Một Thai Ba Bảo Bối: Mẹ Tôi Là Cường Nữ
Chương 128: Gia Hạo mất tích
Mia
16/08/2021
Tổng Hòa nói: "Cô giáo nói là nữ, còn mang khẩu trang."
Mộ Yến Lệ đáp một tiếng rồi cúp điện thoại, cô trầm ngâm một lúc, lẽ nào là Thẩm Hoa Linh tới đón thằng bé?
Nhưng cô ấy cũng không thể nào không nói với cô một tiếng chứ?
Cho dù khả năng này cực kỳ bé nhỏ, cô vẫn cầm điện thoại gọi điện cho Thẩm Hoa Linh: "Hoa Linh, cậu có đến trường học đón Gia Hạo không?"
Thẩm Hoa Linh mờ mịt: "Hả? Đón con, không đâu nha, cậu bảo tớ đi đón thẳng bé à?"
Trái tim Mộ Yến Lệ bắt đầu không khống chế được mà điên cuồng nhảy loạn: "Không phải cậu à, có người đến trường đón Gia hạo đi rồi. Được rồi, để tớ hỏi người khác xem.
Nói xong thì cô liền cúp điện thoại.
Đột nhiên trong lòng có hàng trăm ý nghĩ xấu chợt nảy lên, càng nghĩ càng sợ hãi, cô cầm lấy điện thoại, không chút suy nghĩ nào gọi cho Dung Tư Thành.
Mà Dung Tư Thành lúc này đang ở trong Studio lật xem tài liệu trong tay, toàn thân bao bọc trong một bầu không khí áp suất thấp, trên khuôn mặt không có chút biểu cảm nào, tựa như một cơn bão đang chờ thời cơ ập đến.
Vài người giám đốc đứng đối diện với bàn làm việc, tất cả đều cúi đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám. "Loại trình độ này mà mấy người còn không biết xấu hổ đưa cho tôi xem à?"
Dung Tư Thành nói xong, trực tiếp ném một tập tài liệu về phía bọn họ: "Lại còn chuẩn bị cả một tuần lễ? Có thể làm được không? Không làm được thì đi khỏi đây đi!"
Giám đốc vô cùng lo sợ, cúi đầu nói: "Có thể, xin tổng giám đốc Dung cho tôi thêm một cơ hội."
Dung Tư Thành tức giận đang muốn nói gì đó, lúc này điện thoại trong tay bỗng đổ chuông. Anh vốn không muốn nghe máy, nhưng lúc nhìn thấy hai chữ Yến Lệ thì ngay lập tức quay lại nhận điện thoại, giọng nói trong nháy mắt liền trở nên dịu dàng: "Yến Lệ, có chuyện gì vậy?"
Trong điện thoại truyền đến thanh âm sốt ruột của Mộ Yến Lệ: "Dung Tư Thành, không thấy Gia Hạo đâu cả, anh có thể giúp tôi tìm kiếm thằng bé không?"
Nghe thấy thế, Dung Tư Thành đang nghiêng người lập tức ngồi thẳng dậy, giọng nói cũng trong vô thức mà cao hơn vài phần: "Em nói cái gì? Không thấy nữa? Không thấy ở đâu?"
Mộ Yến Lệ trả lời: "Ở trường học, tôi vừa mới bảo người qua đón thắng bé, kết quả là không đón được. Cô giáo nói có một người phụ nữ đã đón thằng bé đi, tôi vừa mới gọi điện cho Hoa Linh, cũng không phải cô ấy. Tôi nghi ngờ không biết thằng bé có xảy ra chuyện gì không, Dung Tư Thành anh giúp tôi đi."
Từng âm thanh cô phát ra không khống chế được mà mang theo run rẩy, Dung Tư Thành nghe thấy vậy thì trong lòng cũng không thoải mãi chút nào: "Em đừng sốt ruột, để tôi cử người đi điều tra camera giám sát, em đang ở đâu?" "Tôi đang ở Studio." "Em ở đó chờ tôi, tôi đến đón em, chúng ta cùng đến khu vực quanh trường học xem sao!" "Được, cảm ơn anh, Dung Tư Thành!" "Đừng nói với anh những lời này, không cần lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu."
Dung Tư Thành vừa nói vừa căn dặn Tô Kiệm: "Tô Kiệm, báo cảnh sát, cử người đi điều tra camera giám sát khu vực xung quanh trường học, nhanh lên!"
Tô Kiệm đáp lời: "Vâng, Tổng giám đốc Dung!"
Dung Tư Thành vội đến thậm chí không thèm nói một lời với người giám đốc mà anh ta vừa mắng, cứ thế vội vàng rời khỏi phòng tổng giám đốc.
Nửa giờ sau, anh đã đến Studio của Mộ Yến Lệ.
Nhìn thấy Mộ Yến Lệ tràn đầy hoảng sợ, trái tim Dung Tư Thành đều co rút theo. Anh tiến về phía trước, hết sức tự nhiên kéo cô vào trong lồng ngực mình, anh không có bất kỳ ý nghĩ nào khác mà chỉ đơn giản muốn an ủi cô một chút. "Đừng sợ, đừng sợ, không sao cả. Chúng ta đến trường học tìm hiểu tình hình một chút." "Ừ."
Mộ Yến Lệ ngoan ngoãn gật đầu, đi theo Dung Tư Thành lên xe, hai người trực tiếp đi tới nhà trẻ.
Vừa đến đây, Tổng hòa liền chạy tới đón: "Chị Yến Lê, anh Dung"
Cô giáo nhìn thấy Mộ Yến Lệ và Dung Tư Thành thì cũng bắt đầu cảm thấy lo sợ, bối rối giải thích: "Tôi cho rằng mọi người hôm nay có việc bận, vì thế mới cho đón thằng bé sớm. Người phụ nữ đó đeo khẩu trang, tôi cũng không thể phân biệt rõ được, bởi vì xe đều giống như mọi ngày nên tôi cho rằng vẫn là cô ấy đến đón thằng bé như bình thường!"
Tổng Hòa nhìn về phía cô giáo: "Mỗi lần đến đón thắng bé, tôi đều sẽ xuống xe chào hỏi cô rồi mới đi. Hôm nay ngay cả xe cũng không xuống, sao cô lại có thể để người ta đưa thằng bé đi dễ dàng như vậy?"
Cô giáo vội vàng giải thích: "Cô ta để bảo vệ thông báo, nói rằng hôm nay có việc gấp, tôi cho rằng là cô sốt ruột nên cũng không nghĩ nhiều."
Mộ Yến Lệ biết người phụ nữ bắt cóc Gia Hạo là một kẻ rất xảo quyệt, nhưng không trông coi thằng bé là cô giáo này, cô cũng không có cách nào ra vẻ ôn hòa nhã nhặn được. Cô nhìn về phía cô giáo, giọng nói không tự chủ được mà trở nên lạnh lẽo. "Mặc kệ như thế nào, tôi để thằng bé ở chỗ mấy người, có tối thiểu cũng cam đoan sự an toàn của thằng bé. Msỗi lần tôi đổi người tới đón, tôi đều sẽ gọi điện thoại thông báo cho cô một tiếng. Hôm nay đổi người khác, lại còn đón trước giờ tan học, tôi cũng không gọi điện thoại thông báo cho cô, ít nhất thì cô phải xác nhận với tôi chứ?"
Dung Tư Thành trấn an vỗ vai cô: "Được rồi, em đừng sốt ruột, bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệ. Chúng ta đi tìm thắng bé trước đã. "Camera giám sát có thể thấy được là người nào đã đón thắng bé đi không?" Dung Tư Thành hỏi.
Cô giáo vội nói: "Chúng tôi vừa xem rồi, là một chiếc xe hơi màu đen, người phụ nữ đó có mang khẩu trang." Dung Tư Thành nói: "Đưa chúng tôi đi xem xem!"
Cô giáo đáp một tiếng rồi dẫn bọn họ đi thẳng đến phòng giám sát, để bảo vệ đừng ở đoạn lúc Mộ Gia Hạo lên xe: "Chính là chiếc xe này, mọi người nhìn xem, thật sự không quen biết người này sao?"
Mộ Yến Lệ híp mắt: "Chiếc xe này cùng một thương hiệu với xe của Tổng Hòa, không nhìn biển số xe thì thật sẽ sẽ cho rằng đây là cô ấy!"
Từ camera giám sát có thể nhìn thấy, Mộ Gia Hạo cũng dừng lại một lát, đại khái là lúc đó người trên xe gọi cậu bé nên cậu mới đi tới chỗ chiếc xe.
Sau đó là đi lên xe, chiếc xe lao đi.
Dung Tư Thành phóng to biển số xe lên rồi nhớ kỹ lại, sau đó lại gọi điện thoại cho Tô Kiệm, bảo anh ta điều tra biển số xe này.
Chẳng qua trong lòng anh biết rõ, chuyện này phỏng chừng cũng đến tám, chín phần mười là không có tác dụng gì. Rất có khả năng người phụ nữ đó mua xe từ chỗ người khác, cũng có thể chỉ thuê xe tạm thời.
Nếu như vậy thì điều tra sẽ rất phiền phức. "Có khúc nào quay được người phụ nữ đó không?"
Cô giáo nói: "Chỉ có lúc cô ta hạ kính xe xuống chào hỏi với tôi thôi, chuyện đó cũng xảy ra trong nháy mắt, hơn nữa cô ta còn mang khẩu trang." Cô giáo nói, rồi lại để bảo vệ tìm cảnh quay đó.
Bảo vệ thao tác một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy cảnh quay đó.
Mộ Yến Lệ có chút uể oải: "Nếu bây giờ Gia Hạo ở đây thì tốt rồi, thằng bé sẽ nhanh chóng tra được vị trí, chúng ta đều quá chậm chạp" Ánh mắt Dung Tư Thành bỗng nhiên lóe sáng, từ sau ngày kỷ niệm kết hôn lần trước của Mộ Ngọc Tú, Mộ Gia
Hạo liền cài thêm định vị ở điện thoại thằng bé, cho dù ở đầu cũng đều có thể xác định được vị trí lẫn nhau" "Gia Hạo có cầm theo điện thoại không?"
Miệng thì nói như vậy nhưng anh vẫn theo bản năng mày mò trên điện thoại.
Mộ Yến Lệ đáp một tiếng rồi cúp điện thoại, cô trầm ngâm một lúc, lẽ nào là Thẩm Hoa Linh tới đón thằng bé?
Nhưng cô ấy cũng không thể nào không nói với cô một tiếng chứ?
Cho dù khả năng này cực kỳ bé nhỏ, cô vẫn cầm điện thoại gọi điện cho Thẩm Hoa Linh: "Hoa Linh, cậu có đến trường học đón Gia Hạo không?"
Thẩm Hoa Linh mờ mịt: "Hả? Đón con, không đâu nha, cậu bảo tớ đi đón thẳng bé à?"
Trái tim Mộ Yến Lệ bắt đầu không khống chế được mà điên cuồng nhảy loạn: "Không phải cậu à, có người đến trường đón Gia hạo đi rồi. Được rồi, để tớ hỏi người khác xem.
Nói xong thì cô liền cúp điện thoại.
Đột nhiên trong lòng có hàng trăm ý nghĩ xấu chợt nảy lên, càng nghĩ càng sợ hãi, cô cầm lấy điện thoại, không chút suy nghĩ nào gọi cho Dung Tư Thành.
Mà Dung Tư Thành lúc này đang ở trong Studio lật xem tài liệu trong tay, toàn thân bao bọc trong một bầu không khí áp suất thấp, trên khuôn mặt không có chút biểu cảm nào, tựa như một cơn bão đang chờ thời cơ ập đến.
Vài người giám đốc đứng đối diện với bàn làm việc, tất cả đều cúi đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám. "Loại trình độ này mà mấy người còn không biết xấu hổ đưa cho tôi xem à?"
Dung Tư Thành nói xong, trực tiếp ném một tập tài liệu về phía bọn họ: "Lại còn chuẩn bị cả một tuần lễ? Có thể làm được không? Không làm được thì đi khỏi đây đi!"
Giám đốc vô cùng lo sợ, cúi đầu nói: "Có thể, xin tổng giám đốc Dung cho tôi thêm một cơ hội."
Dung Tư Thành tức giận đang muốn nói gì đó, lúc này điện thoại trong tay bỗng đổ chuông. Anh vốn không muốn nghe máy, nhưng lúc nhìn thấy hai chữ Yến Lệ thì ngay lập tức quay lại nhận điện thoại, giọng nói trong nháy mắt liền trở nên dịu dàng: "Yến Lệ, có chuyện gì vậy?"
Trong điện thoại truyền đến thanh âm sốt ruột của Mộ Yến Lệ: "Dung Tư Thành, không thấy Gia Hạo đâu cả, anh có thể giúp tôi tìm kiếm thằng bé không?"
Nghe thấy thế, Dung Tư Thành đang nghiêng người lập tức ngồi thẳng dậy, giọng nói cũng trong vô thức mà cao hơn vài phần: "Em nói cái gì? Không thấy nữa? Không thấy ở đâu?"
Mộ Yến Lệ trả lời: "Ở trường học, tôi vừa mới bảo người qua đón thắng bé, kết quả là không đón được. Cô giáo nói có một người phụ nữ đã đón thằng bé đi, tôi vừa mới gọi điện cho Hoa Linh, cũng không phải cô ấy. Tôi nghi ngờ không biết thằng bé có xảy ra chuyện gì không, Dung Tư Thành anh giúp tôi đi."
Từng âm thanh cô phát ra không khống chế được mà mang theo run rẩy, Dung Tư Thành nghe thấy vậy thì trong lòng cũng không thoải mãi chút nào: "Em đừng sốt ruột, để tôi cử người đi điều tra camera giám sát, em đang ở đâu?" "Tôi đang ở Studio." "Em ở đó chờ tôi, tôi đến đón em, chúng ta cùng đến khu vực quanh trường học xem sao!" "Được, cảm ơn anh, Dung Tư Thành!" "Đừng nói với anh những lời này, không cần lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu."
Dung Tư Thành vừa nói vừa căn dặn Tô Kiệm: "Tô Kiệm, báo cảnh sát, cử người đi điều tra camera giám sát khu vực xung quanh trường học, nhanh lên!"
Tô Kiệm đáp lời: "Vâng, Tổng giám đốc Dung!"
Dung Tư Thành vội đến thậm chí không thèm nói một lời với người giám đốc mà anh ta vừa mắng, cứ thế vội vàng rời khỏi phòng tổng giám đốc.
Nửa giờ sau, anh đã đến Studio của Mộ Yến Lệ.
Nhìn thấy Mộ Yến Lệ tràn đầy hoảng sợ, trái tim Dung Tư Thành đều co rút theo. Anh tiến về phía trước, hết sức tự nhiên kéo cô vào trong lồng ngực mình, anh không có bất kỳ ý nghĩ nào khác mà chỉ đơn giản muốn an ủi cô một chút. "Đừng sợ, đừng sợ, không sao cả. Chúng ta đến trường học tìm hiểu tình hình một chút." "Ừ."
Mộ Yến Lệ ngoan ngoãn gật đầu, đi theo Dung Tư Thành lên xe, hai người trực tiếp đi tới nhà trẻ.
Vừa đến đây, Tổng hòa liền chạy tới đón: "Chị Yến Lê, anh Dung"
Cô giáo nhìn thấy Mộ Yến Lệ và Dung Tư Thành thì cũng bắt đầu cảm thấy lo sợ, bối rối giải thích: "Tôi cho rằng mọi người hôm nay có việc bận, vì thế mới cho đón thằng bé sớm. Người phụ nữ đó đeo khẩu trang, tôi cũng không thể phân biệt rõ được, bởi vì xe đều giống như mọi ngày nên tôi cho rằng vẫn là cô ấy đến đón thằng bé như bình thường!"
Tổng Hòa nhìn về phía cô giáo: "Mỗi lần đến đón thắng bé, tôi đều sẽ xuống xe chào hỏi cô rồi mới đi. Hôm nay ngay cả xe cũng không xuống, sao cô lại có thể để người ta đưa thằng bé đi dễ dàng như vậy?"
Cô giáo vội vàng giải thích: "Cô ta để bảo vệ thông báo, nói rằng hôm nay có việc gấp, tôi cho rằng là cô sốt ruột nên cũng không nghĩ nhiều."
Mộ Yến Lệ biết người phụ nữ bắt cóc Gia Hạo là một kẻ rất xảo quyệt, nhưng không trông coi thằng bé là cô giáo này, cô cũng không có cách nào ra vẻ ôn hòa nhã nhặn được. Cô nhìn về phía cô giáo, giọng nói không tự chủ được mà trở nên lạnh lẽo. "Mặc kệ như thế nào, tôi để thằng bé ở chỗ mấy người, có tối thiểu cũng cam đoan sự an toàn của thằng bé. Msỗi lần tôi đổi người tới đón, tôi đều sẽ gọi điện thoại thông báo cho cô một tiếng. Hôm nay đổi người khác, lại còn đón trước giờ tan học, tôi cũng không gọi điện thoại thông báo cho cô, ít nhất thì cô phải xác nhận với tôi chứ?"
Dung Tư Thành trấn an vỗ vai cô: "Được rồi, em đừng sốt ruột, bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệ. Chúng ta đi tìm thắng bé trước đã. "Camera giám sát có thể thấy được là người nào đã đón thắng bé đi không?" Dung Tư Thành hỏi.
Cô giáo vội nói: "Chúng tôi vừa xem rồi, là một chiếc xe hơi màu đen, người phụ nữ đó có mang khẩu trang." Dung Tư Thành nói: "Đưa chúng tôi đi xem xem!"
Cô giáo đáp một tiếng rồi dẫn bọn họ đi thẳng đến phòng giám sát, để bảo vệ đừng ở đoạn lúc Mộ Gia Hạo lên xe: "Chính là chiếc xe này, mọi người nhìn xem, thật sự không quen biết người này sao?"
Mộ Yến Lệ híp mắt: "Chiếc xe này cùng một thương hiệu với xe của Tổng Hòa, không nhìn biển số xe thì thật sẽ sẽ cho rằng đây là cô ấy!"
Từ camera giám sát có thể nhìn thấy, Mộ Gia Hạo cũng dừng lại một lát, đại khái là lúc đó người trên xe gọi cậu bé nên cậu mới đi tới chỗ chiếc xe.
Sau đó là đi lên xe, chiếc xe lao đi.
Dung Tư Thành phóng to biển số xe lên rồi nhớ kỹ lại, sau đó lại gọi điện thoại cho Tô Kiệm, bảo anh ta điều tra biển số xe này.
Chẳng qua trong lòng anh biết rõ, chuyện này phỏng chừng cũng đến tám, chín phần mười là không có tác dụng gì. Rất có khả năng người phụ nữ đó mua xe từ chỗ người khác, cũng có thể chỉ thuê xe tạm thời.
Nếu như vậy thì điều tra sẽ rất phiền phức. "Có khúc nào quay được người phụ nữ đó không?"
Cô giáo nói: "Chỉ có lúc cô ta hạ kính xe xuống chào hỏi với tôi thôi, chuyện đó cũng xảy ra trong nháy mắt, hơn nữa cô ta còn mang khẩu trang." Cô giáo nói, rồi lại để bảo vệ tìm cảnh quay đó.
Bảo vệ thao tác một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy cảnh quay đó.
Mộ Yến Lệ có chút uể oải: "Nếu bây giờ Gia Hạo ở đây thì tốt rồi, thằng bé sẽ nhanh chóng tra được vị trí, chúng ta đều quá chậm chạp" Ánh mắt Dung Tư Thành bỗng nhiên lóe sáng, từ sau ngày kỷ niệm kết hôn lần trước của Mộ Ngọc Tú, Mộ Gia
Hạo liền cài thêm định vị ở điện thoại thằng bé, cho dù ở đầu cũng đều có thể xác định được vị trí lẫn nhau" "Gia Hạo có cầm theo điện thoại không?"
Miệng thì nói như vậy nhưng anh vẫn theo bản năng mày mò trên điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.