Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Chương 978: Em đã đau khổ đến mức nào
Châu Lan
07/03/2021
Mắt thấy rượu trên đó sắp rơi xuống, vậy thì nơi này cũng sắp biến thành biển lửa rồi, có trốn cũng không thoát được.
Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc khi giá rượu đổ xuống, Tư Hải Minh đã nhanh chóng nghiêng mình, nhảy lên phía trước lăn tròn trên mặt đất.
Rượu chưa bị đốt dính vào quần áo sau lưng anh.
Chỉ là một chiếc áo sơ mi mỏng tanh, cháy vào da thịt của anh.
Nhưng mà anh không kịp bận tâm, lúc anh lăn mình trên mặt đất giá rượu đổ xuống, rượu đổ hết xuống đất, giống như đổ thêm dầu vào lửa vậy, thê lửa mạnh mẽ cháy bùng lên.
Tư Hải Minh che chở Bảo Nam ở trong lòng rồi chạy ra phía cửa.
Vệ sĩ bên ngoài đồng lòng phá cửa.
Vào khoảnh khắc đó, thế lửa sau lưng dâng lên nổ tung đẩy Tư Hải Minh ra bên ngoài.
Anh nặng nê ngã xuống đất.
Bào Điển, vệ sĩ và người giúp việc đứng gần cửa đều chịu ảnh hưởng, họ ngã lăn trên mặt đất.
“Ngài Hải Minh” Bào Điển cầm lấy bình cứu hỏa phun thẳng lên người Tư Hải Minh.
Bảo vệ và người giúp việc cầm lấy bình cứu hỏa phun vào trong hầm rượu.
Lửa trên người Tư Hải Minh được dập tắt, Bào Điển nhìn máu thịt lẫn lộn bị thiêu cháy sau lưng anh thì nước mắt rơi xuống.
Ông nghẹn ngào hỏi: “Ngài Hải Minh, Bảo Nam có sao không?”
Cái đầu nhỏ trong ngực anh nhúc nhích, cậu bé ngẩng mặt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, nước mắt lưng tròng trong đôi mắt to, sau đó cậu bé oa lên một tiếng rồi khóc nấc lên, chắc hẳn cậu bé đã bị dọa sợ không nhẹ.
Bào Điển thở dài một cái Bảo Nam được ngài Hải Minh Bảo vệ trong lòng rất tốt, cậu bé không có vết thương nào cả.
Đôi mắt phiếm hồng của Tư Hải Minh nhìn chằm chằm hầm rượu vẫn còn đang cháy, đau đớn sau lưng truyền lên não, khiến anh càng khó chịu hơn.
Anh Thy, rốt cuộc em đã đau khổ đến mức nào…
Thể xác và tinh thần đều bị thương nặng, anh bất lực rồi ngã xuống.
“Ngài Hải Minh!” Bào Điển hoảng sợ hét lên.
Còn Tư Hải Minh thì đã ngất ngã trên mặt đất.
“Ba… ba ơi, ba ơi, con sai rồi ba ơi! Hu hu!” Bảo Nam nhoài người về phía người anh, khóc lớn.
Đào Anh Thy bước ra từ bồn tắm lớn, cơ thể trần như nhộng đứng trước gương, cô mơ hồ nhìn cơ thể trắng bóc, bóng loáng trong gương của mình.
Tay cô sờ bụng dưới bằng phẳng, nơi đó không có hình xăm, cũng không có vết sẹo mổ khi sinh con, rực rỡ hẳn lên, khiến cô hoảng hốt nghỉ ngờ có phải cô chưa từng sinh con đúng không. Nhưng cô hiểu rất rõ, cô đã sinh sáu đứa trẻ, cô còn nhớ rõ tên của từng đứa, nhớ rõ dáng vẻ đáng yêu của chúng…
Ánh mắt cô khẽ run, cô nhìn cánh tay của mình, nơi đó vốn có sẹo, còn rõ hơn trên bụng, bởi vì thời gian trôi qua chưa lâu, đó là lần bọn cướp lấy dao rạch lên, còn cả châm nữa.
Vết sẹo rất sâu, vết sẹo đột nhiên đỏ lên, bây giờ lại giống như có phép thuật vậy, chớp mắt đã không thấy đâu cả.
Đào Anh Thy không ngờ thân thế của mình lại cao quý đến thế, lúc đầu Đào Hải Trạch lừa cô, nói ba mẹ cô vì muốn sinh con trai nên đã vứt bỏ đứa con gái là cô.
Thật ra sự thật không phải như thế.
Con đầu lòng của ba mẹ cô là ba anh em sinh ba, vì muốn sinh con gái nên mới có cô.
Đào Anh Thy tự hỏi tại sao mình lại bị vứt đi, các anh kiệm lời nói cô bị kẻ buôn lậu bắt trộm đi, rồi không biết bán đến nơi nào.
Sau khi các anh trưởng thành thì bắt đầu đi tìm cô, chỉ biết rằng cô được bán đến trong nước, những thông tin khác đều không biết.
Thế nên càng không có thông tin về nhóm máu mà thu thập, tìm cô giống như mò kim đáy bể vậy.
Sau đó là Đế Bắc Lâm nói ba mẹ của họ có thể mang đa thai, có gen di truyền, có lẽ có thể tìm theo phương hướng này được.
Bọn họ đều tìm hết những người mang đa thai ở trong nước, không có ai có nhóm máu trùng với họ cả.
Đế Bắc Lâm có nhiều mối quan hệ trong giới y học, anh vô tình nghe được một bệnh viện ở nước ngoài do tiết lộ thông tin về đa thai mà phải bồi thường cả triệu đô.
Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc khi giá rượu đổ xuống, Tư Hải Minh đã nhanh chóng nghiêng mình, nhảy lên phía trước lăn tròn trên mặt đất.
Rượu chưa bị đốt dính vào quần áo sau lưng anh.
Chỉ là một chiếc áo sơ mi mỏng tanh, cháy vào da thịt của anh.
Nhưng mà anh không kịp bận tâm, lúc anh lăn mình trên mặt đất giá rượu đổ xuống, rượu đổ hết xuống đất, giống như đổ thêm dầu vào lửa vậy, thê lửa mạnh mẽ cháy bùng lên.
Tư Hải Minh che chở Bảo Nam ở trong lòng rồi chạy ra phía cửa.
Vệ sĩ bên ngoài đồng lòng phá cửa.
Vào khoảnh khắc đó, thế lửa sau lưng dâng lên nổ tung đẩy Tư Hải Minh ra bên ngoài.
Anh nặng nê ngã xuống đất.
Bào Điển, vệ sĩ và người giúp việc đứng gần cửa đều chịu ảnh hưởng, họ ngã lăn trên mặt đất.
“Ngài Hải Minh” Bào Điển cầm lấy bình cứu hỏa phun thẳng lên người Tư Hải Minh.
Bảo vệ và người giúp việc cầm lấy bình cứu hỏa phun vào trong hầm rượu.
Lửa trên người Tư Hải Minh được dập tắt, Bào Điển nhìn máu thịt lẫn lộn bị thiêu cháy sau lưng anh thì nước mắt rơi xuống.
Ông nghẹn ngào hỏi: “Ngài Hải Minh, Bảo Nam có sao không?”
Cái đầu nhỏ trong ngực anh nhúc nhích, cậu bé ngẩng mặt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, nước mắt lưng tròng trong đôi mắt to, sau đó cậu bé oa lên một tiếng rồi khóc nấc lên, chắc hẳn cậu bé đã bị dọa sợ không nhẹ.
Bào Điển thở dài một cái Bảo Nam được ngài Hải Minh Bảo vệ trong lòng rất tốt, cậu bé không có vết thương nào cả.
Đôi mắt phiếm hồng của Tư Hải Minh nhìn chằm chằm hầm rượu vẫn còn đang cháy, đau đớn sau lưng truyền lên não, khiến anh càng khó chịu hơn.
Anh Thy, rốt cuộc em đã đau khổ đến mức nào…
Thể xác và tinh thần đều bị thương nặng, anh bất lực rồi ngã xuống.
“Ngài Hải Minh!” Bào Điển hoảng sợ hét lên.
Còn Tư Hải Minh thì đã ngất ngã trên mặt đất.
“Ba… ba ơi, ba ơi, con sai rồi ba ơi! Hu hu!” Bảo Nam nhoài người về phía người anh, khóc lớn.
Đào Anh Thy bước ra từ bồn tắm lớn, cơ thể trần như nhộng đứng trước gương, cô mơ hồ nhìn cơ thể trắng bóc, bóng loáng trong gương của mình.
Tay cô sờ bụng dưới bằng phẳng, nơi đó không có hình xăm, cũng không có vết sẹo mổ khi sinh con, rực rỡ hẳn lên, khiến cô hoảng hốt nghỉ ngờ có phải cô chưa từng sinh con đúng không. Nhưng cô hiểu rất rõ, cô đã sinh sáu đứa trẻ, cô còn nhớ rõ tên của từng đứa, nhớ rõ dáng vẻ đáng yêu của chúng…
Ánh mắt cô khẽ run, cô nhìn cánh tay của mình, nơi đó vốn có sẹo, còn rõ hơn trên bụng, bởi vì thời gian trôi qua chưa lâu, đó là lần bọn cướp lấy dao rạch lên, còn cả châm nữa.
Vết sẹo rất sâu, vết sẹo đột nhiên đỏ lên, bây giờ lại giống như có phép thuật vậy, chớp mắt đã không thấy đâu cả.
Đào Anh Thy không ngờ thân thế của mình lại cao quý đến thế, lúc đầu Đào Hải Trạch lừa cô, nói ba mẹ cô vì muốn sinh con trai nên đã vứt bỏ đứa con gái là cô.
Thật ra sự thật không phải như thế.
Con đầu lòng của ba mẹ cô là ba anh em sinh ba, vì muốn sinh con gái nên mới có cô.
Đào Anh Thy tự hỏi tại sao mình lại bị vứt đi, các anh kiệm lời nói cô bị kẻ buôn lậu bắt trộm đi, rồi không biết bán đến nơi nào.
Sau khi các anh trưởng thành thì bắt đầu đi tìm cô, chỉ biết rằng cô được bán đến trong nước, những thông tin khác đều không biết.
Thế nên càng không có thông tin về nhóm máu mà thu thập, tìm cô giống như mò kim đáy bể vậy.
Sau đó là Đế Bắc Lâm nói ba mẹ của họ có thể mang đa thai, có gen di truyền, có lẽ có thể tìm theo phương hướng này được.
Bọn họ đều tìm hết những người mang đa thai ở trong nước, không có ai có nhóm máu trùng với họ cả.
Đế Bắc Lâm có nhiều mối quan hệ trong giới y học, anh vô tình nghe được một bệnh viện ở nước ngoài do tiết lộ thông tin về đa thai mà phải bồi thường cả triệu đô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.