Một Thai Ba Bảo Bối: Mẹ Tôi Là Cường Nữ
Chương 259: Lấy trộm quần áo
Mia
12/09/2021
**********
Chương 260: Lấy trộm quần áo
Hôm nay Mộ Yến Lệ có hơi bận rộn nên Dung Tư Thành đi đón con, khi cô về đến nhà đã là 6 giờ rưỡi tối rồi.
Vừa mới bước vào cửa, Mộ Gia Hạo đã vội vàng chạy tới, kêu lên với cô: “Chú Dung ngủ rồi.” Mộ Yến Lệ lúc này mới nhìn thấy Dung Tư Thành đang ngủ trên ghế sofa, có lẽ là trong môi trường quen thuộc, hoặc cũng có thể anh quá mệt rồi, lúc cô về cũng thực sự không muốn đánh thức anh. “Chú Tề của con cũng chưa tới sao?”
Mộ Gia Hạo lắc đầu, sau đó cậu bé nắm tay Mộ Yến
Lệ, kéo cô đi vào phòng ngủ của mình.
Mộ Yến Lệ không hiểu ý của cậu bé. Sau khi đi vào phòng ngủ, Mộ Gia Hạo khoá cửa lại. “Có chuyện gì thế? Sao con bí ẩn quá thế?” Mộ Yến Lệ cảm thấy rất khó hiểu.
Mộ Gia Hạo nhãn hết mặt mày lại, cúi đầu, liên tục đá nhẹ vào chân cô.
Một lúc sau, cậu bé mới nói: “Mẹ ơi, hình như con đã làm sai một chuyện”
Mộ Yến Lệ hơi nhưởng mày, cũng có chút ngạc nhiên, con trai cô có chỉ số thông minh rất cao, hiếm khi cậu bé làm sai chuyện gì. “Sao thế? Con nói cho mẹ nghe nào!”
Mộ Gia Hạo cau mày, sau đó cậu bé nói với mẹ việc mình đã giáo huấn Tề Vân Tiêu như thế nào. Đó cũng xem như là một lời thú nhận thắng thắn.
Mộ Yến Lệ hết sức ngạc nhiên, cô hỏi Mộ Gia Hạo: “Không lẽ sáng nay chú Dung tìm còn là vì muốn nhờ con đến giúp chú Tề sao?”
Mộ Gia Hạo thú nhận: “Vâng. Đến đó rồi con mới biết. Ban đầu con cũng không định giúp đỡ đầu, sau đó chú Dung mới nói với con, thật ra chú Tề là em trai ruột của chú Dung. Về sau con mới muốn nói một lời xin lỗi với chú ấy, chú ấy lại nói muốn theo đuổi mẹ, làm cha dượng của con. Con tức giận quá nên đã bỏ đi rồi.”
Mộ Yến Lệ gật đầu một cách bất lực, cô ấn nhẹ vào trán con trai: “Con đừng có mà cứ hở ra là giáo huấn người ta như thế. Gây tổn thất nghiêm trọng của người ta thì không nói, nhưng nếu như người ta báo cảnh sát, cảnh sát sớm muộn gì cũng sẽ tra ra con. Con phải biết rằng con không thể nào là người giỏi nhất, bên ngoài còn có rất nhiều người giỏi, trời cao còn có trời cao hơn.
Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu, sau đó vẻ mặt hài lòng nói: “Mẹ ơi, con nghe chủ Dung nói mẹ chữa bệnh cho chú Tề đúng không ạ?”
Mộ Yến Lệ gật đầu: “Đúng thế. Sao vậy con?”
Mộ Gia Hạo mỉm cười, sau đó đi tới gần mẹ: “Vậy mẹ có thể nào không thu tiền viện phí của chú ấy coi như tiền bồi thường không ạ?”
Mộ Yến Lệ vẻ mặt chán ghét, trừng mắt nhìn con trai: “Bàn phím nhỏ của con kêu lạch cạch, con ghi nợ với người ta, tại sao mẹ lại phải thay con trả?"
Mộ Gia Hạo nhìn cô đầy vẻ uy hiếp: “Ai bảo mẹ là mẹ của con cơ chứ? Nếu mẹ không giúp con thì con đi tìm chú Dung vậy?”
Mộ Yến Lệ nhìn cậu bé chằm chằm: “Con tìm chú Dung làm gì? Được thôi mẹ giúp con trả nợ. Con phải nhớ rõ con đã nợ mẹ bao nhiêu tiền rồi đây. Lần trước con nợ chủ Dung 3 nghìn tỷ cũng là mẹ giúp con trả đó.
Mộ Gia Hạo: "...
Cậu bé khổ quá mà!
Lẽ nào không phải cậu bé muốn trút giận cho mẹ nên mới mắc nợ sao?
Thôi, bỏ đi, bỏ đi. Dù sao thì đó cũng là mẹ của cậu! Là tình thân mà! Mộ Yến Lệ rời khỏi phòng ngủ của Mộ Gia Hạo, cô thấy Dung Tư Thành vẫn đang say giấc. Cô tự hỏi có việc gì lại khiến anh mệt mỏi tới như vậy?
Thế nhưng lúc này còn có chuyện khác quan trọng hơn. Mấy ngày nữa Dung Tư Thành sẽ cùng cô đi tới lễ khởi công của chị họ, cô muốn may vài bộ quần áo cho Dung Tư Thành.
Hôm nay dáng người của anh ấy đã lộ ra, thế nhưng cô không biết kích thước của anh thế nào, bây giờ không phải cơ hội nghìn năm có một sao?
Nghĩ vậy, cô quay trở lại phòng ngủ lấy cái thước ra. Cô chạy về phía người đàn ông đang nằm trên sofa, cô nghĩ như này cũng khá tốt, thế nhưng thực tế thao tác khó hơn có tưởng tượng rất nhiều.
Ví dụ như phải đo vòng eo thế nào đây?
Nếu cô thực sự động vào anh, vậy thì thà làm cho anh tỉnh dậy còn hơn?
Cô đứng ngồi không yên. Cô cảm thấy hay là trộm một bộ quần áo của Dung Tư Thành còn dễ dàng hơn.
Vì thế cô lại đứng lên, kéo Mộ Gia Hạo về phòng để thương lượng.
Mộ Gia Hạo đương nhiên ủng hộ chuyện tốt như này, cậu bé muốn thúc đẩy mối quan hệ giữa hai người mà. Cậu bé tự tin vỗ ngực, cam đoan rằng mình biết mật khẩu phòng Dung Tư Thành, cậu hứa mình sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao.
Mộ Yến Lệ nhắc nhở: “Con nhất định phải lấy bộ quần áo chú ấy hay mặc đó.”
Mộ Gia Hạo làm ra hiệu ok rồi đi đến phòng Dung Tư
Thành.
Mộ Yến Lệ ở bên này hồi hộp chờ đợi, cô lo lắng Mộ Gia Hạo làm mãi không được thì Dung Tư Thành sẽ tỉnh dậy mất.
May mắn thay cậu bé của cô luôn đáng tin cậy, chẳng mấy chốc cánh cửa đã được mở ra, tiếng mở cửa vang lên. Cánh cửa mở ra rồi, quả nhiên Mộ Gia Hạo đã nhanh chóng quay trở lại với bộ quần áo mà cô mong đợi.
Mộ Yến Lệ lặng lẽ ra dấu hiệu ok với con trai, rồi ra hiệu cho cậu bé đưa Dung Tư Thành về phòng.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Dung Tư Thành đột nhiên vang lên.
Mộ Yến Lệ ngay lập tức sửng sốt, cô suýt chút nữa muốn bịt tai Dung Tư Thành lại. Ai lại biết chọn thời gian gọi điện thoại thế này chứ?
Cô vừa mới quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh.
Xong đời rồi! Quả nhiên anh ấy tỉnh dậy rồi.
Chương 260: Lấy trộm quần áo
Hôm nay Mộ Yến Lệ có hơi bận rộn nên Dung Tư Thành đi đón con, khi cô về đến nhà đã là 6 giờ rưỡi tối rồi.
Vừa mới bước vào cửa, Mộ Gia Hạo đã vội vàng chạy tới, kêu lên với cô: “Chú Dung ngủ rồi.” Mộ Yến Lệ lúc này mới nhìn thấy Dung Tư Thành đang ngủ trên ghế sofa, có lẽ là trong môi trường quen thuộc, hoặc cũng có thể anh quá mệt rồi, lúc cô về cũng thực sự không muốn đánh thức anh. “Chú Tề của con cũng chưa tới sao?”
Mộ Gia Hạo lắc đầu, sau đó cậu bé nắm tay Mộ Yến
Lệ, kéo cô đi vào phòng ngủ của mình.
Mộ Yến Lệ không hiểu ý của cậu bé. Sau khi đi vào phòng ngủ, Mộ Gia Hạo khoá cửa lại. “Có chuyện gì thế? Sao con bí ẩn quá thế?” Mộ Yến Lệ cảm thấy rất khó hiểu.
Mộ Gia Hạo nhãn hết mặt mày lại, cúi đầu, liên tục đá nhẹ vào chân cô.
Một lúc sau, cậu bé mới nói: “Mẹ ơi, hình như con đã làm sai một chuyện”
Mộ Yến Lệ hơi nhưởng mày, cũng có chút ngạc nhiên, con trai cô có chỉ số thông minh rất cao, hiếm khi cậu bé làm sai chuyện gì. “Sao thế? Con nói cho mẹ nghe nào!”
Mộ Gia Hạo cau mày, sau đó cậu bé nói với mẹ việc mình đã giáo huấn Tề Vân Tiêu như thế nào. Đó cũng xem như là một lời thú nhận thắng thắn.
Mộ Yến Lệ hết sức ngạc nhiên, cô hỏi Mộ Gia Hạo: “Không lẽ sáng nay chú Dung tìm còn là vì muốn nhờ con đến giúp chú Tề sao?”
Mộ Gia Hạo thú nhận: “Vâng. Đến đó rồi con mới biết. Ban đầu con cũng không định giúp đỡ đầu, sau đó chú Dung mới nói với con, thật ra chú Tề là em trai ruột của chú Dung. Về sau con mới muốn nói một lời xin lỗi với chú ấy, chú ấy lại nói muốn theo đuổi mẹ, làm cha dượng của con. Con tức giận quá nên đã bỏ đi rồi.”
Mộ Yến Lệ gật đầu một cách bất lực, cô ấn nhẹ vào trán con trai: “Con đừng có mà cứ hở ra là giáo huấn người ta như thế. Gây tổn thất nghiêm trọng của người ta thì không nói, nhưng nếu như người ta báo cảnh sát, cảnh sát sớm muộn gì cũng sẽ tra ra con. Con phải biết rằng con không thể nào là người giỏi nhất, bên ngoài còn có rất nhiều người giỏi, trời cao còn có trời cao hơn.
Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu, sau đó vẻ mặt hài lòng nói: “Mẹ ơi, con nghe chủ Dung nói mẹ chữa bệnh cho chú Tề đúng không ạ?”
Mộ Yến Lệ gật đầu: “Đúng thế. Sao vậy con?”
Mộ Gia Hạo mỉm cười, sau đó đi tới gần mẹ: “Vậy mẹ có thể nào không thu tiền viện phí của chú ấy coi như tiền bồi thường không ạ?”
Mộ Yến Lệ vẻ mặt chán ghét, trừng mắt nhìn con trai: “Bàn phím nhỏ của con kêu lạch cạch, con ghi nợ với người ta, tại sao mẹ lại phải thay con trả?"
Mộ Gia Hạo nhìn cô đầy vẻ uy hiếp: “Ai bảo mẹ là mẹ của con cơ chứ? Nếu mẹ không giúp con thì con đi tìm chú Dung vậy?”
Mộ Yến Lệ nhìn cậu bé chằm chằm: “Con tìm chú Dung làm gì? Được thôi mẹ giúp con trả nợ. Con phải nhớ rõ con đã nợ mẹ bao nhiêu tiền rồi đây. Lần trước con nợ chủ Dung 3 nghìn tỷ cũng là mẹ giúp con trả đó.
Mộ Gia Hạo: "...
Cậu bé khổ quá mà!
Lẽ nào không phải cậu bé muốn trút giận cho mẹ nên mới mắc nợ sao?
Thôi, bỏ đi, bỏ đi. Dù sao thì đó cũng là mẹ của cậu! Là tình thân mà! Mộ Yến Lệ rời khỏi phòng ngủ của Mộ Gia Hạo, cô thấy Dung Tư Thành vẫn đang say giấc. Cô tự hỏi có việc gì lại khiến anh mệt mỏi tới như vậy?
Thế nhưng lúc này còn có chuyện khác quan trọng hơn. Mấy ngày nữa Dung Tư Thành sẽ cùng cô đi tới lễ khởi công của chị họ, cô muốn may vài bộ quần áo cho Dung Tư Thành.
Hôm nay dáng người của anh ấy đã lộ ra, thế nhưng cô không biết kích thước của anh thế nào, bây giờ không phải cơ hội nghìn năm có một sao?
Nghĩ vậy, cô quay trở lại phòng ngủ lấy cái thước ra. Cô chạy về phía người đàn ông đang nằm trên sofa, cô nghĩ như này cũng khá tốt, thế nhưng thực tế thao tác khó hơn có tưởng tượng rất nhiều.
Ví dụ như phải đo vòng eo thế nào đây?
Nếu cô thực sự động vào anh, vậy thì thà làm cho anh tỉnh dậy còn hơn?
Cô đứng ngồi không yên. Cô cảm thấy hay là trộm một bộ quần áo của Dung Tư Thành còn dễ dàng hơn.
Vì thế cô lại đứng lên, kéo Mộ Gia Hạo về phòng để thương lượng.
Mộ Gia Hạo đương nhiên ủng hộ chuyện tốt như này, cậu bé muốn thúc đẩy mối quan hệ giữa hai người mà. Cậu bé tự tin vỗ ngực, cam đoan rằng mình biết mật khẩu phòng Dung Tư Thành, cậu hứa mình sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao.
Mộ Yến Lệ nhắc nhở: “Con nhất định phải lấy bộ quần áo chú ấy hay mặc đó.”
Mộ Gia Hạo làm ra hiệu ok rồi đi đến phòng Dung Tư
Thành.
Mộ Yến Lệ ở bên này hồi hộp chờ đợi, cô lo lắng Mộ Gia Hạo làm mãi không được thì Dung Tư Thành sẽ tỉnh dậy mất.
May mắn thay cậu bé của cô luôn đáng tin cậy, chẳng mấy chốc cánh cửa đã được mở ra, tiếng mở cửa vang lên. Cánh cửa mở ra rồi, quả nhiên Mộ Gia Hạo đã nhanh chóng quay trở lại với bộ quần áo mà cô mong đợi.
Mộ Yến Lệ lặng lẽ ra dấu hiệu ok với con trai, rồi ra hiệu cho cậu bé đưa Dung Tư Thành về phòng.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Dung Tư Thành đột nhiên vang lên.
Mộ Yến Lệ ngay lập tức sửng sốt, cô suýt chút nữa muốn bịt tai Dung Tư Thành lại. Ai lại biết chọn thời gian gọi điện thoại thế này chứ?
Cô vừa mới quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh.
Xong đời rồi! Quả nhiên anh ấy tỉnh dậy rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.