Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Chương 314: Mang thai sáu đứa nhỏ lần nữa
Châu Lan
22/02/2021
“Không thể xuống máy bay rồi mới làm sao?”
“Còn tám giờ nữa.”
Đào Anh Thy buồn bực, chỉ có tám giờ mà không chờ được sao?
“Côđừng nghĩ trốn tôi mà chạy đi với người đàn ông khác, tôi sẽ bỏ qua chuyện này sao?”
Đào Anh Thy chưa kịp thở xong, đã bị bắt lựa chọn: “… Đừng làm ở đây.”
Đổ isang căn phòng khác…
“Á!”
Vừa vào cửa, Đào Anh Thy đã bị Tư Hải Minh ném lên giường khiến đầu cô choáng váng một hồi. Nâng người dậy, cô liếc nhìn thấy Tư Hải Minh dùng một tay tháo cà vạt, đẹp như một con thú hoang, tao nhã mà nguy hiểm đến gần.
Đào Anh Thy căng thẳng đến mức trái tim sắp vọt ra khỏi cổ họng.
“Không phải anh muốn nhìn xem trên người tôi có dấu gì không sao? Tôi cho anh xem là được.” Đào Anh Thy nói xong, định cởi nút áo ra, tay run lấy bẩy, tháo cực kỳ khó khăn.
Hiển nhiên, Tư Hải Minh không đủ kiên nhẫn để đợi.
“Cô quá chậm.” Nói xong, một bóng đen lập tức xuất hiện sau gáy cô, tay. dùng sức, có tiếng vải bị xé rách vang lên…
“A…”
Từ trên xuống dưới từ trái sang phải. Nhẹ nhàng sung sướng thô bạo kịch liệt. Tư Hài Minh cắn môi của Đào Anh Thy, liên tục thở đốc: “Cô có tin… tôi lại để cô mang thai sáu đứa nữa hay không?”
Đào Anh Thy không tỉnh táo lắm, bất ngờ nghe thấy lời như vậy thì bị dọa sợ đến cơ bắp căng chặt, giãy dụa:
“Không… Tư Hải Minh…Không được!”
Tư Hải Minh kêu lên một tiếng đau đớn, một tay nắm lấy hai cổ tay của cô, đặt trên đình đầu, làm cô không thể nhúc nhích: “Cô đúng là có sẹo quên đau.”
“Không!
Tư Hải Minh, anh không thể làm như vậy!”
Tư Hải Minh nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô, chính anh cũng không nhịn được nữa, ép môi xuống: “Vậy phải nhớ kỹ cho tôi.”
Khi Đào Anh Thy tỉnh lại, đầu óc trống không mất một lúc, vài giây sau mới phản ứng được có chuyện gì. Đây là phòng ngủ của Tư Hải Minh. Chắc là bọn họ đã về đến nhà rồi. Không biết cô đã bị Tư Hải Minh dây dưa bao lâu trên phi cơ, khiến bây giờ cô không phân rõ được thời gian, phương hướng. “A..”
Đào Anh Thy vừa động, cả người đau nhức khó chịu, nhưng cô chỉ có thể cắn răng, miễn cưỡng hoạt động cơ thể.
Mãi một lúc lâu sau cô mới thích ứng được rồi xoay người vài cái, cảm giác xưng cốt cơ
thể già đi rất nhiều… Trong phòng ngủ rất yên lặng, cô biết Tư Hải Minh không ở đây. Đào Anh Thy đứng dậy khỏi giường, hai chân chạm đất run rẩy. Quần áo đã bị xé nát trên máy bay, bây giờ cô đang mặc áo sơ mi của Tư Hài Minh.
Có quần áo nữ được xếp trên đầu giường, trong đó có cả nội y. Nhất định chúng được lấy từ căn phòng bên cạnh. Đào Anh Thy im lặng mặc quần áo rời khỏi phòng, cô giật mình khi nhìn thấy Dì Hà, thậm chí cô còn lùi lại phía sau vài bước. Dì Hà thấy cô đã dậy, vội bước tới: “Anh Thy!”
“Dì Hà, dì đến đây từ lúc nào ạ?”
“Dì vừa tới.” Bây giờ Dì Hà vẫn mù mờ không hiểu: “Anh Thy, sao lại thế này? Vì sao bảo dì đến đây? Người đón dì bảo dì đến đây chăm sóc sáu đứa nhỏ. Là như vậy phải không?”
“Chắc hằn là như vậy.” Đào Anh Thy thầm nghĩ, Tư Hải Minh hành động nhanh lẹ thật!
Dì Hà nói: “Nên cháu không để dì tìm việc mới trước, cháu biết dì muốn đến đây?”
“Suyt!”
Đào Anh Thy ý bảo bà ấy nói nhỏ thôi, xung quanh đây toàn người hầu, là người của Tư Hải Minh, bị nghe thấy sẽ không tốt.
Dì Hà cần thận hơn, biết không thể hành động tự do ở nơi xa hoa sang trọng này, hơn nữa trông người đàn ông đó rất đáng sợ.
“Không được nói với ai về chuyện này.”
“Ừ, dì biết rồi.” Dì Hà ngẫm nghĩ, ngại ngùng khéo tay Đào Anh Thy nói: “Cháu có biết quản gia đó gọi dì là gì không? Ông ấy gọi dì, gọi dì là… Cô Hà, đây là lần tiên có người gọi dì như vậy.”
Đào Anh Thy nhìn dáng vẻ thẹn thùng của bà ấy, không khỏi mim cười: “Dì Hà vừa xinh đẹp, người lại tốt bụng, tất nhiên người ta sẽ gọi dì là cô Hà rồi.”
Đào Anh Thy buồn bực, chỉ có tám giờ mà không chờ được sao?
“Côđừng nghĩ trốn tôi mà chạy đi với người đàn ông khác, tôi sẽ bỏ qua chuyện này sao?”
Đào Anh Thy chưa kịp thở xong, đã bị bắt lựa chọn: “… Đừng làm ở đây.”
Đổ isang căn phòng khác…
“Á!”
Vừa vào cửa, Đào Anh Thy đã bị Tư Hải Minh ném lên giường khiến đầu cô choáng váng một hồi. Nâng người dậy, cô liếc nhìn thấy Tư Hải Minh dùng một tay tháo cà vạt, đẹp như một con thú hoang, tao nhã mà nguy hiểm đến gần.
Đào Anh Thy căng thẳng đến mức trái tim sắp vọt ra khỏi cổ họng.
“Không phải anh muốn nhìn xem trên người tôi có dấu gì không sao? Tôi cho anh xem là được.” Đào Anh Thy nói xong, định cởi nút áo ra, tay run lấy bẩy, tháo cực kỳ khó khăn.
Hiển nhiên, Tư Hải Minh không đủ kiên nhẫn để đợi.
“Cô quá chậm.” Nói xong, một bóng đen lập tức xuất hiện sau gáy cô, tay. dùng sức, có tiếng vải bị xé rách vang lên…
“A…”
Từ trên xuống dưới từ trái sang phải. Nhẹ nhàng sung sướng thô bạo kịch liệt. Tư Hài Minh cắn môi của Đào Anh Thy, liên tục thở đốc: “Cô có tin… tôi lại để cô mang thai sáu đứa nữa hay không?”
Đào Anh Thy không tỉnh táo lắm, bất ngờ nghe thấy lời như vậy thì bị dọa sợ đến cơ bắp căng chặt, giãy dụa:
“Không… Tư Hải Minh…Không được!”
Tư Hải Minh kêu lên một tiếng đau đớn, một tay nắm lấy hai cổ tay của cô, đặt trên đình đầu, làm cô không thể nhúc nhích: “Cô đúng là có sẹo quên đau.”
“Không!
Tư Hải Minh, anh không thể làm như vậy!”
Tư Hải Minh nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô, chính anh cũng không nhịn được nữa, ép môi xuống: “Vậy phải nhớ kỹ cho tôi.”
Khi Đào Anh Thy tỉnh lại, đầu óc trống không mất một lúc, vài giây sau mới phản ứng được có chuyện gì. Đây là phòng ngủ của Tư Hải Minh. Chắc là bọn họ đã về đến nhà rồi. Không biết cô đã bị Tư Hải Minh dây dưa bao lâu trên phi cơ, khiến bây giờ cô không phân rõ được thời gian, phương hướng. “A..”
Đào Anh Thy vừa động, cả người đau nhức khó chịu, nhưng cô chỉ có thể cắn răng, miễn cưỡng hoạt động cơ thể.
Mãi một lúc lâu sau cô mới thích ứng được rồi xoay người vài cái, cảm giác xưng cốt cơ
thể già đi rất nhiều… Trong phòng ngủ rất yên lặng, cô biết Tư Hải Minh không ở đây. Đào Anh Thy đứng dậy khỏi giường, hai chân chạm đất run rẩy. Quần áo đã bị xé nát trên máy bay, bây giờ cô đang mặc áo sơ mi của Tư Hài Minh.
Có quần áo nữ được xếp trên đầu giường, trong đó có cả nội y. Nhất định chúng được lấy từ căn phòng bên cạnh. Đào Anh Thy im lặng mặc quần áo rời khỏi phòng, cô giật mình khi nhìn thấy Dì Hà, thậm chí cô còn lùi lại phía sau vài bước. Dì Hà thấy cô đã dậy, vội bước tới: “Anh Thy!”
“Dì Hà, dì đến đây từ lúc nào ạ?”
“Dì vừa tới.” Bây giờ Dì Hà vẫn mù mờ không hiểu: “Anh Thy, sao lại thế này? Vì sao bảo dì đến đây? Người đón dì bảo dì đến đây chăm sóc sáu đứa nhỏ. Là như vậy phải không?”
“Chắc hằn là như vậy.” Đào Anh Thy thầm nghĩ, Tư Hải Minh hành động nhanh lẹ thật!
Dì Hà nói: “Nên cháu không để dì tìm việc mới trước, cháu biết dì muốn đến đây?”
“Suyt!”
Đào Anh Thy ý bảo bà ấy nói nhỏ thôi, xung quanh đây toàn người hầu, là người của Tư Hải Minh, bị nghe thấy sẽ không tốt.
Dì Hà cần thận hơn, biết không thể hành động tự do ở nơi xa hoa sang trọng này, hơn nữa trông người đàn ông đó rất đáng sợ.
“Không được nói với ai về chuyện này.”
“Ừ, dì biết rồi.” Dì Hà ngẫm nghĩ, ngại ngùng khéo tay Đào Anh Thy nói: “Cháu có biết quản gia đó gọi dì là gì không? Ông ấy gọi dì, gọi dì là… Cô Hà, đây là lần tiên có người gọi dì như vậy.”
Đào Anh Thy nhìn dáng vẻ thẹn thùng của bà ấy, không khỏi mim cười: “Dì Hà vừa xinh đẹp, người lại tốt bụng, tất nhiên người ta sẽ gọi dì là cô Hà rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.