Một Thai Ba Bảo Bối: Mẹ Tôi Là Cường Nữ
Chương 291: Anh dừng lại cho tôi!
Mia
20/09/2021
**********
Chương 292: Anh dừng lại cho tôi!
Tề Vấn Tiêu vẫn không nói một câu, giống như người máy đã thiết lập chương trình, xem ra anh ấy không biết đau lòng, động tác của thuộc hạ vẫn không ngừng vung nắm đấm ra.
Dung Tư Thành đã cố gắng hết sức để chiến đấu với anh ấy mà không thực sự làm anh ấy bị thương, tối nay anh ấy tới muộn, nhất định là gặp phải chuyện gì.
Có lẽ là tức giận chuyện gì đó, cũng có thể là bị khiêu khích.
Nhưng mặc kệ như thế nào, hiện tại anh ấy không muốn nói chuyện, chỉ muốn đánh nhau, như vậy anh cũng chỉ có thể ở bên, đáp ứng với mong muốn của anh ấy.
Điện thoại di động không ngừng vang lên trong túi, anh đoán rằng hẳn là Mộ Yến Lệ đang gọi tới. Cuối cùng, họ đã chiến đấu với nhau trong gần nửa tiếng. "Vấn Tiêu, có gì từ từ nói, chúng ta không thể ngồi xuống và nói sao?”
Tề Vấn Tiêu vẫn buồn bực không nói gì, nắm đấm sớm đã không thể vung ra, nhưng anh ấy vẫn vung nắm đấm tới, giống như muốn đem nỗi mệt mỏi của mình phát ra ngoài.
Sự thật này thực sự là quá khó để chấp nhận.
Nếu là một người phụ nữ có thể khóc.
Mấy ngày trước anh ấy còn đang tìm cớ cho Dung Tư Thành, có lẽ là bản thân đang gặp khó khăn, may mắn là anh ấy vẫn có cảm giác như ở nhà.
Nhưng bây giờ, anh ấy mới biết anh ấy ngu xuẩn vô phương cứu chữa.
Cái gọi là nhà là tảo độc của bà phù thuỷ, mục đích là để đầu độc anh ấy.
Anh ấy có thể hiểu được lí do Dung Tư Thành phản bội, anh vì tự bảo vệ mình phản bội anh ấy và mẹ, nhưng mà Anh lại vì tự bảo vệ mình mà đâm chết mẹ, điều này làm cho anh ấy làm sao có thể hiểu được?
Anh ấy biết rằng khi anh ấy chọn giữa làm tổn thương người khác hoặc làm tổn thương chính mình, anh ấy sẽ lựa chọn những người khác.
Nhưng người phụ nữ đó là mẹ của họ, anh không có chút nhân tính nào sao?
Làm thế nào anh ấy có thể tha thứ cho anh.
Trong lòng không cách nào nói ra sự phẫn nộ đó, chỉ có thể hóa thành nằm đấm vung ra, rồi cứ như vậy chết đi. Đã chết đến 100 lần rồi!
Mộ Yến Lệ ở trên tầng đợi hai anh em bọn họ vẫn chưa lên rất lâu, điện thoại cũng không trả lời, cuối cùng có chút lo lắng ở trên tầng đi xuống. Kết quả vừa đến gara dưới đất nhìn thấy hai anh em đánh nhau, sắc mặt thay đổi, đặc biệt là Dung Tư Thành, mặt đầu thương tích.
Cô bị giật mình và vội vã đi lên. "Này, hai người đang làm gì vậy?"
Nếu là bình thường, hai anh em này sẽ nghe lời cô nói.
Chỉ là bây giờ, hai người họ không thể dừng tay lại, lời nói của cô đối với bọn họ mà nói, thật đúng là không có tác dụng gì.
Cô đi tới, đầu tiên là ôm lấy Dung Tư Thành: "Dung Tư Thành làm sao vậy? Có gì từ từ nói, đừng làm như vậy!”
Dung Tư Thành lo lắng Mộ Yến Lệ bị thương, không dám nhúc nhích, thật ra anh vốn không muốn động thủ, là Tề Vấn Tiêu ép anh quá, anh không thể không làm.
Cuối cùng...
Dung Tư Thành không động thủ, Tề Vấn Tiêu ngược lại xông lên, đẩm hai cái vào trên mặt Dung Tư Thành, hai củ đẩm này không nhẹ, Dung Tư Thành bị đánh lui về phía sau hai bước, nếu không phải Mộ Yến Lệ đỡ anh, có lẽ đã ngã xuống.
Lần này chọc giận Mộ Yến Lệ, đâu thể như vậy, đây không phải là thừa dịp người gặp nguy hiểm sao?
Trong khoảng thời gian này, mối quan hệ của hai anh em này đang phát triển rất tốt, sao nói đánh nhau liền đánh nhau vậy?
Vẻ mặt cô nhìn chằm chằm vào Tề Vấn Tiêu: "Anh đang làm gì vậy? Dung Tư Thành dừng tay rồi, anh còn muốn đánh?”
Tề Vấn Tiêu nhìn Mộ Yến Lệ, hai mắt đỏ như đang nhỏ máu, ánh mắt không giải thích được, mang theo vài phần oan ức, anh ấy cái gì cũng không nói, xoay người rời đi!
Mộ Yến Lệ nhíu mày làm gì?
Anh ấy đánh người, anh ấy còn còn ra vẻ oan ức hay sao? "Anh dừng lại cho tôi!”
Cô đuổi theo vài bước để ngăn anh ấy lại: "Có chuyện gì với anh vậy?"
Tề Vấn Tiêu bình tĩnh nhìn cô, lạnh lùng nói: "Tránh ra, không cần cô quản!” Mộ Yến Lệ chống tay vào eo, hung dữ hướng về phía anh ấy mà nói: "Tôi nhất định phải quản, bây giờ anh không cần tôi quản sao? Khi anh ăn sủi cảo nhà tôi, ăn mì nhà tôi, tại sao không nói không cần tôi?”
Tề Vấn Tiêu nói: "Sau này cũng không cần nữa. Nói xong, vượt qua cô rồi rời đi.
Ai ngờ vừa đi được hai bước, liền cảm thấy cổ đột nhiên đau một chút, rất nhẹ, giống như cảm thấy như muỗi cắn, sau đó liền cảm thấy choáng váng, trước khi ngã xuống anh ấy nghe thấy Mộ Yến Lệ gọi Dung Tư Thành. Anh ấy nghĩ hẳn là Mộ Yến Lệ làm cái gì đó với anh ấy, loại cảm giác này giống như châm cứu cho anh ấy vậy.
Chương 292: Anh dừng lại cho tôi!
Tề Vấn Tiêu vẫn không nói một câu, giống như người máy đã thiết lập chương trình, xem ra anh ấy không biết đau lòng, động tác của thuộc hạ vẫn không ngừng vung nắm đấm ra.
Dung Tư Thành đã cố gắng hết sức để chiến đấu với anh ấy mà không thực sự làm anh ấy bị thương, tối nay anh ấy tới muộn, nhất định là gặp phải chuyện gì.
Có lẽ là tức giận chuyện gì đó, cũng có thể là bị khiêu khích.
Nhưng mặc kệ như thế nào, hiện tại anh ấy không muốn nói chuyện, chỉ muốn đánh nhau, như vậy anh cũng chỉ có thể ở bên, đáp ứng với mong muốn của anh ấy.
Điện thoại di động không ngừng vang lên trong túi, anh đoán rằng hẳn là Mộ Yến Lệ đang gọi tới. Cuối cùng, họ đã chiến đấu với nhau trong gần nửa tiếng. "Vấn Tiêu, có gì từ từ nói, chúng ta không thể ngồi xuống và nói sao?”
Tề Vấn Tiêu vẫn buồn bực không nói gì, nắm đấm sớm đã không thể vung ra, nhưng anh ấy vẫn vung nắm đấm tới, giống như muốn đem nỗi mệt mỏi của mình phát ra ngoài.
Sự thật này thực sự là quá khó để chấp nhận.
Nếu là một người phụ nữ có thể khóc.
Mấy ngày trước anh ấy còn đang tìm cớ cho Dung Tư Thành, có lẽ là bản thân đang gặp khó khăn, may mắn là anh ấy vẫn có cảm giác như ở nhà.
Nhưng bây giờ, anh ấy mới biết anh ấy ngu xuẩn vô phương cứu chữa.
Cái gọi là nhà là tảo độc của bà phù thuỷ, mục đích là để đầu độc anh ấy.
Anh ấy có thể hiểu được lí do Dung Tư Thành phản bội, anh vì tự bảo vệ mình phản bội anh ấy và mẹ, nhưng mà Anh lại vì tự bảo vệ mình mà đâm chết mẹ, điều này làm cho anh ấy làm sao có thể hiểu được?
Anh ấy biết rằng khi anh ấy chọn giữa làm tổn thương người khác hoặc làm tổn thương chính mình, anh ấy sẽ lựa chọn những người khác.
Nhưng người phụ nữ đó là mẹ của họ, anh không có chút nhân tính nào sao?
Làm thế nào anh ấy có thể tha thứ cho anh.
Trong lòng không cách nào nói ra sự phẫn nộ đó, chỉ có thể hóa thành nằm đấm vung ra, rồi cứ như vậy chết đi. Đã chết đến 100 lần rồi!
Mộ Yến Lệ ở trên tầng đợi hai anh em bọn họ vẫn chưa lên rất lâu, điện thoại cũng không trả lời, cuối cùng có chút lo lắng ở trên tầng đi xuống. Kết quả vừa đến gara dưới đất nhìn thấy hai anh em đánh nhau, sắc mặt thay đổi, đặc biệt là Dung Tư Thành, mặt đầu thương tích.
Cô bị giật mình và vội vã đi lên. "Này, hai người đang làm gì vậy?"
Nếu là bình thường, hai anh em này sẽ nghe lời cô nói.
Chỉ là bây giờ, hai người họ không thể dừng tay lại, lời nói của cô đối với bọn họ mà nói, thật đúng là không có tác dụng gì.
Cô đi tới, đầu tiên là ôm lấy Dung Tư Thành: "Dung Tư Thành làm sao vậy? Có gì từ từ nói, đừng làm như vậy!”
Dung Tư Thành lo lắng Mộ Yến Lệ bị thương, không dám nhúc nhích, thật ra anh vốn không muốn động thủ, là Tề Vấn Tiêu ép anh quá, anh không thể không làm.
Cuối cùng...
Dung Tư Thành không động thủ, Tề Vấn Tiêu ngược lại xông lên, đẩm hai cái vào trên mặt Dung Tư Thành, hai củ đẩm này không nhẹ, Dung Tư Thành bị đánh lui về phía sau hai bước, nếu không phải Mộ Yến Lệ đỡ anh, có lẽ đã ngã xuống.
Lần này chọc giận Mộ Yến Lệ, đâu thể như vậy, đây không phải là thừa dịp người gặp nguy hiểm sao?
Trong khoảng thời gian này, mối quan hệ của hai anh em này đang phát triển rất tốt, sao nói đánh nhau liền đánh nhau vậy?
Vẻ mặt cô nhìn chằm chằm vào Tề Vấn Tiêu: "Anh đang làm gì vậy? Dung Tư Thành dừng tay rồi, anh còn muốn đánh?”
Tề Vấn Tiêu nhìn Mộ Yến Lệ, hai mắt đỏ như đang nhỏ máu, ánh mắt không giải thích được, mang theo vài phần oan ức, anh ấy cái gì cũng không nói, xoay người rời đi!
Mộ Yến Lệ nhíu mày làm gì?
Anh ấy đánh người, anh ấy còn còn ra vẻ oan ức hay sao? "Anh dừng lại cho tôi!”
Cô đuổi theo vài bước để ngăn anh ấy lại: "Có chuyện gì với anh vậy?"
Tề Vấn Tiêu bình tĩnh nhìn cô, lạnh lùng nói: "Tránh ra, không cần cô quản!” Mộ Yến Lệ chống tay vào eo, hung dữ hướng về phía anh ấy mà nói: "Tôi nhất định phải quản, bây giờ anh không cần tôi quản sao? Khi anh ăn sủi cảo nhà tôi, ăn mì nhà tôi, tại sao không nói không cần tôi?”
Tề Vấn Tiêu nói: "Sau này cũng không cần nữa. Nói xong, vượt qua cô rồi rời đi.
Ai ngờ vừa đi được hai bước, liền cảm thấy cổ đột nhiên đau một chút, rất nhẹ, giống như cảm thấy như muỗi cắn, sau đó liền cảm thấy choáng váng, trước khi ngã xuống anh ấy nghe thấy Mộ Yến Lệ gọi Dung Tư Thành. Anh ấy nghĩ hẳn là Mộ Yến Lệ làm cái gì đó với anh ấy, loại cảm giác này giống như châm cứu cho anh ấy vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.