tại chỗ.
Mà Đào Anh Thy giống như không có chuyện gì, chuyên chú rửa tay. Rửa tay xong, rút giấy chậm rãi lau tay.
Lau xong thì vứt giấy vào trong thùng rác. Cô quay người nhìn bọn họ, trên mặt nở nụ cười: “Lần sau khi nói xấu người khác, đừng tìm nơi kín kẽ như thế này, kéo tai vách mạch rừng” Dứt lời thì quay người đi.
Có vẻ cô không có ý định trách móc những người nói xấu mình. Khiến người khác cứng họng, trên mặt nóng bỏng.
“Đào Anh Thy!” Châu Lam đuổi theo Đào Anh Thy: “Lời bọn họ nói cô đừng để trong lòng, tôi lúc mới vào bộ phận tin tức cũng bị mọi người nói xấu sau lưng, cô biết đấy, có những người hay như vậy” “Tôi không để tâm những lời nói đó, nếu không vừa tôi đã nổi giận rồi.
Không sao cả, người mới làm ở đài truyền hình một tháng như tôi đã có thể một mình phụ trách công việc ở bộ phận giải trí, nếu không thể đạt được thành tích nào, chắc chắn khó có thể khiến mọi người tin phục.” Đào Anh Thy không đế ý nói.
“Thế thì tốt” Châu Lam thở phào nhẹ nhõm: “Tôi còn lo lắng cô tức giận! Hồi trước tôi có nói sai đâu. Cô không thua kém gì so với Trương Thiên Di cả”
“Là do giám đốc khen ngợi, tôi rất cảm kích. Kỳ thực, tôi muốn tìm giám đốc để cho tôi đảm nhiệm vị trí của Trương Thiên Dị, tôi thật sự…” Đào Anh Thy về mặt khó xử.
“Không có năng lực thì giám đốc cũng không tự dưng khen ngợi đầu!” Châu Lam cười: “Cô cổ tiếp nhận đi! Nhưng mà cô với Trương Thiên Di còn liên lạc không? Cô ta sao lại không làm ở đây nữa?”
“Liên lạc rồi” Đào Anh Thy nói, sau đó nhìn Châu Lam: “Tôi không ngờ…” Châu Lam trong lòng cả kinh: “Không ngờ tới cái gì?”
“Không ngờ rằng cô ấy rời đi không nói với tôi một tiếng, tỏi hôm nay đến sớm mới biết tin, hỏi cô ấy lý do thì cô ấy chẳng nói, cô ấy coi tôi như người ngoài rồi!” Đào Anh Thy bất đắc đĩ nói.
Tâm trạng căng thắng của Châu Lam lúc này mới thả lỏng: “Đúng vậy, nói đi là đi, thật là đáng tiếc mà, chắc vì chuyện cá nhân rồi!” Đào Anh Thy chú ý đến ánh mắt của Châu Lam thay đổi, cười nói: “Đúng vậy…
Trong văn phòng quyền lực nhất tập đoàn Vương Tân, Tư Hải Minh ngồi trên ghế đen, mở tài liệu trước mặt, đứng đậy.
Ngay lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, nhận được sự đồng ý, Chương Vĩ bước vào: “Ngài Hải Minh, Liêu Ninh và tất cả các tài liệu đều đã chuẩn bị ổn thỏa, ngài có muốn bắt đầu hành động không?”
Nói xong, anh ta đưa ngón tay áp út lên đẩy gọng kính theo thói quen, sau khi đẩy mới nhận ra mình đang đeo kính áp tròng.
Tư Hải Minh khoác áo choàng lên người, đứng lặng im trước cửa kính trong suốt, quan sát phong cánh của thành phố bên ngoài. Tập đoàn Vương Tân chiếm vị trí trung tâm trong khu vực đắc địa của thủ đô, giống như tượng trưng cho địa vị, tiền tài và quyên thế không thế lay chuyển.
Bầu trời trở nên xám xịt, trên tấm kính thủy tinh mờ nhạt phản chiếu bóng dáng thon đài của Tư Hải Minh, u ám thâm trầm.
“Chờ” Chương Vĩ hơi sững sờ, chờ cái gi? Nhưng ngài Hải Minh không nói, anh cũng không đám hỏi, chỉ có thế chờ chỉ thị.
Một người khác mập mờ nói. “ý cô là Tư Hải Minh, người nắm quyên của tập đoàn Vương Tân? Không thể nào! Chẳng biết ai có mắt như mù đồn thổi tin này! Anh ta sao có thể coi trọng cô ta được? Người khác ở đó nói vớ vấn linh tỉnh thì thôi đi, nhưng chúng ta không thể tin những lời như vậy! Tôi nghĩ chắc cô ta và giám đốc gian díu với nhau rồi!”
“Để có thể trèo lên cao mà sử dụng một số thủ đoạn đê tiện cũng phải là một biện pháp độc đáo gì. Chị Lam, nếu chị tranh giành thì Đào Anh Thy làm gì có cơ hội đảm nhiệm vị trí đó?”
“Chị Lam sao có thể ghê tởm như cô ta được? Tôi..” khi cô ta còn muốn nói tiếp, trong nhà vệ sinh bên cạnh truyền đến âm thanh.
Chỉ thấy Đào Anh Thy bước ra, đi tới vòi nước không thèm liếc nhìn bọn họ, đưa tay, nước từ vòi cảm ứng tự động chảy ra.
Tiếng nước chảy trong bầu không khí yên tĩnh lạ thường này bỗng trở nên ồn ào. Châu Lam và hai người khác vừa căng thẳng, vừa xấu hổ, cảm thấy chột dạ, giống như kẻ trộm bị tóm gọn ngay tại chỗ.
Mà Đào Anh Thy giống như không có chuyện gì, chuyên chú rửa tay. Rửa tay xong, rút giấy chậm rãi lau tay.
Lau xong thì vứt giấy vào trong thùng rác. Cô quay người nhìn bọn họ, trên mặt nở nụ cười: “Lần sau khi nói xấu người khác, đừng tìm nơi kín kẽ như thế này, kéo tai vách mạch rừng” Dứt lời thì quay người đi.
Có vẻ cô không có ý định trách móc những người nói xấu mình. Khiến người khác cứng họng, trên mặt nóng bỏng.
“Đào Anh Thy!” Châu Lam đuổi theo Đào Anh Thy: “Lời bọn họ nói cô đừng để trong lòng, tôi lúc mới vào bộ phận tin tức cũng bị mọi người nói xấu sau lưng, cô biết đấy, có những người hay như vậy” “Tôi không để tâm những lời nói đó, nếu không vừa tôi đã nổi giận rồi.
Không sao cả, người mới làm ở đài truyền hình một tháng như tôi đã có thể một mình phụ trách công việc ở bộ phận giải trí, nếu không thể đạt được thành tích nào, chắc chắn khó có thể khiến mọi người tin phục.” Đào Anh Thy không đế ý nói.
“Thế thì tốt” Châu Lam thở phào nhẹ nhõm: “Tôi còn lo lắng cô tức giận! Hồi trước tôi có nói sai đâu. Cô không thua kém gì so với Trương Thiên Di cả”
“Là do giám đốc khen ngợi, tôi rất cảm kích. Kỳ thực, tôi muốn tìm giám đốc để cho tôi đảm nhiệm vị trí của Trương Thiên Dị, tôi thật sự…” Đào Anh Thy về mặt khó xử.
“Không có năng lực thì giám đốc cũng không tự dưng khen ngợi đầu!” Châu Lam cười: “Cô cổ tiếp nhận đi! Nhưng mà cô với Trương Thiên Di còn liên lạc không? Cô ta sao lại không làm ở đây nữa?”
“Liên lạc rồi” Đào Anh Thy nói, sau đó nhìn Châu Lam: “Tôi không ngờ…” Châu Lam trong lòng cả kinh: “Không ngờ tới cái gì?”
“Không ngờ rằng cô ấy rời đi không nói với tôi một tiếng, tỏi hôm nay đến sớm mới biết tin, hỏi cô ấy lý do thì cô ấy chẳng nói, cô ấy coi tôi như người ngoài rồi!” Đào Anh Thy bất đắc đĩ nói.
Tâm trạng căng thắng của Châu Lam lúc này mới thả lỏng: “Đúng vậy, nói đi là đi, thật là đáng tiếc mà, chắc vì chuyện cá nhân rồi!” Đào Anh Thy chú ý đến ánh mắt của Châu Lam thay đổi, cười nói: “Đúng vậy…
Trong văn phòng quyền lực nhất tập đoàn Vương Tân, Tư Hải Minh ngồi trên ghế đen, mở tài liệu trước mặt, đứng đậy.
Ngay lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, nhận được sự đồng ý, Chương Vĩ bước vào: “Ngài Hải Minh, Liêu Ninh và tất cả các tài liệu đều đã chuẩn bị ổn thỏa, ngài có muốn bắt đầu hành động không?”
Nói xong, anh ta đưa ngón tay áp út lên đẩy gọng kính theo thói quen, sau khi đẩy mới nhận ra mình đang đeo kính áp tròng.
Tư Hải Minh khoác áo choàng lên người, đứng lặng im trước cửa kính trong suốt, quan sát phong cánh của thành phố bên ngoài. Tập đoàn Vương Tân chiếm vị trí trung tâm trong khu vực đắc địa của thủ đô, giống như tượng trưng cho địa vị, tiền tài và quyên thế không thế lay chuyển.
Bầu trời trở nên xám xịt, trên tấm kính thủy tinh mờ nhạt phản chiếu bóng dáng thon đài của Tư Hải Minh, u ám thâm trầm.
“Chờ” Chương Vĩ hơi sững sờ, chờ cái gi? Nhưng ngài Hải Minh không nói, anh cũng không đám hỏi, chỉ có thế chờ chỉ thị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.