Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Chương 1245: Tại vườn nho
Châu Lan
28/04/2021
Edit By Trà Nữ Lê
Sống ở đây cũng được ba năm nên mọi khu vực, chi tiết nàng đều nhớ, kể cả khu vườn nho này
Đi đến một nơi nàng chợt dừng lại, ngẩn người, ánh mắt rơi vào mảnh đất khô cằn phía trước
Trong đầu dần hiện lên hình ảnh nàng đã đụng phải Tư Hải Minh ở đây. Anh làm nàng ngã trên mặt đất, vén váy nàng lên, ngạc nhiên phát hiện Đào Anh Thy, lại khiếp sợ khi phát hiện không phải là Đào Anh Thy
Người còn sống thật sự là câu chuyện hài
Ba năm qua nàng đều sống ở trên đảo Trân Châu này, không ngờ vẫn gặp lại anh
Chẳng lẽ đời này sẽ không trốn thoát khỏi tay anh sao?
Kỳ thật có thể hay không né tránh vẫn là tự bản thân làm, thời điểm mất trí nhớ tâm nàng đều không phòng bị
Tóm lại, sau này sẽ không có loại tâm tình này…
Đế Anh Thy lạnh lùng thu tầm mắt lại, hướng một bên khác mà đi
Sau khi uống rượu luôn luôn là trạng thái khiến người ta không kịp chuẩn bị
Đế Anh Thy càng chạy đầu óc càng choáng, mặt ửng đỏ. Đi không được, nàng liền nằm lại trên một mảnh đất khô cằng, một tay gối lên sau gáy, mê ly ngắm nhìn những ánh sáng xen qua khe hở của những chiếc lá nho đan xen nhau
Rượu này làm cho nàng say thật là tốt, khi say rồi không cần nghĩ gì cả thì sẽ không có đau thương.
Tần Kính Chi thời điểm đi tìm nàng là lúc Đế Anh Thy đang nằm trên bãi cỏ ngủ say, ánh mắt anh ấy cưng chiều nhìn nàng, nàng thật biết lựa chổ mà ngủ
Xuyên qua giàn nho là đợt gió nhè nhẹ, khiến cho lòng người cũng cảm thấy sảng khoái, anh ấy không nỡ bước đi mạnh, sợ sẽ khiến nàng tỉnh giấc
Tần Kính Chi đến thở cũng rất nhẹ nhàng, thất thần ngồi nhìn khuôn mặt nhỏ đang ửng hồng vì rượu của nàng ngủ
Cũng không muốn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ nàng…
Nhưng anh ấy lại kìm lòng không đặng liền lấy điện thoại ra, chụp một tấm hình. Dây nho, ánh sáng nhẹ nhàng, mỹ nhân đang ngủ, hình ảnh cực kì xình đẹp dừng lại trước ống kính điện thoại của anh ấy
Anh ấy chịu không được lại chụp thêm vài tấm
Điện thoại bỗng nhiên vang lên, dọa đến Tần Kính Chi phải lập tức nghe máy, con mắt còn vội vàng nhìn qua nàng đang ngủ xem có bị làm thức giấc không, phát hiện nàng vẫn ngủ ngon liền yên tâm lòng
Tần Kính Chi bước xa khỏi đó rồi mới nói “Anh ba, là em”
“Anh Thy đâu?”
“Đang ngủ”
“Cậu đã cho em ấy uống quá chén?” Đế Bắc Lẫm nhíu mày
“Em ấy uống không nhiều…”
Đế Bắc Lẫm không hỏi cũng biết tình huống gì
“Anh Thy đang ngủ ở dưới giàn nho, thấy em ấy ngủ ngon nên không có gọi” Tần Kính Chi nói
“Em ấy có nói cái gì cho cậu không?”
“Không có” Tần Kính Chi dừng lại một chút “Anh ba, Anh Thy ở Kinh Đô có phải là đã bị bắt nạt không? Mặc dù em ấy vẫn nói không có gì nhưng em vẫn cảm thấy so với trước kia em ấy trầm tĩnh rất nhiều…”
“Cậu không cần hỏi việc gì ở Kinh Đô. Cái gì cũng không cần hỏi”
“Là không phải do Tư Hải Minh chứ?”
“Trừ hắn ra còn ai nữa? Khi dễ cả Đế gia ta, nếu không phải vì những đứa con bên cạnh đã sớm ném hắn xuống biển cho cá ăn rồi!”
Tần Kính Chi suy nghĩ, không lẽ sáu đứa trẻ cũng uy hiếp cả Đế gia? Nếu không thế nào sẽ đến đảo Trân Châu đâu…
“Anh ba yên tâm, trước mặt Anh Thy em sẽ không nhắc đến Kinh Đô”
“Cậu quan sát thật kĩ Anh Thy, có việc gì phải báo liền cho ta” Đế Bắc Lẫm dặn dò
“Vâng”
Đế Anh Thy ngủ một giấc đến 3-4h chiều, Vì vô tình cọ vào vết thương sau gáy mới khiến nàng tỉnh giấc
Ngồi dậy, cảm giác như đụng phải sương mù
Hướng đến phía trước vài bước, nhìn thấy Tần Kính Chi đang ngồi trên bãi cỏ, trên tay đang vuốt vuốt màn hình điện thoại
Thấy nàng đến, điện thoại liền thu lại, đứng người lên “Ngủ thấy thế nào?”
Đế Anh Thy hỏi “Anh ngồi đây lâu rồi?”
“Không phải đâu, bởi vị sợ em bị chuột lôi đi, vì các anh trai bàn giao em nên anh phải trông chừng” Tần Kính Chi cười
Đế Anh Thy không tin nơi này lại có chuột, nàng duỗi lưng một cái “Em về đây…”
“Em đến đây vì ngủ trưa?” Tần Kính Chi đi theo sau nàng hỏi
Sống ở đây cũng được ba năm nên mọi khu vực, chi tiết nàng đều nhớ, kể cả khu vườn nho này
Đi đến một nơi nàng chợt dừng lại, ngẩn người, ánh mắt rơi vào mảnh đất khô cằn phía trước
Trong đầu dần hiện lên hình ảnh nàng đã đụng phải Tư Hải Minh ở đây. Anh làm nàng ngã trên mặt đất, vén váy nàng lên, ngạc nhiên phát hiện Đào Anh Thy, lại khiếp sợ khi phát hiện không phải là Đào Anh Thy
Người còn sống thật sự là câu chuyện hài
Ba năm qua nàng đều sống ở trên đảo Trân Châu này, không ngờ vẫn gặp lại anh
Chẳng lẽ đời này sẽ không trốn thoát khỏi tay anh sao?
Kỳ thật có thể hay không né tránh vẫn là tự bản thân làm, thời điểm mất trí nhớ tâm nàng đều không phòng bị
Tóm lại, sau này sẽ không có loại tâm tình này…
Đế Anh Thy lạnh lùng thu tầm mắt lại, hướng một bên khác mà đi
Sau khi uống rượu luôn luôn là trạng thái khiến người ta không kịp chuẩn bị
Đế Anh Thy càng chạy đầu óc càng choáng, mặt ửng đỏ. Đi không được, nàng liền nằm lại trên một mảnh đất khô cằng, một tay gối lên sau gáy, mê ly ngắm nhìn những ánh sáng xen qua khe hở của những chiếc lá nho đan xen nhau
Rượu này làm cho nàng say thật là tốt, khi say rồi không cần nghĩ gì cả thì sẽ không có đau thương.
Tần Kính Chi thời điểm đi tìm nàng là lúc Đế Anh Thy đang nằm trên bãi cỏ ngủ say, ánh mắt anh ấy cưng chiều nhìn nàng, nàng thật biết lựa chổ mà ngủ
Xuyên qua giàn nho là đợt gió nhè nhẹ, khiến cho lòng người cũng cảm thấy sảng khoái, anh ấy không nỡ bước đi mạnh, sợ sẽ khiến nàng tỉnh giấc
Tần Kính Chi đến thở cũng rất nhẹ nhàng, thất thần ngồi nhìn khuôn mặt nhỏ đang ửng hồng vì rượu của nàng ngủ
Cũng không muốn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ nàng…
Nhưng anh ấy lại kìm lòng không đặng liền lấy điện thoại ra, chụp một tấm hình. Dây nho, ánh sáng nhẹ nhàng, mỹ nhân đang ngủ, hình ảnh cực kì xình đẹp dừng lại trước ống kính điện thoại của anh ấy
Anh ấy chịu không được lại chụp thêm vài tấm
Điện thoại bỗng nhiên vang lên, dọa đến Tần Kính Chi phải lập tức nghe máy, con mắt còn vội vàng nhìn qua nàng đang ngủ xem có bị làm thức giấc không, phát hiện nàng vẫn ngủ ngon liền yên tâm lòng
Tần Kính Chi bước xa khỏi đó rồi mới nói “Anh ba, là em”
“Anh Thy đâu?”
“Đang ngủ”
“Cậu đã cho em ấy uống quá chén?” Đế Bắc Lẫm nhíu mày
“Em ấy uống không nhiều…”
Đế Bắc Lẫm không hỏi cũng biết tình huống gì
“Anh Thy đang ngủ ở dưới giàn nho, thấy em ấy ngủ ngon nên không có gọi” Tần Kính Chi nói
“Em ấy có nói cái gì cho cậu không?”
“Không có” Tần Kính Chi dừng lại một chút “Anh ba, Anh Thy ở Kinh Đô có phải là đã bị bắt nạt không? Mặc dù em ấy vẫn nói không có gì nhưng em vẫn cảm thấy so với trước kia em ấy trầm tĩnh rất nhiều…”
“Cậu không cần hỏi việc gì ở Kinh Đô. Cái gì cũng không cần hỏi”
“Là không phải do Tư Hải Minh chứ?”
“Trừ hắn ra còn ai nữa? Khi dễ cả Đế gia ta, nếu không phải vì những đứa con bên cạnh đã sớm ném hắn xuống biển cho cá ăn rồi!”
Tần Kính Chi suy nghĩ, không lẽ sáu đứa trẻ cũng uy hiếp cả Đế gia? Nếu không thế nào sẽ đến đảo Trân Châu đâu…
“Anh ba yên tâm, trước mặt Anh Thy em sẽ không nhắc đến Kinh Đô”
“Cậu quan sát thật kĩ Anh Thy, có việc gì phải báo liền cho ta” Đế Bắc Lẫm dặn dò
“Vâng”
Đế Anh Thy ngủ một giấc đến 3-4h chiều, Vì vô tình cọ vào vết thương sau gáy mới khiến nàng tỉnh giấc
Ngồi dậy, cảm giác như đụng phải sương mù
Hướng đến phía trước vài bước, nhìn thấy Tần Kính Chi đang ngồi trên bãi cỏ, trên tay đang vuốt vuốt màn hình điện thoại
Thấy nàng đến, điện thoại liền thu lại, đứng người lên “Ngủ thấy thế nào?”
Đế Anh Thy hỏi “Anh ngồi đây lâu rồi?”
“Không phải đâu, bởi vị sợ em bị chuột lôi đi, vì các anh trai bàn giao em nên anh phải trông chừng” Tần Kính Chi cười
Đế Anh Thy không tin nơi này lại có chuột, nàng duỗi lưng một cái “Em về đây…”
“Em đến đây vì ngủ trưa?” Tần Kính Chi đi theo sau nàng hỏi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.