Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Chương 375: Như có thứ gì đó đâm thẳng vào trái tim anh
Châu Lan
25/02/2021
“Tôi muốn xuống dưới ngồi ăn với mấy đứa nhỏ.” Mặc dù hai chân mềm
nhũn nhưng cô vẫn cố quấn chăn quanh người, xuống giường rồi nhặt đống
quần áo đang rơi lung tung trên nền nhà.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng được đóng lại.
Tư Hải Minh thấy cô vội vàng bỏ đi như vậy thì cũng không ngăn cản, ngược lại anh còn cảm thấy rất thú vị.
Mấy đứa nhỏ đã ăn cơm tối xong, đang chơi đùa ở ngoài sân golf.
Đào Anh Thy ngồi trên cỏ, một tay chống cảm. Trước mắt cô là một khoảng xanh rộng lớn, cô nhìn cảm thấy rất dễ chịu.
Nhìn thấy mấy đứa nhỏ đang chơi đùa trên cỏ, cô mỉm cười rất vui.
Dì Hà bước tới, đưa đồ vật trong tay cho cô.
Đào Anh Thy nhìn rồi cười và nói: “Sao lại đưa súng nước cho tôi vậy?” “Bọn trẻ muốn chơi nên hôm nay tôi mua cho mấy đứa nó. Tôi còn chưa kịp lấy ra, cứ nói là cô mua cho bọn chúng.” “Tôi đúng là một người mẹ không tốt” Đào Anh Thy nhìn khẩu súng nước.
“Cô đừng nghĩ linh tinh. Những gì cô làm còn chưa đủ tốt hay sao? Cô có thể thường xuyên đến đây cũng đủ chứng minh là cô thương bọn trẻ như thế nào rồi” Dì Hà thật sự rất thông cảm cho cô.
Cô bị ám ảnh bởi biệt thự Minh Uyển này nên đây cũng là lý do vì sao cô không muốn ở đây lâu dài.
Lâu lâu cô cũng mới qua đây một lần nhưng trong lòng cũng vẫn không thể hoàn toàn cảm thấy thoải mái.
Cô biết rõ mình có thể ở đây một cách bình thản, không chịu bất cứ sự xâm hại nào là vì có sự tồn tại của mây đứa nhỏ. Dáng vẻ hoạt bát, đáng yêu của bọn trẻ đã xua tan đi mây mù bao phủ quanh biệt thự Minh Uyển này.
Đào Anh Thy đứng dậy, đi về chỗ sáu đứa con và bắt đầu bắn bóng nước về phía bọn nhóc đang chơi đùa rất vui. Trong chốc lát, cả trăm quả bong bóng nước bay ra ngoài, bay xung quanh khắp người cô.
Mây đứa nhóc bị chậm mất nửa nhịp, ngay sau đó…
“Wa!!” “A!” “Bong bóng!” “Nhiều quá!” “Mẹ ơi!” “A!” Mấy đứa nhỏ cố gắng dùng bàn tay nhỏ của mình để bắt lấy những quả bóng. Có những quả vì để lỡ một nhịp nên không bắt được, có những quả bị đập vỡ, nước bong bóng bản hết lên mặt bọn chúng. Có đứa chu miệng lên để thổi, còn có đứa chạy theo những quả bong bóng.
Mấy đứa nhỏ hình như bị bong bong bao lấy xung quanh, đứa nào đứa nấy đều vô cùng đáng yêu.
Thấy bong bóng đã nổ gần hết, Đào Anh Thy lại băn thêm ra một phát nước. Bong bóng bay lên cao và từ từ rơi xuống dưới.
“Mẹ vẫn còn rất nhiều này” Bảo Long hét lên.
“Đúng! Vẫn còn rất nhiều” Đào Anh Thy đứng chỗ đó, bắn thêm ra hai phát nữa. Cô định đợi bong bóng bay ra thì bắt đầu quay người chạy về phía sau, vừa chạy vừa thổi bong bóng. Dáng vẻ chơi đùa, nghịch ngợm của cô đúng là vui quên cả trời đất: “Nào, bắt bong bóng nào, mau bắt nào!” Mấy đứa nhóc vươn tay đuổi theo bong bóng, đuổi theo mẹ, đứa nào đứa nấy đều vô cùng kích động, khuôn mặt vì chạy mà đỏ ửng lên.
“Bong bóng đừng chạy!” Đào Anh Thy để hết tâm trí vào mấy đứa trẻ nên không hề để ý tới người trước mặt.
Cô đâm sầm vào lồng ngực rắn chắc trước mặt.
Đối mặt với ánh mắt thâm trầm của Tư Hải Minh, hô hấp của cô như dừng lại, cả người cô cũng đông lại. Tay cô cũng đông cứng lại nên khẩu súng vẫn cứ tiếp tục thổi ra bóng bay.
Bong bóng bay quanh người của cô và Tư Hải Minh.
Đôi mắt của Tư Hải Minh nhìn cô chăm chú không chuyển động, giây phút cô đâm thẳng vào trong lòng anh, cả người anh như bị chấn động, hình như có thứ gì đó vừa đâm thẳng vào trong trái tim anh, khiến hô hấp của anh cũng trở nên khó khăn.
“Xin lỗi anh..” Đào Anh Thy bình tĩnh lại, cô lùi lại phía sau mấy bước, khẩu súng bắn bong bóng trong tay cũng dừng lại.
Mấy đứa trẻ phía sau không chú ý đến chuyện bất ngờ này, bọn chúng vẫn hào hứng đuổi theo bong bóng.
“Đây, các con tự chơi đi” Đào Anh Thy đưa khẩu súng cho Bảo Nam: “Lần lượt chơi với nhau nhé.
Mấy đứa nhóc chạy lại đầu bên kia để đuổi theo bong bóng, Đào Anh Thy không nhìn nữa, cô đi sang chỗ bàn ghế bên cạnh ngồi xuống và uống nước ép.
Tư Hải Minh cũng ngồi xuống.
Không gian xung quanh trở nên im lặng một cách bất thường.
“Đúng rồi, anh Minh, anh có thể nói cho tôi cách thức liên lạc của bệnh viện ở nước ngoài kia cho tôi không? Anh có thể nói cho tôi biết người tiết lộ hợp đồng bảo mật kia đã tiết lộ cho ai không?” Đào Anh Thy thấy Tư Hải Minh nhướng mày nhưng cô vẫn tiếp tục nói: “Lúc trước khi tôi sinh con, tôi đã ký một hợp đồng bảo mật, bên phá hợp đồng có phải bồi thường 1 triệu đô la mỹ.Bây giờ tôi cần số tiền đó, anh Minh chắc không để ý chuyện này chứ?”
“Cạch” một tiếng, cửa phòng được đóng lại.
Tư Hải Minh thấy cô vội vàng bỏ đi như vậy thì cũng không ngăn cản, ngược lại anh còn cảm thấy rất thú vị.
Mấy đứa nhỏ đã ăn cơm tối xong, đang chơi đùa ở ngoài sân golf.
Đào Anh Thy ngồi trên cỏ, một tay chống cảm. Trước mắt cô là một khoảng xanh rộng lớn, cô nhìn cảm thấy rất dễ chịu.
Nhìn thấy mấy đứa nhỏ đang chơi đùa trên cỏ, cô mỉm cười rất vui.
Dì Hà bước tới, đưa đồ vật trong tay cho cô.
Đào Anh Thy nhìn rồi cười và nói: “Sao lại đưa súng nước cho tôi vậy?” “Bọn trẻ muốn chơi nên hôm nay tôi mua cho mấy đứa nó. Tôi còn chưa kịp lấy ra, cứ nói là cô mua cho bọn chúng.” “Tôi đúng là một người mẹ không tốt” Đào Anh Thy nhìn khẩu súng nước.
“Cô đừng nghĩ linh tinh. Những gì cô làm còn chưa đủ tốt hay sao? Cô có thể thường xuyên đến đây cũng đủ chứng minh là cô thương bọn trẻ như thế nào rồi” Dì Hà thật sự rất thông cảm cho cô.
Cô bị ám ảnh bởi biệt thự Minh Uyển này nên đây cũng là lý do vì sao cô không muốn ở đây lâu dài.
Lâu lâu cô cũng mới qua đây một lần nhưng trong lòng cũng vẫn không thể hoàn toàn cảm thấy thoải mái.
Cô biết rõ mình có thể ở đây một cách bình thản, không chịu bất cứ sự xâm hại nào là vì có sự tồn tại của mây đứa nhỏ. Dáng vẻ hoạt bát, đáng yêu của bọn trẻ đã xua tan đi mây mù bao phủ quanh biệt thự Minh Uyển này.
Đào Anh Thy đứng dậy, đi về chỗ sáu đứa con và bắt đầu bắn bóng nước về phía bọn nhóc đang chơi đùa rất vui. Trong chốc lát, cả trăm quả bong bóng nước bay ra ngoài, bay xung quanh khắp người cô.
Mây đứa nhóc bị chậm mất nửa nhịp, ngay sau đó…
“Wa!!” “A!” “Bong bóng!” “Nhiều quá!” “Mẹ ơi!” “A!” Mấy đứa nhỏ cố gắng dùng bàn tay nhỏ của mình để bắt lấy những quả bóng. Có những quả vì để lỡ một nhịp nên không bắt được, có những quả bị đập vỡ, nước bong bóng bản hết lên mặt bọn chúng. Có đứa chu miệng lên để thổi, còn có đứa chạy theo những quả bong bóng.
Mấy đứa nhỏ hình như bị bong bong bao lấy xung quanh, đứa nào đứa nấy đều vô cùng đáng yêu.
Thấy bong bóng đã nổ gần hết, Đào Anh Thy lại băn thêm ra một phát nước. Bong bóng bay lên cao và từ từ rơi xuống dưới.
“Mẹ vẫn còn rất nhiều này” Bảo Long hét lên.
“Đúng! Vẫn còn rất nhiều” Đào Anh Thy đứng chỗ đó, bắn thêm ra hai phát nữa. Cô định đợi bong bóng bay ra thì bắt đầu quay người chạy về phía sau, vừa chạy vừa thổi bong bóng. Dáng vẻ chơi đùa, nghịch ngợm của cô đúng là vui quên cả trời đất: “Nào, bắt bong bóng nào, mau bắt nào!” Mấy đứa nhóc vươn tay đuổi theo bong bóng, đuổi theo mẹ, đứa nào đứa nấy đều vô cùng kích động, khuôn mặt vì chạy mà đỏ ửng lên.
“Bong bóng đừng chạy!” Đào Anh Thy để hết tâm trí vào mấy đứa trẻ nên không hề để ý tới người trước mặt.
Cô đâm sầm vào lồng ngực rắn chắc trước mặt.
Đối mặt với ánh mắt thâm trầm của Tư Hải Minh, hô hấp của cô như dừng lại, cả người cô cũng đông lại. Tay cô cũng đông cứng lại nên khẩu súng vẫn cứ tiếp tục thổi ra bóng bay.
Bong bóng bay quanh người của cô và Tư Hải Minh.
Đôi mắt của Tư Hải Minh nhìn cô chăm chú không chuyển động, giây phút cô đâm thẳng vào trong lòng anh, cả người anh như bị chấn động, hình như có thứ gì đó vừa đâm thẳng vào trong trái tim anh, khiến hô hấp của anh cũng trở nên khó khăn.
“Xin lỗi anh..” Đào Anh Thy bình tĩnh lại, cô lùi lại phía sau mấy bước, khẩu súng bắn bong bóng trong tay cũng dừng lại.
Mấy đứa trẻ phía sau không chú ý đến chuyện bất ngờ này, bọn chúng vẫn hào hứng đuổi theo bong bóng.
“Đây, các con tự chơi đi” Đào Anh Thy đưa khẩu súng cho Bảo Nam: “Lần lượt chơi với nhau nhé.
Mấy đứa nhóc chạy lại đầu bên kia để đuổi theo bong bóng, Đào Anh Thy không nhìn nữa, cô đi sang chỗ bàn ghế bên cạnh ngồi xuống và uống nước ép.
Tư Hải Minh cũng ngồi xuống.
Không gian xung quanh trở nên im lặng một cách bất thường.
“Đúng rồi, anh Minh, anh có thể nói cho tôi cách thức liên lạc của bệnh viện ở nước ngoài kia cho tôi không? Anh có thể nói cho tôi biết người tiết lộ hợp đồng bảo mật kia đã tiết lộ cho ai không?” Đào Anh Thy thấy Tư Hải Minh nhướng mày nhưng cô vẫn tiếp tục nói: “Lúc trước khi tôi sinh con, tôi đã ký một hợp đồng bảo mật, bên phá hợp đồng có phải bồi thường 1 triệu đô la mỹ.Bây giờ tôi cần số tiền đó, anh Minh chắc không để ý chuyện này chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.