Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Chương 194: Không có gì để nói sao?
Châu Lan
19/02/2021
Việc thu mua lại gia đình nhà họ Tư thực sự là một phương pháp hay,
một mũi tên trúng hai đích, một là thu mua lại công ty của nhà họ Tư,
hai là có thể dò xét được tấm lòng của Đào Anh Thy, rốt cuộc cô đã thực
sự phân rõ ranh giới với Liêu Ninh hay chưa.
Đào Anh Thy biết rất rõ rằng, cho dù cô rất muốn cầu xin Tư Hải Minh, nhưng cũng không thế hấp tấp chủ động hỏi anh được. Tuy nhiên, dựa trên tốc độ thu mua của anh, thì chỉ còn ba ngày để cô cân nhắc thôi...
Đào Anh Thy thực sự không tự tin rằng mình có thể giải quyết được chuyện này...
Mười giờ tối, Đào Anh Thy từ bên trong đài truyền hình đi ra.
Bị Tư Hải Minh giày vò cả đêm, lại phải làm việc cả một ngày, giờ phút này Đào Anh Thy chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi ngay lập tức.
Trong lúc đang mải suy nghĩ, cô ngấng đầu lên nhìn, thấy chiếc Rolls Royce màu đen đang đỗ ớ bên đường, cơ thể của Đào Anh Thy lập tức căng cứng ra, cô cảm nhận được một tín hiệu nguy hiểm rất mạnh mẽ.
Ngay cả khi không nhìn thấy biển số F1, cô cũng có thể nhìn ra được đó là xe của ai. Nghe nói biển số xe của Tư Hải Minh trị giá hơn một trăm triệu đồng.
Tại sao mới có một ngày thôi mà Tư Hải Minh đã xuất hiện rồi?
Anh muốn làm gì?
Chắc là không định làm gì cô nữa đâu nhỉ?
Chiếc xe lặng lẽ đỗ ở đó, không thế nhìn thấy tình hình bên trong.
Người vệ sĩ ra khỏi xe, nhìn về phía cô.
Đào Anh Thy hiếu rõ điêu này có nghĩa là gì.
Thực ra cho dù vệ sĩ không xuống xe, thì cô cũng không dám quay đầu rời đi, vẫn phải ngoan ngoãn bước về phía trước.
Khi Đào Anh Thy bước đến bên cạnh chiếc xe, cửa xe mở ra, giống như có ma thuật mở nó ra vậy, chờ cô đi vào trong.
Ánh mắt của cô rơi vào đôi chân dài to lớn, khí chất của người đó mạnh mẽ thâm sâu, khí thể uy nghiêm.
Đào Anh Thy ngồi lên xe.
Sau khi cánh cửa đóng lại, chiếc xe rời khỏi đài truyền hình, cẩn thận đi trên đường.
Đào Anh Thy nhìn ra ngoài đường, chiếc xe đang đi về hướng nơi ở của cô.
Tư Hải Minh xuất hiện ở nơi này, chỉ vì muốn đưa cô về thôi sao?
Đào Anh Thy cảm thấy khả năng của chuyện này rất nhỏ...
Bên trong chiếc xe được đóng kín, tất cá hoàn toàn im lặng, sự căng thẳng được nhân lên đến vô hạn, lan ra trong không khi.
Trong lòng Đào Anh Thy có thể cảm nhận được nó, cứ như thể có thứ gì đó sẽ xảy ra chỉ trong một giây tiếp theo.
Đào Anh Thy cũng cảm thấy áp lực từ cơ thể của Tư Hải Minh, mỗi một sợi dây thần kinh đều trở nên căng thẳng.
Không khí như ngưng đọng lại, từng nhịp thở cũng chậm dần đi.
“Không có gì để nói sao?” Giọng nói trầm thấp và uy nghiêm của Tư Hải Minh truyền đến bên trong chiếc xe.
Phá vỡ sự im lặng.
“Cảm ơn ngài Hải Minh đã đưa tôi về nhà” Dáng vẻ của Đào Anh Thy tỏ ra như không có chuyện gì, nhẹ nhàng nói.
Tư Hải Minh nhìn cô với đôi mắt đen sâu thẩm: “Cô thực sự có thể bình tĩnh như vậy, làm cho tôi rất bất ngờ đấy”
Đào Anh Thy nhìn về phía Tư Hải Minh, nụ cười của anh đầy nguy hiểm. Nếu cô còn tiếp tục giả vờ, chính là cô đang không còn kiêng nể Tư Hải Minh nữa, chẳng khác não tự tìm được chết cả!
"Có phải đang nói đến việc thu mua lại công ty của nhà họ Tư không?"
"Đúng vậy, Liêu Ninh đã đến đài truyền hình tìm tôi, cầu xin tôi nói chuyện với anh, giúp bà ấy cầu xin anh, thậm chí còn đe dọa tôi”
“Cô trả lời thế nào?” Đôi mắt đen sâu thăm và khó đoán của Tư Hải Minh chăm chú nhìn cô.
“Nếu tôi đồng ý giúp, bà ấy sẽ không đe dọa tôi nữa” Đào Anh Thy nhẹ nhàng nói: “Nói rắng tôi chính là máu mủ do bà ấy sinh ra. Nếu có chuyện gì xảy ra với bà ấy, tôi sẽ không có kết cục gì tốt đẹp. Tôi không quan tâm. Tôi bị bỏ rơi từ khi sinh ra nên quen rồi. Ngài Hải Minh hãy yên tâm, tôi sẽ không bao giờ vì bà ấy mà nói một lời cầu xin nào đâu. Ngài cứ tiếp tục việc thu mua công ty của nhà họ Tư đi, nhé..” Đào Anh Thy ngáp một cái: “Bận rộn cả ngày hôm nay rồi, anh không phiền nếu tôi chợp mắt một chút chứ?”
Nói xong, cô tìm một tư thế thoải mái đựa vào trong góc, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Thực ra thì làm sao cô có thể buông lỏng cảnh giác mà ngủ trước mặt Tư Hải Minh được chứ?
Cơ thể cô thả lỏng, nhưng tâm trí cô vẫn phải tỉnh táo.
Cô biết rằng Tư Hải Minh vân đang nhìn cô, ánh mắt sắc bén như dao đó đang dừng lại trên khuôn mặt của cô.
Đào Anh Thy biết rất rõ rằng, cho dù cô rất muốn cầu xin Tư Hải Minh, nhưng cũng không thế hấp tấp chủ động hỏi anh được. Tuy nhiên, dựa trên tốc độ thu mua của anh, thì chỉ còn ba ngày để cô cân nhắc thôi...
Đào Anh Thy thực sự không tự tin rằng mình có thể giải quyết được chuyện này...
Mười giờ tối, Đào Anh Thy từ bên trong đài truyền hình đi ra.
Bị Tư Hải Minh giày vò cả đêm, lại phải làm việc cả một ngày, giờ phút này Đào Anh Thy chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi ngay lập tức.
Trong lúc đang mải suy nghĩ, cô ngấng đầu lên nhìn, thấy chiếc Rolls Royce màu đen đang đỗ ớ bên đường, cơ thể của Đào Anh Thy lập tức căng cứng ra, cô cảm nhận được một tín hiệu nguy hiểm rất mạnh mẽ.
Ngay cả khi không nhìn thấy biển số F1, cô cũng có thể nhìn ra được đó là xe của ai. Nghe nói biển số xe của Tư Hải Minh trị giá hơn một trăm triệu đồng.
Tại sao mới có một ngày thôi mà Tư Hải Minh đã xuất hiện rồi?
Anh muốn làm gì?
Chắc là không định làm gì cô nữa đâu nhỉ?
Chiếc xe lặng lẽ đỗ ở đó, không thế nhìn thấy tình hình bên trong.
Người vệ sĩ ra khỏi xe, nhìn về phía cô.
Đào Anh Thy hiếu rõ điêu này có nghĩa là gì.
Thực ra cho dù vệ sĩ không xuống xe, thì cô cũng không dám quay đầu rời đi, vẫn phải ngoan ngoãn bước về phía trước.
Khi Đào Anh Thy bước đến bên cạnh chiếc xe, cửa xe mở ra, giống như có ma thuật mở nó ra vậy, chờ cô đi vào trong.
Ánh mắt của cô rơi vào đôi chân dài to lớn, khí chất của người đó mạnh mẽ thâm sâu, khí thể uy nghiêm.
Đào Anh Thy ngồi lên xe.
Sau khi cánh cửa đóng lại, chiếc xe rời khỏi đài truyền hình, cẩn thận đi trên đường.
Đào Anh Thy nhìn ra ngoài đường, chiếc xe đang đi về hướng nơi ở của cô.
Tư Hải Minh xuất hiện ở nơi này, chỉ vì muốn đưa cô về thôi sao?
Đào Anh Thy cảm thấy khả năng của chuyện này rất nhỏ...
Bên trong chiếc xe được đóng kín, tất cá hoàn toàn im lặng, sự căng thẳng được nhân lên đến vô hạn, lan ra trong không khi.
Trong lòng Đào Anh Thy có thể cảm nhận được nó, cứ như thể có thứ gì đó sẽ xảy ra chỉ trong một giây tiếp theo.
Đào Anh Thy cũng cảm thấy áp lực từ cơ thể của Tư Hải Minh, mỗi một sợi dây thần kinh đều trở nên căng thẳng.
Không khí như ngưng đọng lại, từng nhịp thở cũng chậm dần đi.
“Không có gì để nói sao?” Giọng nói trầm thấp và uy nghiêm của Tư Hải Minh truyền đến bên trong chiếc xe.
Phá vỡ sự im lặng.
“Cảm ơn ngài Hải Minh đã đưa tôi về nhà” Dáng vẻ của Đào Anh Thy tỏ ra như không có chuyện gì, nhẹ nhàng nói.
Tư Hải Minh nhìn cô với đôi mắt đen sâu thẩm: “Cô thực sự có thể bình tĩnh như vậy, làm cho tôi rất bất ngờ đấy”
Đào Anh Thy nhìn về phía Tư Hải Minh, nụ cười của anh đầy nguy hiểm. Nếu cô còn tiếp tục giả vờ, chính là cô đang không còn kiêng nể Tư Hải Minh nữa, chẳng khác não tự tìm được chết cả!
"Có phải đang nói đến việc thu mua lại công ty của nhà họ Tư không?"
"Đúng vậy, Liêu Ninh đã đến đài truyền hình tìm tôi, cầu xin tôi nói chuyện với anh, giúp bà ấy cầu xin anh, thậm chí còn đe dọa tôi”
“Cô trả lời thế nào?” Đôi mắt đen sâu thăm và khó đoán của Tư Hải Minh chăm chú nhìn cô.
“Nếu tôi đồng ý giúp, bà ấy sẽ không đe dọa tôi nữa” Đào Anh Thy nhẹ nhàng nói: “Nói rắng tôi chính là máu mủ do bà ấy sinh ra. Nếu có chuyện gì xảy ra với bà ấy, tôi sẽ không có kết cục gì tốt đẹp. Tôi không quan tâm. Tôi bị bỏ rơi từ khi sinh ra nên quen rồi. Ngài Hải Minh hãy yên tâm, tôi sẽ không bao giờ vì bà ấy mà nói một lời cầu xin nào đâu. Ngài cứ tiếp tục việc thu mua công ty của nhà họ Tư đi, nhé..” Đào Anh Thy ngáp một cái: “Bận rộn cả ngày hôm nay rồi, anh không phiền nếu tôi chợp mắt một chút chứ?”
Nói xong, cô tìm một tư thế thoải mái đựa vào trong góc, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Thực ra thì làm sao cô có thể buông lỏng cảnh giác mà ngủ trước mặt Tư Hải Minh được chứ?
Cơ thể cô thả lỏng, nhưng tâm trí cô vẫn phải tỉnh táo.
Cô biết rằng Tư Hải Minh vân đang nhìn cô, ánh mắt sắc bén như dao đó đang dừng lại trên khuôn mặt của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.