Một Thai Ba Bảo Bối: Mẹ Tôi Là Cường Nữ
Chương 196: Cô ấy thực sự đã đến tìm Dung Tư Thành rồi
Mia
30/08/2021
Mộ Yến Lệ đồng ý cùng Dung Tư Thành sẽ đến dự tiệc sinh nhật ông cụ Dung, nhưng lại lo lắng rằng Trình Gia Dật không muốn cho cô đi.
Dù sao là lần trước mua quần áo tặng cho ông nội, anh ta đã bắt cô ta phải giữ khoảng cách với Dung Tư Thành, nếu như lại đến dự tiệc sinh nhật của ông nội, thì không biết rằng đàn anh lại nói gì nữa, do vậy đã nói rằng anh họ của cô ta tìm cô có chút việc.
Trình Gia Dật cũng không làm khó cô, tan làm xong, Mộ Yến Lê đã bắt xe cho Trình Gia Dật, để cho anh ta trở về bán đảo Hà Liên. Cô ta lại cùng Mộ Gia Hạo đến nhà Dung Tư Thành.
Bữa tiệc sinh nhật của ông cụ Dung gần như đã làm chấn động cả thành phố Cẩm Chưởng rất nhiều người muốn đến, nhưng có thể vào được nhà họ Dung thì chỉ có rất ít người, vì đảm bảo tính an toàn của bữa tiệc sinh nhật, mỗi người đều cần phải đem theo thiệpmới mới có thể vào.
Dung Tư Thành lo lắng sức khỏe của ông nội không tốt, dễ mệt mỏi nên không mời nhiều người, nhưng vẫn rất đông, nhà họ Dung có mấy trăm người, thêm cả một vài người bạn tốt, toàn bộ đại sảnh của nhà chính đều đầy ắp người.
Dung Tư Thành chỉ đạo mọi người làm việc nên vô cùng bận rộn, nhìn lại thời gian, cũng đã gần sáu giờ rồi, anh ta mới lấy điện thoại ra gọi cho Mô Yến Lê
Hai người kết nối với nhau như điệp viên: "Em xuất phát chưa?"
Mộ Yến Lê trả lời: "Tôi đi rồi, chắc cũng sắp đến rồi đó."
Nghe vậy, khỏe miệng Dung Tư Thành không kiềm chế được nhếch lên một chút, anh trả lời: "Được, tôi đi đón em!"
Vừa nói vừa bước ra ngoài, vừa đi ra, đúng lúc nhìn thấy Lâm Hà Vinh bước vào cửa: "Sao anh ta lại den?"
Lâm Hà Vinh cong môi, anh ta có thể đến là vì thể diện của ông nội, nếu không anh ta sẽ không vì tâm trạng hiện tại của bản thân mà đến.
Anh ta cũng không giải thích, chỉ là vô tình gọi lên:"Cậu ơi"
Dung Tư Thành khẽ cau mày, nếu không phải bận đi đón bạn gái, thì anh sẽ nói vài câu với đứa cháu này. Bây giờ thì...
Anh chỉ để lại một câu nói lấy lệ: "Ừ, vào đi! Ông đang ở trong phòng đấy!"
Anh bước vôi ra khỏi cửa ngôi nhà cổ, nghiền cổ nhìn ra phía xa nhưng vẫn không thấy Mộ Yến Lê đầu.
Anh đột nhiên tự cảm thấy bản thân có chút lo lắng, người ta nói sắp tới chứ không phải tới rồi.
Hai tên bảo vệ đứng hai bên nói nhỏ: "Thiếu gia ra đón ai à?" "Tôi không biết, chắc là một người rất quan trọng, có thể là đối tác quan trọng nào đó."
Đúng lúc này, một chiếc taxi chạy tới trên con đường ngoằn ngoèo bên ngoài biệt thự, ánh mắt Dung Tư Thành sáng lên, anh gần như phản ứng theo bản năng, bước ra khỏi cửa biệt thự và đi về phía chiếc xe.
Hai tên bảo vệ nghi ngờ: "Có đối tác nào mà đến bằng taxi à?" "Ánh mắt gì vậy? Đó không phải là bác sĩ Mộ sao?"Quả nhiên...
Khi xe dừng lại, Mộ Yên Lệ xuống xe, hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu xanh lam, bên ngoài khoác thêm chiếc áo gió màu xanh, mái tóc được búi lên cao, trông thật thuần khiết và duyên dáng.
Mộ Gia Hạo bên cạnh mặc một bộ quần áo nhỏ màu xanh lam, trông giống như trang phục đối với mẹ. Khuôn mặt nhỏ nhắn như chiếc bánh bao nếp
Cậu bé cười nói: "Chủ Dung!" khi Dung Tư Thành nhìn thấy bọn họ, khỏe mỗi không kìm nén được: "Gia Hạo rất đẹp trai, mẹ Gia Hạo lại càng đẹp!"
Mộ Yến Lê mím môi cười, liếc nhìn người đàn ông đó một cái, nhiều người như vậy mà không biết điểm dừng.
Nhưng cô thật sự không biết, Dung Tư Thành đã kìm nén lại rồi, nếu không phải nghe lời Tề Vấn Tiêu nói, anh đã muốn chạy tới ôm cô ta rồi, nhưng bây giờ anh vẫn chưa muốn để hai mẹ con họ lộ diện quá sớm, mặc dù anh đã đã rất cố gắng kiềm chế.
Nhưng chỉ cần ở trước mặt bọn họ, không đến quả gần bọn họ, họ cũng nghi ngờ.
Mộ Yến Lê cầm một chiếc hộp trên tay và đưa choDung Tư Thành: "Món quà mà tôi đã chuẩn bị cho ông nội đây" Dung Tư Thành mỉm cười: "Để tôi xem trước."
Mộ Yến Lê ôm chặt và nói với giọng điệu tự hào "Cái này là của ông nội"
Dung Tư Thành: "..." Vậy thì hãy đến tặng cho ông đi.
Mộ Gia Hạo cũng lấy ra một thứ trông giống như một cây bút và lắc lắc nói với Dung Tư Thành: "Chú Dung, cháu cũng chuẩn bị quà cho ông nội."
Dung Tư Thành rất kinh ngạc: "Cháu cũng chuẩn bị sao? Cháu tặng ông cái gì vậy?"
Mộ Gia Hạo lắc đầu và nói: "Một lát nữa chủ sẽ biết thôi."
Dung Tư Thành: "..."
Hai mẹ con này đang có ý chọc tức anh sao?
Anh xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu bé và nói: "Hai người giữ bí mật còn khoe với chủ làm gì!"
Gia Hạo cười để lộ mấy chiếc răng nhỏ, đưa tay nắm lấy tay Dung Tư Thành rồi đi vào bên trong: "Vậy thì mau vào trong thôi! Vào trong rồi chú sẽ được thấy!"
Dung Tư Thành cười đáp: "Đi thôi, bên ngoài lạnhlắm"
Anh đỡ Mộ Yến Lê một cách nhẹ nhàng, người ngoài nhìn vào như thể anh đang ôm cô.
Nếu như cảnh này mà lọt vào mát Trình Gia Dật thì anh ta sẽ không đi đến bán đảo Hà Liên mà quay xe lại chạy thẳng đến nhà họ Dung.
Nhìn thấy ba người họ giống như một gia đình, lòng anh ta như bị ném vào chảo dầu sôi.
Người phụ nữ đó quả nhiên là không lừa anh ta, Mộ Yến Lê thật sự đã đến tìm Dung Tư Thành. Trông ba người họ giống như một gia đình ba người.
Ngay cả Gia Hạo cũng thích anh ấy như vậy! Cảm giác thất vọng, đau khổ và tức giận khôn tả vì bị lừa dối.
Có lẽ nào cô thực sự yêu Dung Tư Thành?
Dung Tư Thành thì sao? Dung Tư Thành cũng thích hai mẹ con họ sao?
Làm thế nào mà có thể như thể được?
Những nhà hào môn như vậy chẳng phải quan tâm đến huyết thống hơn sao?
Làm thế nào có thể thích một người đã có con nhưMộ Yến Lê chứ
Rốt cuộc là đã có vấn đề ở đâu?
Đột nhiên, đầu óc anh ta trở nên trống rỗng và anh ta không thể nghĩ được bất cứ điều gì.
Anh ta đã thích Mộ Yến Lê 7 năm rồi, chẳng lẽ thật sự phải nhìn người đàn ông đó cướp đi mất sao?
Không! Không được!
Người lái xe thấy anh ta lưỡng lự không xuống xe, liền cất tiếng hỏi: "Ý của anh là gì vậy anh bạn? Anh có xuống xe hay không?"
Trình Gia Dật nói: "Tôi đã bao chiếc xe này của anh rồi, bao nhiêu tiền tôi trả".
Khi người lái xe nghe thấy những lời đó, mắt anh ta sáng lên ngay lập tức: "Thật sao? Vậy thì, tôi sẽ không trách anh nữa. Tôi nào tôi cũng đều chở được khoảng 23 triệu, anh đưa tôi 2 triệu, thì anh đi đâu tôi cũng chở anh đi." “Tôi cho anh 3 triệu, anh cứ dừng lại ở đây.” Trình Gia Dật nói, rồi lấy 3 triệu trong túi ra đưa cho anh ta, sau đó nói thêm: "Anh đừng nghĩ đến việc cầm được tiền rồi là bỏ chạy, tôi tìm được anh đó!"
Tài xế nói: "Không đâu, tôi đâu dám làm như vậy chứ, anh chỉ cần nói chờ bao lâu, thì tôi chờ bấy lâu, tốinay tôi đều nghe lời anh cả!"
Trình Gia Dật không thèm nghe anh ta nói, vừa định đẩy cửa bước xuống xe, tài xế đã hỏi: "Anh muốn vào bên trong dự tiệc à?"
Trình Gia Dật nghi ngờ: "Sao vậy?"
Tài xế nói: "Không có chuyện gì, tôi không thấy thiệp mời của anh thôi!"
Trình Gia Dật nghi ngờ nhìn những vị khách lần lượt bước vào, quả nhiên trên tay ai cũng có thiệp mời.
Khi nhìn thấy điều này, người lái xe đã cười: "Đây là bữa tiệc sinh nhật của ông cụ Dung. Nếu không có thiệp mời thì anh không thể vào trong được đâu."
Trình Gia Dật có chút buồn bực, anh thực sự chưa tính đến chuyện này.
Anh ta nên làm gì bây giờ?
Dù sao là lần trước mua quần áo tặng cho ông nội, anh ta đã bắt cô ta phải giữ khoảng cách với Dung Tư Thành, nếu như lại đến dự tiệc sinh nhật của ông nội, thì không biết rằng đàn anh lại nói gì nữa, do vậy đã nói rằng anh họ của cô ta tìm cô có chút việc.
Trình Gia Dật cũng không làm khó cô, tan làm xong, Mộ Yến Lê đã bắt xe cho Trình Gia Dật, để cho anh ta trở về bán đảo Hà Liên. Cô ta lại cùng Mộ Gia Hạo đến nhà Dung Tư Thành.
Bữa tiệc sinh nhật của ông cụ Dung gần như đã làm chấn động cả thành phố Cẩm Chưởng rất nhiều người muốn đến, nhưng có thể vào được nhà họ Dung thì chỉ có rất ít người, vì đảm bảo tính an toàn của bữa tiệc sinh nhật, mỗi người đều cần phải đem theo thiệpmới mới có thể vào.
Dung Tư Thành lo lắng sức khỏe của ông nội không tốt, dễ mệt mỏi nên không mời nhiều người, nhưng vẫn rất đông, nhà họ Dung có mấy trăm người, thêm cả một vài người bạn tốt, toàn bộ đại sảnh của nhà chính đều đầy ắp người.
Dung Tư Thành chỉ đạo mọi người làm việc nên vô cùng bận rộn, nhìn lại thời gian, cũng đã gần sáu giờ rồi, anh ta mới lấy điện thoại ra gọi cho Mô Yến Lê
Hai người kết nối với nhau như điệp viên: "Em xuất phát chưa?"
Mộ Yến Lê trả lời: "Tôi đi rồi, chắc cũng sắp đến rồi đó."
Nghe vậy, khỏe miệng Dung Tư Thành không kiềm chế được nhếch lên một chút, anh trả lời: "Được, tôi đi đón em!"
Vừa nói vừa bước ra ngoài, vừa đi ra, đúng lúc nhìn thấy Lâm Hà Vinh bước vào cửa: "Sao anh ta lại den?"
Lâm Hà Vinh cong môi, anh ta có thể đến là vì thể diện của ông nội, nếu không anh ta sẽ không vì tâm trạng hiện tại của bản thân mà đến.
Anh ta cũng không giải thích, chỉ là vô tình gọi lên:"Cậu ơi"
Dung Tư Thành khẽ cau mày, nếu không phải bận đi đón bạn gái, thì anh sẽ nói vài câu với đứa cháu này. Bây giờ thì...
Anh chỉ để lại một câu nói lấy lệ: "Ừ, vào đi! Ông đang ở trong phòng đấy!"
Anh bước vôi ra khỏi cửa ngôi nhà cổ, nghiền cổ nhìn ra phía xa nhưng vẫn không thấy Mộ Yến Lê đầu.
Anh đột nhiên tự cảm thấy bản thân có chút lo lắng, người ta nói sắp tới chứ không phải tới rồi.
Hai tên bảo vệ đứng hai bên nói nhỏ: "Thiếu gia ra đón ai à?" "Tôi không biết, chắc là một người rất quan trọng, có thể là đối tác quan trọng nào đó."
Đúng lúc này, một chiếc taxi chạy tới trên con đường ngoằn ngoèo bên ngoài biệt thự, ánh mắt Dung Tư Thành sáng lên, anh gần như phản ứng theo bản năng, bước ra khỏi cửa biệt thự và đi về phía chiếc xe.
Hai tên bảo vệ nghi ngờ: "Có đối tác nào mà đến bằng taxi à?" "Ánh mắt gì vậy? Đó không phải là bác sĩ Mộ sao?"Quả nhiên...
Khi xe dừng lại, Mộ Yên Lệ xuống xe, hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu xanh lam, bên ngoài khoác thêm chiếc áo gió màu xanh, mái tóc được búi lên cao, trông thật thuần khiết và duyên dáng.
Mộ Gia Hạo bên cạnh mặc một bộ quần áo nhỏ màu xanh lam, trông giống như trang phục đối với mẹ. Khuôn mặt nhỏ nhắn như chiếc bánh bao nếp
Cậu bé cười nói: "Chủ Dung!" khi Dung Tư Thành nhìn thấy bọn họ, khỏe mỗi không kìm nén được: "Gia Hạo rất đẹp trai, mẹ Gia Hạo lại càng đẹp!"
Mộ Yến Lê mím môi cười, liếc nhìn người đàn ông đó một cái, nhiều người như vậy mà không biết điểm dừng.
Nhưng cô thật sự không biết, Dung Tư Thành đã kìm nén lại rồi, nếu không phải nghe lời Tề Vấn Tiêu nói, anh đã muốn chạy tới ôm cô ta rồi, nhưng bây giờ anh vẫn chưa muốn để hai mẹ con họ lộ diện quá sớm, mặc dù anh đã đã rất cố gắng kiềm chế.
Nhưng chỉ cần ở trước mặt bọn họ, không đến quả gần bọn họ, họ cũng nghi ngờ.
Mộ Yến Lê cầm một chiếc hộp trên tay và đưa choDung Tư Thành: "Món quà mà tôi đã chuẩn bị cho ông nội đây" Dung Tư Thành mỉm cười: "Để tôi xem trước."
Mộ Yến Lê ôm chặt và nói với giọng điệu tự hào "Cái này là của ông nội"
Dung Tư Thành: "..." Vậy thì hãy đến tặng cho ông đi.
Mộ Gia Hạo cũng lấy ra một thứ trông giống như một cây bút và lắc lắc nói với Dung Tư Thành: "Chú Dung, cháu cũng chuẩn bị quà cho ông nội."
Dung Tư Thành rất kinh ngạc: "Cháu cũng chuẩn bị sao? Cháu tặng ông cái gì vậy?"
Mộ Gia Hạo lắc đầu và nói: "Một lát nữa chủ sẽ biết thôi."
Dung Tư Thành: "..."
Hai mẹ con này đang có ý chọc tức anh sao?
Anh xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu bé và nói: "Hai người giữ bí mật còn khoe với chủ làm gì!"
Gia Hạo cười để lộ mấy chiếc răng nhỏ, đưa tay nắm lấy tay Dung Tư Thành rồi đi vào bên trong: "Vậy thì mau vào trong thôi! Vào trong rồi chú sẽ được thấy!"
Dung Tư Thành cười đáp: "Đi thôi, bên ngoài lạnhlắm"
Anh đỡ Mộ Yến Lê một cách nhẹ nhàng, người ngoài nhìn vào như thể anh đang ôm cô.
Nếu như cảnh này mà lọt vào mát Trình Gia Dật thì anh ta sẽ không đi đến bán đảo Hà Liên mà quay xe lại chạy thẳng đến nhà họ Dung.
Nhìn thấy ba người họ giống như một gia đình, lòng anh ta như bị ném vào chảo dầu sôi.
Người phụ nữ đó quả nhiên là không lừa anh ta, Mộ Yến Lê thật sự đã đến tìm Dung Tư Thành. Trông ba người họ giống như một gia đình ba người.
Ngay cả Gia Hạo cũng thích anh ấy như vậy! Cảm giác thất vọng, đau khổ và tức giận khôn tả vì bị lừa dối.
Có lẽ nào cô thực sự yêu Dung Tư Thành?
Dung Tư Thành thì sao? Dung Tư Thành cũng thích hai mẹ con họ sao?
Làm thế nào mà có thể như thể được?
Những nhà hào môn như vậy chẳng phải quan tâm đến huyết thống hơn sao?
Làm thế nào có thể thích một người đã có con nhưMộ Yến Lê chứ
Rốt cuộc là đã có vấn đề ở đâu?
Đột nhiên, đầu óc anh ta trở nên trống rỗng và anh ta không thể nghĩ được bất cứ điều gì.
Anh ta đã thích Mộ Yến Lê 7 năm rồi, chẳng lẽ thật sự phải nhìn người đàn ông đó cướp đi mất sao?
Không! Không được!
Người lái xe thấy anh ta lưỡng lự không xuống xe, liền cất tiếng hỏi: "Ý của anh là gì vậy anh bạn? Anh có xuống xe hay không?"
Trình Gia Dật nói: "Tôi đã bao chiếc xe này của anh rồi, bao nhiêu tiền tôi trả".
Khi người lái xe nghe thấy những lời đó, mắt anh ta sáng lên ngay lập tức: "Thật sao? Vậy thì, tôi sẽ không trách anh nữa. Tôi nào tôi cũng đều chở được khoảng 23 triệu, anh đưa tôi 2 triệu, thì anh đi đâu tôi cũng chở anh đi." “Tôi cho anh 3 triệu, anh cứ dừng lại ở đây.” Trình Gia Dật nói, rồi lấy 3 triệu trong túi ra đưa cho anh ta, sau đó nói thêm: "Anh đừng nghĩ đến việc cầm được tiền rồi là bỏ chạy, tôi tìm được anh đó!"
Tài xế nói: "Không đâu, tôi đâu dám làm như vậy chứ, anh chỉ cần nói chờ bao lâu, thì tôi chờ bấy lâu, tốinay tôi đều nghe lời anh cả!"
Trình Gia Dật không thèm nghe anh ta nói, vừa định đẩy cửa bước xuống xe, tài xế đã hỏi: "Anh muốn vào bên trong dự tiệc à?"
Trình Gia Dật nghi ngờ: "Sao vậy?"
Tài xế nói: "Không có chuyện gì, tôi không thấy thiệp mời của anh thôi!"
Trình Gia Dật nghi ngờ nhìn những vị khách lần lượt bước vào, quả nhiên trên tay ai cũng có thiệp mời.
Khi nhìn thấy điều này, người lái xe đã cười: "Đây là bữa tiệc sinh nhật của ông cụ Dung. Nếu không có thiệp mời thì anh không thể vào trong được đâu."
Trình Gia Dật có chút buồn bực, anh thực sự chưa tính đến chuyện này.
Anh ta nên làm gì bây giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.