Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Chương 307: Ghen sao?
Châu Lan
22/02/2021
Đào Anh Thy không hỏi đến chuyện mua nhà, cô cũng biết rõ Tư Viễn
Hằng hẳn đã có tính toán. Cô chỉ gật đầu một cái: “Được, nhưng mà anh đã chuẩn bị chơi trong bao lâu? Không lo việc ở công ty sao?”
“Cho dù công ty không lo, ở đây anh cũng có công ty và sản nghiệp riêng, nuôi em cả đời cũng không vấn đề gì.” Tư Viễn Hằng nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, chiều chuộng. “Em có tay có chân, cần anh nuôi à? Em từ chối nhé.” Đào Anh Thy hơi bĩu môi.
Tư Viễn Hằng bước lên ôm lấy cô, để trán mình chạm vào trán cô, cười khẽ: “Vậy anh kiếm tiền nhiều như vậy để làm gì? Cho anh cơ hội khoe khoang một chút được không?”
Đào Anh Thy bật cười, nói sang chuyện khác: “Thật ra em thích biệt thự trước kia hơn, bên trong đó có kỷ niệm giữa chúng ta.”
“Sau khi em đi anh không còn ở đó nữa. Cứ nghĩ về em nhưng không thấy được em đúng là cực hình.” Tư Viễn Hằng nhìn cô thật sâu, dục vọng của anh ta quá rõ ràng: “Anh Thy…”
Giống một tiếng gọi nỉ non, như dây dưa trên đầu lưỡi của Từ Viễn Hằng, mang theo bao yêu chuộng rơi vào tai Đào Anh Thy, chạm vào màng nhĩ, chạm vào trái tim. Sao Đào Anh Thy lại không biết Tư Viễn Hằng muốn gì, cra người anh ta đều muốn cô. Nhưng Đào Anh Thy không dám, không dám kéo Tư Viễn Hằng vào sâu hơn trong địa ngục. Nếu muốn tốt cho anh ta, cô nên giữ khoảng cách thì hơn…
Sau khi Đào Anh Thy tỉnh táo lại, cô hơi đẩy anh ta ra và nói: “Vậy thì ở đây đi, cho đỡ phiền toái.”
Ánh mắt Tư Viễn Hằng tối sầm lại khi bị đẩy ra, biết là không thể gấp nên đáp lại: “Em muốn đi đến đó cũng được, nhưng ở đây một thời gian trước đã rồi về bên đó nhé.”
“Em có chút mệt, muốn đi ngủ.” Đào Anh Thy nói.
“Đến đây.” Tư Viễn Hằng kéo tay cô đi lên lầu.
Anh ta buồn bực trong lòng, tại sao lại nghĩ đến chuyện đó đầu tiên chứ? Khao khát muốn chiếm hữu cô đến vậy sao? Anh ta thật sự đã bị Tư Hải Minh ép đến mức mất hết lý trí. Điều tốt nhất anh ta nên làm là đi đăng ký kết hôn với Đào Anh Thy, để cô trở thành người của riêng mình.
Anh ta đưa Đào Anh Thy đến phòng trên lầu: “Phòng này.”
Đào Anh Thy nhận thấy cách bài trí căn phòng này giống hệt như trước đây. Nếu không biết còn tưởng đang ở căn biệt thự kia.
Tư Viễn Hằng dẫn cô đến phòng quần áo, hỏi: “Em xem còn thiếu thứ gì không?”
Đào Anh Thy thấy trang phục nữ ở bên trong cố ý hỏi: “Có cô gái nào đã từng ở đây rồi hả?”
Tư Viễn Hằng vòng tay ôm lấy cổ cô từ phía sau, đặt cằm trên đầu cô, giường như khóa cổ cô nhưng thật ra giống một cái ôm hơn: “Ghen sao?”
“Tạm được.”
Từ Viễn Hằng nhìn bóng hai người đang ôm nhau trong gương rồi nói: “Anh không hài lòng với câu trả lời này, trả lời lại.”
“Còn cách nào khác không? Ai bảo anh quyến rũ đến vậy?”
“Vậy với em thì sao?” Tư Viễn Hằng khàn giọng xuống, nheo mắt nhìn cô.
Đảo Anh Thy mim cười một cái: “Cũng vậy.”
Đáy lòng Tư Viễn Hằng rung động một chút, hơi thở trở nên bất ổn trong giây lát.
Giây tiếp theo anh ta buông cô ra, xoa nhẹ đầu cô một cái: “Đi ngủ sớm
Nhìn như không lưu luyến gì, nhưng thật ra anh đang kiềm lòng mình lại. đi.” Đào Anh Thy nhìn đầu tóc rối bời trong gương, giống như tâm tình lộn xộn của cô lúc này. Đưa tay lên vuốt tóc, tóc mượt, nhưng lòng còn chưa xuôi…
Tắm xong cô nằm trên giường, cầm điện thoại trên tay. Từ lúc cô lên máy bay đã tắt điện thoại. Nói chính xác là sau khi nhận điện thoại của Quản gia Bào Điển. Lúc nhận được điện thoại của Quản gia Bào Điển, chỉ có Đào Anh Thy biết cô đã tốn bao nhiêu sức lực để chặn kìm nén bất an, lo lắng trong lòng, mỗi một câu nói ra đều thể hiện sự bất lực. Đi theo bên cạnh, nũng nịu với Tư Viễn Hằng để tạo ra bầu không khí bất thường. Sáu bé con đang ở biệt thư Minh Uyển không ổn sao?
“Cho dù công ty không lo, ở đây anh cũng có công ty và sản nghiệp riêng, nuôi em cả đời cũng không vấn đề gì.” Tư Viễn Hằng nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, chiều chuộng. “Em có tay có chân, cần anh nuôi à? Em từ chối nhé.” Đào Anh Thy hơi bĩu môi.
Tư Viễn Hằng bước lên ôm lấy cô, để trán mình chạm vào trán cô, cười khẽ: “Vậy anh kiếm tiền nhiều như vậy để làm gì? Cho anh cơ hội khoe khoang một chút được không?”
Đào Anh Thy bật cười, nói sang chuyện khác: “Thật ra em thích biệt thự trước kia hơn, bên trong đó có kỷ niệm giữa chúng ta.”
“Sau khi em đi anh không còn ở đó nữa. Cứ nghĩ về em nhưng không thấy được em đúng là cực hình.” Tư Viễn Hằng nhìn cô thật sâu, dục vọng của anh ta quá rõ ràng: “Anh Thy…”
Giống một tiếng gọi nỉ non, như dây dưa trên đầu lưỡi của Từ Viễn Hằng, mang theo bao yêu chuộng rơi vào tai Đào Anh Thy, chạm vào màng nhĩ, chạm vào trái tim. Sao Đào Anh Thy lại không biết Tư Viễn Hằng muốn gì, cra người anh ta đều muốn cô. Nhưng Đào Anh Thy không dám, không dám kéo Tư Viễn Hằng vào sâu hơn trong địa ngục. Nếu muốn tốt cho anh ta, cô nên giữ khoảng cách thì hơn…
Sau khi Đào Anh Thy tỉnh táo lại, cô hơi đẩy anh ta ra và nói: “Vậy thì ở đây đi, cho đỡ phiền toái.”
Ánh mắt Tư Viễn Hằng tối sầm lại khi bị đẩy ra, biết là không thể gấp nên đáp lại: “Em muốn đi đến đó cũng được, nhưng ở đây một thời gian trước đã rồi về bên đó nhé.”
“Em có chút mệt, muốn đi ngủ.” Đào Anh Thy nói.
“Đến đây.” Tư Viễn Hằng kéo tay cô đi lên lầu.
Anh ta buồn bực trong lòng, tại sao lại nghĩ đến chuyện đó đầu tiên chứ? Khao khát muốn chiếm hữu cô đến vậy sao? Anh ta thật sự đã bị Tư Hải Minh ép đến mức mất hết lý trí. Điều tốt nhất anh ta nên làm là đi đăng ký kết hôn với Đào Anh Thy, để cô trở thành người của riêng mình.
Anh ta đưa Đào Anh Thy đến phòng trên lầu: “Phòng này.”
Đào Anh Thy nhận thấy cách bài trí căn phòng này giống hệt như trước đây. Nếu không biết còn tưởng đang ở căn biệt thự kia.
Tư Viễn Hằng dẫn cô đến phòng quần áo, hỏi: “Em xem còn thiếu thứ gì không?”
Đào Anh Thy thấy trang phục nữ ở bên trong cố ý hỏi: “Có cô gái nào đã từng ở đây rồi hả?”
Tư Viễn Hằng vòng tay ôm lấy cổ cô từ phía sau, đặt cằm trên đầu cô, giường như khóa cổ cô nhưng thật ra giống một cái ôm hơn: “Ghen sao?”
“Tạm được.”
Từ Viễn Hằng nhìn bóng hai người đang ôm nhau trong gương rồi nói: “Anh không hài lòng với câu trả lời này, trả lời lại.”
“Còn cách nào khác không? Ai bảo anh quyến rũ đến vậy?”
“Vậy với em thì sao?” Tư Viễn Hằng khàn giọng xuống, nheo mắt nhìn cô.
Đảo Anh Thy mim cười một cái: “Cũng vậy.”
Đáy lòng Tư Viễn Hằng rung động một chút, hơi thở trở nên bất ổn trong giây lát.
Giây tiếp theo anh ta buông cô ra, xoa nhẹ đầu cô một cái: “Đi ngủ sớm
Nhìn như không lưu luyến gì, nhưng thật ra anh đang kiềm lòng mình lại. đi.” Đào Anh Thy nhìn đầu tóc rối bời trong gương, giống như tâm tình lộn xộn của cô lúc này. Đưa tay lên vuốt tóc, tóc mượt, nhưng lòng còn chưa xuôi…
Tắm xong cô nằm trên giường, cầm điện thoại trên tay. Từ lúc cô lên máy bay đã tắt điện thoại. Nói chính xác là sau khi nhận điện thoại của Quản gia Bào Điển. Lúc nhận được điện thoại của Quản gia Bào Điển, chỉ có Đào Anh Thy biết cô đã tốn bao nhiêu sức lực để chặn kìm nén bất an, lo lắng trong lòng, mỗi một câu nói ra đều thể hiện sự bất lực. Đi theo bên cạnh, nũng nịu với Tư Viễn Hằng để tạo ra bầu không khí bất thường. Sáu bé con đang ở biệt thư Minh Uyển không ổn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.