Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Chương 446: Tôi phải giết ông
Châu Lan
28/02/2021
Nhưng cô không ngờ đó lại là chuyện không thể chịu đựng nổi! Cả đời dì Hà giữ mình trong sạch, sao có thể chịu đựng nỗi nhục như vậy! Chiếc vòng cổ bị đứt, những vết xước trên gối… đều là những bằng chứng cho thấy dì không thể chịu đựng được Đào Hải Trạch.
Cô không thể tưởng tượng được lúc đó dì Hà đã cảm thấy đau đớn như thế nào.
Nếu hôm đó cô không tìm dì Hà đi mua sợi dây chuyền thì dì sẽ không gặp Đào Hải Trạch.
Dì Hà cũng sẽ không…
Bây giờ cô hiểu rằng dì Hà không phải bị giết bởi Đào Hải Trạch, càng không phải là tai nạn ngoài ý muốn, mà là tự sát…
Đào Anh Thy đau đớn vô cùng: “Đào Hải Trạch, tôi muốn giết ông, tôi nhất định phải giết ông!” Mọi người đi qua đều kinh ngạc nhìn Đào Anh Thy, cô kêu gào đòi giết người giữa thanh thiên bạch nhật, ai thấy cũng sẽ sợ hãi! Đào Anh Thy trở về phòng trọ, cảm giác lạnh cả người, điện thoại trong tay không ngừng đổ chuông, nhưng cô làm như không nghe thấy.
Dọc đường, điện thoại và túi xách nặng tru như xách đá, về dến nhà, thần kinh căng thẳng của cô cũng được thả lỏng, rầm hai tiếng, chúng đều rơi trên nền đất.
Cả người cô như mất hết sức lực, yếu ớt đi vào phòng tắm, cởi quần áo ra, ngồi vò bồn tắm.
Nước bắt đầu thấm ướt cơ thể cô.
Cả người bị nước bao lấy, cơ thể ấm rồi mà trong lòng vẫn lạnh, dường như có làm thế nào.
cũng không nóng lên được, ở trong nước có chút phát run.
Cơ thể cô từ từ chìm xuống, ngay cả đầu cũng chìm xuống dưới.
Không thể thở nổi, không khí trong phổi dần bị tiêu hao, cho đến khi Đào Anh Thy cảm thấy bản thân sắp chết mới bật dậy khỏi mặt nước, thở dốc từng hơi.
Giây lát sau mới bình tĩnh trở lại.
Cảm xúc đã bắt đầu tốt dần lên, cơ thể cũng thôi run rẩy.
Đào Anh Thy nửa nằm, lặng lặng ngâm mình trong nước, hai mắt thất thần mở to.
Trong đầu nghĩ xem làm thế nào để đối phó với Đào Hải Trạch, cô tuyết đối sẽ không để cho Đào Hải Trạch được sống tốt.
Quyền khai thác khu Tây Nam? Ông ta cứ nằm mơ đi! Dì Hà bị Đào Hải Trạch nhiều lần ép buộc như vậy nhất định là bởi vì video này.
Cho nên, cô nhất định phải bảo vệ danh dự cho dì Hà, tuyệt đối không thể để cho dì chết rồi mà còn bị người ta chỉ trỏ.
Đào Anh Thy thả lỏng cơ thể, nhắm mắt lại, trong đầu đều là hận ý đối với Đào Hải Trạch.
Một ngườ là Liêu Ninh, một người là Đào Hải Trạch… tại sao cứ phải bắt cô gặp lại bọn họ lần nữa? Giống như sài lang hổ báo, nhất định ép cô đi vào đường cùng mới thôi? Không, không thể, cô phải trả thù cho dì Hà! Đào Anh Thy bi thương, nước mắt lại rơi xuống.
Lúc Tư Hải Minh đẩy cửa phòng tắm bước vào, nhìn thấy cảnh tượng Đào Anh Thy ngồi trong bồn tăm, ký ức tối tăm trong đầu nháy mắt hiện ra, tim bỗng nhiên nhoi nhói! Bóng người màu đen nhanh chóng lóe lên, phút chốc tóm được cổ tay của Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy vốn đang lơ mơ, cổ tay bị giật lấy đau đớn, hét lên sợ hãi: “AI” Cô ngẩng đầu, đối diện với vẻ mặt khẩn trương của Tư Hải Minh, thậm chí là ánh mắt đen khủng hoảng, hơi thở dồn dập, bàn tay nắm lấy tay cô cũng phát run.
“Em đang làm gì vậy?” Tư Hải Minh gào lên, khóe mắt bỗng trở nên hồng hồng.
“Tôi… tôi đang tắm…’ Đào Anh Thy bị anh làm cho sợ.
Vì sự bất ngờ của người đàn ông trước mặt, và ánh mắt kinh dị chưa từng có của anh ta! Ánh mắt cứng đờ của Tư Hải Minh nhìn xuống mặt nước, làn nước trong vắt phản chiếu những đường cong duyên dáng của Đào Anh Thy.
Không có máu, không có điều bất thường gì.
“Buông ra…
Sắc mặt khủng khiếp của Tư Hải Minh mới có chút thả lỏng, bàn tay cũng thôi dùng lực, Đào Anh Thy lập tức rút tay về.
Trên cổ tay vẫn in một vệt đỏ, không biết ngày mai có bị bầm không.
Cô không thể tưởng tượng được lúc đó dì Hà đã cảm thấy đau đớn như thế nào.
Nếu hôm đó cô không tìm dì Hà đi mua sợi dây chuyền thì dì sẽ không gặp Đào Hải Trạch.
Dì Hà cũng sẽ không…
Bây giờ cô hiểu rằng dì Hà không phải bị giết bởi Đào Hải Trạch, càng không phải là tai nạn ngoài ý muốn, mà là tự sát…
Đào Anh Thy đau đớn vô cùng: “Đào Hải Trạch, tôi muốn giết ông, tôi nhất định phải giết ông!” Mọi người đi qua đều kinh ngạc nhìn Đào Anh Thy, cô kêu gào đòi giết người giữa thanh thiên bạch nhật, ai thấy cũng sẽ sợ hãi! Đào Anh Thy trở về phòng trọ, cảm giác lạnh cả người, điện thoại trong tay không ngừng đổ chuông, nhưng cô làm như không nghe thấy.
Dọc đường, điện thoại và túi xách nặng tru như xách đá, về dến nhà, thần kinh căng thẳng của cô cũng được thả lỏng, rầm hai tiếng, chúng đều rơi trên nền đất.
Cả người cô như mất hết sức lực, yếu ớt đi vào phòng tắm, cởi quần áo ra, ngồi vò bồn tắm.
Nước bắt đầu thấm ướt cơ thể cô.
Cả người bị nước bao lấy, cơ thể ấm rồi mà trong lòng vẫn lạnh, dường như có làm thế nào.
cũng không nóng lên được, ở trong nước có chút phát run.
Cơ thể cô từ từ chìm xuống, ngay cả đầu cũng chìm xuống dưới.
Không thể thở nổi, không khí trong phổi dần bị tiêu hao, cho đến khi Đào Anh Thy cảm thấy bản thân sắp chết mới bật dậy khỏi mặt nước, thở dốc từng hơi.
Giây lát sau mới bình tĩnh trở lại.
Cảm xúc đã bắt đầu tốt dần lên, cơ thể cũng thôi run rẩy.
Đào Anh Thy nửa nằm, lặng lặng ngâm mình trong nước, hai mắt thất thần mở to.
Trong đầu nghĩ xem làm thế nào để đối phó với Đào Hải Trạch, cô tuyết đối sẽ không để cho Đào Hải Trạch được sống tốt.
Quyền khai thác khu Tây Nam? Ông ta cứ nằm mơ đi! Dì Hà bị Đào Hải Trạch nhiều lần ép buộc như vậy nhất định là bởi vì video này.
Cho nên, cô nhất định phải bảo vệ danh dự cho dì Hà, tuyệt đối không thể để cho dì chết rồi mà còn bị người ta chỉ trỏ.
Đào Anh Thy thả lỏng cơ thể, nhắm mắt lại, trong đầu đều là hận ý đối với Đào Hải Trạch.
Một ngườ là Liêu Ninh, một người là Đào Hải Trạch… tại sao cứ phải bắt cô gặp lại bọn họ lần nữa? Giống như sài lang hổ báo, nhất định ép cô đi vào đường cùng mới thôi? Không, không thể, cô phải trả thù cho dì Hà! Đào Anh Thy bi thương, nước mắt lại rơi xuống.
Lúc Tư Hải Minh đẩy cửa phòng tắm bước vào, nhìn thấy cảnh tượng Đào Anh Thy ngồi trong bồn tăm, ký ức tối tăm trong đầu nháy mắt hiện ra, tim bỗng nhiên nhoi nhói! Bóng người màu đen nhanh chóng lóe lên, phút chốc tóm được cổ tay của Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy vốn đang lơ mơ, cổ tay bị giật lấy đau đớn, hét lên sợ hãi: “AI” Cô ngẩng đầu, đối diện với vẻ mặt khẩn trương của Tư Hải Minh, thậm chí là ánh mắt đen khủng hoảng, hơi thở dồn dập, bàn tay nắm lấy tay cô cũng phát run.
“Em đang làm gì vậy?” Tư Hải Minh gào lên, khóe mắt bỗng trở nên hồng hồng.
“Tôi… tôi đang tắm…’ Đào Anh Thy bị anh làm cho sợ.
Vì sự bất ngờ của người đàn ông trước mặt, và ánh mắt kinh dị chưa từng có của anh ta! Ánh mắt cứng đờ của Tư Hải Minh nhìn xuống mặt nước, làn nước trong vắt phản chiếu những đường cong duyên dáng của Đào Anh Thy.
Không có máu, không có điều bất thường gì.
“Buông ra…
Sắc mặt khủng khiếp của Tư Hải Minh mới có chút thả lỏng, bàn tay cũng thôi dùng lực, Đào Anh Thy lập tức rút tay về.
Trên cổ tay vẫn in một vệt đỏ, không biết ngày mai có bị bầm không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.