Một Thai Ba Bảo Bối: Mẹ Tôi Là Cường Nữ
Chương 119: Anh thật là tinh mắt nha
Mia
15/08/2021
Mộ Yến Lê lặng câm, cái Người đàn ông này nói chuyện sao lại giống như bọn họ đã có quan hệ gì đó rồi vậy, ngày đó không phải cô rõ ràng đã từ chối rồi sao? mà nên làm chứ?
Lúc cô cúi đầu đổi giày mới phát hiện trên sàn nhà có bày hai đôi dép mới tinh, một đôi là cho nữ, một đôi cho trẻ em.
Có nơi nào đó trong lòng đột nhiên trở nên mềm mai.
Cô biết rõ anh ấy bận rộn đến mức nào, vậy nên mới càng thêm cảm động đối với sự cần thận tỉ mì của anh, giống như chiếc áo mà hôm nay anh khoác lên cho cô. Còn có khoảnh khắc anh ấy thay cô chặn rượu, cộng thêm cả lúc trở về thì anh ấy để cô và Gia Hạo nghỉ ngơi trước, sau đó anh ấy lại chuẩn bị đồ ăn cho mẹ con cô. Hơn nữa còn cẩn thận chuẩn bị hai đôi dép này, giống như đã coi mẹ con cô là người nhà của anh ấy vậy.Một người đàn ông bận trăm công nghìn việc mà còn có thể chu đáo như vậy, anh ấy để ý cô nhiều đến mức nào thì cô không biết, nhưng chắc chắn là anh ấy rất để ý cô!
Không hiểu sao cô lại có một loại xúc động, có lẽ anh ấy thật sự là một lựa chọn không tệ cho nửa kia của cô, dù sao thì Gia Hạo cũng rất thích anh. "Tôi đã nấu xong hết rồi, có thể ăn ngay bây giờ đây!" Dung Tư Thành nói.
Mộ Yến Lệ đáp một tiếng, thay dép xong xuôi thì trực tiếp đi vào phòng ăn. Trên bàn đã bày ngay ngắn tám món ăn, mặn chạy cả tôm đều có đủ cả.
Chỉ đơn giản nhìn như vậy thôi thì đã cảm thấy cơn thèm ăn dâng trào rồi. "Ngồi đi!" Dung Tư Thành kéo ghế ra.
Mộ Yến Lê đáp lời rồi ngồi xuống, nhìn ra được cô vẫn có chút không được tự nhiên.
Mộ Gia Hạo thì không khách khí chút nào với người cha cậu bé nhìn trúng này, cũng không cần người khác kéo ghế mà trực tiếp trèo lên trên vớ lấy đôi đũa bên tay. Liếc mắt nhìn một bản đầy đồ ăn, trong lúc nhất thời thật sự là do dự không thôi, sau đó mới hướng về phía đĩa sườn xào chua ngọt gắp một miếng."Gia Hao!"
Mộ Yến Lê gọi cậu bé, thắng nhóc này từ lúc nào mà không lễ phép như vậy rồi hả?
Mộ Gia Hạo đã gắp một miếng xương sườn cho vào trong miệng, giọng nói mơ hồ không rõ trả lời: "Không phải chủ Dung nói có thể ăn cơm rồi sao?"
Dung Tư Thành ngay tức khắc nuông chiều nói: "Không sao không sao, ăn đi!"
Nói xong lại nhìn về phía Mộ Yến Lê, ánh mắt mang theo hàm ý trách cứ: "Ở chỗ tôi còn khách sáo như vậy à?"
Mộ Yến Lê bị anh nói có chút ngượng ngùng, mẫu chốt là anh như thế này là có gì đặc biệt nhỉ?
Người đàn ông này thật là... "Còn khó chịu không? Muốn uống chút gì không?" Dung Tư Thành nhếch môi cười vui vẻ.
Mộ Yến Lê lắc đầu: "Không uống đâu, nhiều đồ ăn ngon thế này mà!"
Dung Tư Thành mìm cười, múc cho cô một bát canh đặt trước mặt cô: "Đây là canh củ mài hầm xương, em dù sao cũng uống nhiều rượu rồi, ăn chút canh để làm dịu dạ dày đi."
Mộ Yến Lệ nhận lấy rồi nói cảm ơn, có khoảnhkhắc cô dường như không nhận ra người đàn ông trước mắt mình nữa. Anh ấy rõ ràng vẫn là dáng vẻ hiên ngang phong độ, điểm tĩnh tự nhiên như vậy, nhưng cô lại thấy anh ấy có thêm một cảm giác chút khói lửa nhân gian.
Không! Là dịu dàng, chỉ khi ở trước mặt cô và Gia Hao thì anh mới lộ ra điều này. "Nếm thử xem, như thế nào?".
Dung Tư Thành nói xong thì cũng đã đeo bao tay lên, chuẩn bị lột vỏ tôm.
Mộ Yến Lê cúi đầu nhấp một ngụm, sau đó nâng đôi mắt lấp lánh nhìn anh: "Ừ, rất ngon đó!"
Dung Tư Thành khẽ cười: "Ừ, vậy thì em ăn nhiều canh một chút, hôm này uống quá nhiều rượu rồi."
Mộ Yến Lê gật đầu, cũng không để ý đến việc đáp lời nữa. Tiếp đó lại uống một ngụm canh, cô phát hiện Dung Tư Thành nấu ăn thật sự rất ngon.
Dung Tư Thành nhìn có vẻ như luôn nghiêm túc bóc vỏ tôm, nhưng thật ra anh vẫn đang quan sát nét mặt của Mộ Yến Lê. Nhìn thấy đôi lông mày cô giãn ra, trên gương mặt tràn đầy dáng vẻ hưởng thụ, anh cảm thấy có lẽ đồ ăn ngon cũng có thể buộc chặt được trái tim của một người phụ nữ.
Nghĩ đến đây, khỏe môi anh không nhịn được màkhẽ nhếch lên thành hình sau đó bỏ tâm đã lột vào trong đĩa của Mộ Yến Lê.
Bạn Mộ Gia Hạo bưng đĩa lên nhìn chằm chằm vào thịt tâm trong tay người cha tương lai, cậu bé cho rằng cái thì cha đã múc canh cho mẹ rồi mà.
Kết quả là cứ nhìn chằm lột kia được đặt chỗ dự! Chút nào!
Quả nhiên, cha mẹ chỉ ngoài muốn
Chà! Mộ Gia Hạo thở dài, ngoài muốn vậy. Chỉ cần người cha này có thể theo đuổi mẹ nhanh một chút, để cậu bé lo nghĩ chút là
Dung Tư Thành lột vỏ rất nhanh, không mất bao lâu lột xong một con, lần này bát cậu trai.
Nhìn thấy hai mẹ con đều ăn uống ngon miệng, Dung Tư Thành có một loại cảm giác cực kỳ cực kỳ thỏa mãn.
Đây là một cảm giác mà đã lâu rồi anh không hề có, hai người này là thậm chí còn vượt qua em ruột của anh!Mộ Yến Lê ăn một lúc, cảm thấy bụng đã đỡ đói rồi, lúc này mới nghĩ đến lời Dung Tư Thành nói khi ở trong thang máy. Cô nâng mắt lên hỏi: "Anh nói tìm tôi có chuyện, chuyện gì vậy?"
Dung Tư Thành nhất thời liền mờ mịt, chuyện gì chứ? Anh đâu có chuyện gì, còn không phải là lo cô không đến sao.
Nhưng thời khắc này anh cũng không thể không tìm một lý do. "Hôm nay tôi thấy em cứ nhìn chằm chằm Lâm Hà Vinh và cô bạn gái của cậu ấy, trông giống như muốn tính kế người ta."
Mộ Yến Lê ngẩng đầu, có chút kinh ngạc và càng có chút ngoài ý muốn: "Chuyện này mà anh cũng nhìn ra à?" "Thẩm Hoa Linh thích Lâm Hà Vinh." Dung Tư Thành hỏi.
Mộ Yến Lê càng bất ngờ hơn: "Anh thật là tinh mắt nha."
Dung Tư Thành cười khẽ: "Chuyện này có gì khó chứ?"
Mộ Yến Lệ trái lại thấy vô cùng bội phục: "Tâm tư của người cậu như anh so với đứa cháu trai kia thì tìnhtế hơn nhiều, cháu trai của anh ở bên Hoa Linh cũng đã bảy, tám năm rồi mà còn không nhận ra được Hoa Linh thích cậu ấy, tôi cũng chịu thua rồi!"
Dung Tư Thành hỏi: "Tại sao không bảo cô ấy trực tiếp tỏ tình?"
Mộ Yến Lê không hề suy nghĩ mà buột miệng thốt ra: "Không phải mỗi một lần tỏ tình đều có thể nhận được kết quả."
Lời này tựa hồ giống như đang nhắc nhở Dung Tư Thành, khiến Dung Tư Thành ngay lập tức liền yên lặng, vẻ mặt cũng có chút không được tự nhiên.
Mộ Yến Lê hối hận đến mức suýt chút nữa đã cắn đứt lưỡi mình, cô nói gì vậy chứ?
Vừa định nói gì đó thì đã nghe thấy Dung Tư Thành lên tiếng: "Nếu ngay cả thử cũng không thử thì làm sao biết được không thể chứ? Thử rồi nếu không được, ít nhất cũng coi như trải nghiệm rồi sẽ không tiếc nuối, nếu như cậu ấy cũng có cảm giác yêu thích thì không phải mọi người đều vui hay sao?"
Lần này đến phiên Mộ Yến Lệ lúng túng, cô đặt đũa xuống rồi ngượng ngùng giải thích: "Thật ra Hoa Linh đã từng nói với Lâm Hà Vinh rồi, nhưng Lâm Hà Vinh không thích cô ấy. Hôm nay lúc ở trong nhà vệ sinh, Trương Linh Đan nói với Hoa Linhchuyện giữa cô ta với Lâm Hà Vinh, đã khiến Hoa Linh bị kích thích."
Dung Tư Thành hiểu rõ gật đầu, chuyện tình cảm này anh cũng không muốn tham dự vào.
Suy cho cùng thì chuyện của anh vẫn còn chưa đâu vào đâu cả đấy, quả thật không có tâm tư nhàn hạ đi quan tâm việc khác.
Trái lại, Mộ Yến Lê vẫn canh cánh trong lòng: "Thật ra tôi cảm thấy Lâm Hà Vinh cũng không phải không có cảm xúc gì với Hoa Linh như vậy, có thể là bởi khoảng cách giữa hai người quá gần, cũng quá quen thuộc lẫn nhau, quen thuộc đến mức dù đối phương làm gì thì cũng sẽ không thấy rằng đối phương có suy nghĩ không an phận gì với mình. Nhưng dù sao thì đó cũng là chuyện tình cảm giữa hai người, người ngoài như chúng ta cũng không tiên nhúng tay vào. Tôi bảo Hoa Linh đừng để ý đến cậu ấy một khoảng thời gian, nhìn xem Lâm Hà Vinh có thái độ ra sao. Anh có thể trước hết theo phe của tôi không, đừng nói cho cháu trai anh biết chuyện này?"
Dung Tư Thành khẽ cười: "Yên tâm, tôi vĩnh viễn đều cùng một phe với em!"
Mộ Yến Lệ ngơ ngác, tại sao cứ mỗi một câu nói của người đàn ông này đều có cảm giác như đang trêuđùa cô vậy.
Mộ Gia Hạo liếc mắt nhìn Dung Tư Thành rồi lại nhìn qua Mộ Yến Lê, cậu bé đặt đũa xuống: "Con ăn no rồi, con đi chơi game đây!"
Nói xong, cậu bé chạy ra phòng khách, ngồi trên sô pha rồi lấy máy tính bảng ra chơi.
Phía bên này, Dung Tư Thành rũ mắt xuống rồi mìm cười, đứa con trai thổi này của anh cũng thật hiểu chuyện quá mà.
Mộ Yến Lê vừa há miệng muốn bảo cậu bé chơi ở trong phòng ăn, đừng để hai người họ ngồi đây trong bầu không khí nhạt nhẽo này, như thế này thật sự là bối rối quá mà.
Nhưng thằng bé lại chạy rất nhanh, giống như lo sợ cô sẽ gọi nó lại vậy.
Lúc cô cúi đầu đổi giày mới phát hiện trên sàn nhà có bày hai đôi dép mới tinh, một đôi là cho nữ, một đôi cho trẻ em.
Có nơi nào đó trong lòng đột nhiên trở nên mềm mai.
Cô biết rõ anh ấy bận rộn đến mức nào, vậy nên mới càng thêm cảm động đối với sự cần thận tỉ mì của anh, giống như chiếc áo mà hôm nay anh khoác lên cho cô. Còn có khoảnh khắc anh ấy thay cô chặn rượu, cộng thêm cả lúc trở về thì anh ấy để cô và Gia Hạo nghỉ ngơi trước, sau đó anh ấy lại chuẩn bị đồ ăn cho mẹ con cô. Hơn nữa còn cẩn thận chuẩn bị hai đôi dép này, giống như đã coi mẹ con cô là người nhà của anh ấy vậy.Một người đàn ông bận trăm công nghìn việc mà còn có thể chu đáo như vậy, anh ấy để ý cô nhiều đến mức nào thì cô không biết, nhưng chắc chắn là anh ấy rất để ý cô!
Không hiểu sao cô lại có một loại xúc động, có lẽ anh ấy thật sự là một lựa chọn không tệ cho nửa kia của cô, dù sao thì Gia Hạo cũng rất thích anh. "Tôi đã nấu xong hết rồi, có thể ăn ngay bây giờ đây!" Dung Tư Thành nói.
Mộ Yến Lệ đáp một tiếng, thay dép xong xuôi thì trực tiếp đi vào phòng ăn. Trên bàn đã bày ngay ngắn tám món ăn, mặn chạy cả tôm đều có đủ cả.
Chỉ đơn giản nhìn như vậy thôi thì đã cảm thấy cơn thèm ăn dâng trào rồi. "Ngồi đi!" Dung Tư Thành kéo ghế ra.
Mộ Yến Lê đáp lời rồi ngồi xuống, nhìn ra được cô vẫn có chút không được tự nhiên.
Mộ Gia Hạo thì không khách khí chút nào với người cha cậu bé nhìn trúng này, cũng không cần người khác kéo ghế mà trực tiếp trèo lên trên vớ lấy đôi đũa bên tay. Liếc mắt nhìn một bản đầy đồ ăn, trong lúc nhất thời thật sự là do dự không thôi, sau đó mới hướng về phía đĩa sườn xào chua ngọt gắp một miếng."Gia Hao!"
Mộ Yến Lê gọi cậu bé, thắng nhóc này từ lúc nào mà không lễ phép như vậy rồi hả?
Mộ Gia Hạo đã gắp một miếng xương sườn cho vào trong miệng, giọng nói mơ hồ không rõ trả lời: "Không phải chủ Dung nói có thể ăn cơm rồi sao?"
Dung Tư Thành ngay tức khắc nuông chiều nói: "Không sao không sao, ăn đi!"
Nói xong lại nhìn về phía Mộ Yến Lê, ánh mắt mang theo hàm ý trách cứ: "Ở chỗ tôi còn khách sáo như vậy à?"
Mộ Yến Lê bị anh nói có chút ngượng ngùng, mẫu chốt là anh như thế này là có gì đặc biệt nhỉ?
Người đàn ông này thật là... "Còn khó chịu không? Muốn uống chút gì không?" Dung Tư Thành nhếch môi cười vui vẻ.
Mộ Yến Lê lắc đầu: "Không uống đâu, nhiều đồ ăn ngon thế này mà!"
Dung Tư Thành mìm cười, múc cho cô một bát canh đặt trước mặt cô: "Đây là canh củ mài hầm xương, em dù sao cũng uống nhiều rượu rồi, ăn chút canh để làm dịu dạ dày đi."
Mộ Yến Lệ nhận lấy rồi nói cảm ơn, có khoảnhkhắc cô dường như không nhận ra người đàn ông trước mắt mình nữa. Anh ấy rõ ràng vẫn là dáng vẻ hiên ngang phong độ, điểm tĩnh tự nhiên như vậy, nhưng cô lại thấy anh ấy có thêm một cảm giác chút khói lửa nhân gian.
Không! Là dịu dàng, chỉ khi ở trước mặt cô và Gia Hao thì anh mới lộ ra điều này. "Nếm thử xem, như thế nào?".
Dung Tư Thành nói xong thì cũng đã đeo bao tay lên, chuẩn bị lột vỏ tôm.
Mộ Yến Lê cúi đầu nhấp một ngụm, sau đó nâng đôi mắt lấp lánh nhìn anh: "Ừ, rất ngon đó!"
Dung Tư Thành khẽ cười: "Ừ, vậy thì em ăn nhiều canh một chút, hôm này uống quá nhiều rượu rồi."
Mộ Yến Lê gật đầu, cũng không để ý đến việc đáp lời nữa. Tiếp đó lại uống một ngụm canh, cô phát hiện Dung Tư Thành nấu ăn thật sự rất ngon.
Dung Tư Thành nhìn có vẻ như luôn nghiêm túc bóc vỏ tôm, nhưng thật ra anh vẫn đang quan sát nét mặt của Mộ Yến Lê. Nhìn thấy đôi lông mày cô giãn ra, trên gương mặt tràn đầy dáng vẻ hưởng thụ, anh cảm thấy có lẽ đồ ăn ngon cũng có thể buộc chặt được trái tim của một người phụ nữ.
Nghĩ đến đây, khỏe môi anh không nhịn được màkhẽ nhếch lên thành hình sau đó bỏ tâm đã lột vào trong đĩa của Mộ Yến Lê.
Bạn Mộ Gia Hạo bưng đĩa lên nhìn chằm chằm vào thịt tâm trong tay người cha tương lai, cậu bé cho rằng cái thì cha đã múc canh cho mẹ rồi mà.
Kết quả là cứ nhìn chằm lột kia được đặt chỗ dự! Chút nào!
Quả nhiên, cha mẹ chỉ ngoài muốn
Chà! Mộ Gia Hạo thở dài, ngoài muốn vậy. Chỉ cần người cha này có thể theo đuổi mẹ nhanh một chút, để cậu bé lo nghĩ chút là
Dung Tư Thành lột vỏ rất nhanh, không mất bao lâu lột xong một con, lần này bát cậu trai.
Nhìn thấy hai mẹ con đều ăn uống ngon miệng, Dung Tư Thành có một loại cảm giác cực kỳ cực kỳ thỏa mãn.
Đây là một cảm giác mà đã lâu rồi anh không hề có, hai người này là thậm chí còn vượt qua em ruột của anh!Mộ Yến Lê ăn một lúc, cảm thấy bụng đã đỡ đói rồi, lúc này mới nghĩ đến lời Dung Tư Thành nói khi ở trong thang máy. Cô nâng mắt lên hỏi: "Anh nói tìm tôi có chuyện, chuyện gì vậy?"
Dung Tư Thành nhất thời liền mờ mịt, chuyện gì chứ? Anh đâu có chuyện gì, còn không phải là lo cô không đến sao.
Nhưng thời khắc này anh cũng không thể không tìm một lý do. "Hôm nay tôi thấy em cứ nhìn chằm chằm Lâm Hà Vinh và cô bạn gái của cậu ấy, trông giống như muốn tính kế người ta."
Mộ Yến Lê ngẩng đầu, có chút kinh ngạc và càng có chút ngoài ý muốn: "Chuyện này mà anh cũng nhìn ra à?" "Thẩm Hoa Linh thích Lâm Hà Vinh." Dung Tư Thành hỏi.
Mộ Yến Lê càng bất ngờ hơn: "Anh thật là tinh mắt nha."
Dung Tư Thành cười khẽ: "Chuyện này có gì khó chứ?"
Mộ Yến Lệ trái lại thấy vô cùng bội phục: "Tâm tư của người cậu như anh so với đứa cháu trai kia thì tìnhtế hơn nhiều, cháu trai của anh ở bên Hoa Linh cũng đã bảy, tám năm rồi mà còn không nhận ra được Hoa Linh thích cậu ấy, tôi cũng chịu thua rồi!"
Dung Tư Thành hỏi: "Tại sao không bảo cô ấy trực tiếp tỏ tình?"
Mộ Yến Lê không hề suy nghĩ mà buột miệng thốt ra: "Không phải mỗi một lần tỏ tình đều có thể nhận được kết quả."
Lời này tựa hồ giống như đang nhắc nhở Dung Tư Thành, khiến Dung Tư Thành ngay lập tức liền yên lặng, vẻ mặt cũng có chút không được tự nhiên.
Mộ Yến Lê hối hận đến mức suýt chút nữa đã cắn đứt lưỡi mình, cô nói gì vậy chứ?
Vừa định nói gì đó thì đã nghe thấy Dung Tư Thành lên tiếng: "Nếu ngay cả thử cũng không thử thì làm sao biết được không thể chứ? Thử rồi nếu không được, ít nhất cũng coi như trải nghiệm rồi sẽ không tiếc nuối, nếu như cậu ấy cũng có cảm giác yêu thích thì không phải mọi người đều vui hay sao?"
Lần này đến phiên Mộ Yến Lệ lúng túng, cô đặt đũa xuống rồi ngượng ngùng giải thích: "Thật ra Hoa Linh đã từng nói với Lâm Hà Vinh rồi, nhưng Lâm Hà Vinh không thích cô ấy. Hôm nay lúc ở trong nhà vệ sinh, Trương Linh Đan nói với Hoa Linhchuyện giữa cô ta với Lâm Hà Vinh, đã khiến Hoa Linh bị kích thích."
Dung Tư Thành hiểu rõ gật đầu, chuyện tình cảm này anh cũng không muốn tham dự vào.
Suy cho cùng thì chuyện của anh vẫn còn chưa đâu vào đâu cả đấy, quả thật không có tâm tư nhàn hạ đi quan tâm việc khác.
Trái lại, Mộ Yến Lê vẫn canh cánh trong lòng: "Thật ra tôi cảm thấy Lâm Hà Vinh cũng không phải không có cảm xúc gì với Hoa Linh như vậy, có thể là bởi khoảng cách giữa hai người quá gần, cũng quá quen thuộc lẫn nhau, quen thuộc đến mức dù đối phương làm gì thì cũng sẽ không thấy rằng đối phương có suy nghĩ không an phận gì với mình. Nhưng dù sao thì đó cũng là chuyện tình cảm giữa hai người, người ngoài như chúng ta cũng không tiên nhúng tay vào. Tôi bảo Hoa Linh đừng để ý đến cậu ấy một khoảng thời gian, nhìn xem Lâm Hà Vinh có thái độ ra sao. Anh có thể trước hết theo phe của tôi không, đừng nói cho cháu trai anh biết chuyện này?"
Dung Tư Thành khẽ cười: "Yên tâm, tôi vĩnh viễn đều cùng một phe với em!"
Mộ Yến Lệ ngơ ngác, tại sao cứ mỗi một câu nói của người đàn ông này đều có cảm giác như đang trêuđùa cô vậy.
Mộ Gia Hạo liếc mắt nhìn Dung Tư Thành rồi lại nhìn qua Mộ Yến Lê, cậu bé đặt đũa xuống: "Con ăn no rồi, con đi chơi game đây!"
Nói xong, cậu bé chạy ra phòng khách, ngồi trên sô pha rồi lấy máy tính bảng ra chơi.
Phía bên này, Dung Tư Thành rũ mắt xuống rồi mìm cười, đứa con trai thổi này của anh cũng thật hiểu chuyện quá mà.
Mộ Yến Lê vừa há miệng muốn bảo cậu bé chơi ở trong phòng ăn, đừng để hai người họ ngồi đây trong bầu không khí nhạt nhẽo này, như thế này thật sự là bối rối quá mà.
Nhưng thằng bé lại chạy rất nhanh, giống như lo sợ cô sẽ gọi nó lại vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.