Một Thai Ba Bảo Bối: Mẹ Tôi Là Cường Nữ
Chương 297: Thật ra, bà ấy chưa chết
Mia
22/09/2021
**********
Chương 298: Thật ra, bà ấy chưa chết
Mộ Yến Lệ kinh ngạc nhìn về phía anh: "Cái gì?”
Dung Tư Thành nhìn về phía Mộ Yến Lệ cười: "Thật ra, mẹ tôi chưa chết, năm đó khi tôi tới bệnh viện, mẹ tôi cũng đã vào phòng mổ, Tề Vấn Tiêu lại trông coi ở bên ngoài cửa phòng phẫu thuật, ngăn cản tôi, căn bản không cho tôi vào, tôi không biết tình hình của mẹ tôi như thế nào, trong tình huống cấp bách tôi đã cầu xin một vị bác sĩ, anh ấy đã đưa tôi vào.
Nhưng lúc ấy tình hình của mẹ tôi rất nguy cấp, bác sĩ nói rất có thể sẽ trở thành người thực vật, tôi cũng không dám nói với Vấn Tiêu, nếu thật sự trở thành người thực vật, hai người là bệnh nhân, bọn họ chăm sóc lẫn nhau như thế nào? Tôi tìm ông nội, ông ấy giúp tôi thay xà đổi trụ, đưa mẹ tôi đến nơi khác, bí mật trị liệu, sắp xếp ổn thoả những người biết được chuyện này. Tề Vấn Tiêu biết được mẹ tôi không cứu được liền ngất xỉu, khi cậu ấy vừa tỉnh lại, trực tiếp xông tới nhà tang lễ, đánh nhau với tôi, cậu ấy cho rằng tôi chôn cất mẹ tôi sau lưng cậu
Tôi đã lợi dụng điểm này của cậu ấy, nhưng cũng là vì suy nghĩ tới sự an toàn của cậu ấy, chỉ khi bọn tôi đối đầu với cậu ấy thì cậu ấy mới an toàn, sau đó lại giúp cậu ấy từng chút một đi đúng hướng, nhiều năm như vậy tuy rằng không liên lạc với cậu ấy, nhưng chuyện gì của cậu ấy, tôi đều biết.”
Mộ Yến Lệ nghe xong liền cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không thể tin được, mở miệng: "Làm anh em với anh thật sự là không dễ dàng, vậy mẹ anh bây giờ ở đâu?”
Dung Tư Thành nói: "Ở nơi tôi đã sắp xếp”
Mộ Yến Lệ nhíu mày, từ từ nhẹ nhàng để cho Dung Tư Thành kể cho cô: "Cha anh cho dù không thích mẹ anh, nhưng anh và Tề Vấn Tiêu là con ruột của ông ta mà? Tại sao ông ta không thích cậu ấy? Ông ta đem chuyện mẹ anh làm ầm ĩ khắp nơi, mọi người trong thành đều biết, không nghĩ hai người sẽ bị người ta chỉ trỏ sao?”
Dung Tư Thành lạnh lùng nói: "Không phải nói rồi sao? Tôi và Tề Vấn Tiêu, cả hai ông ta đều không muốn có, nếu không có bọn tôi, có thể ông ta ly hôn sẽ thuận lợi hơn, sẽ không vấn vương trong lòng, ông ta làm sao có thể để ý tới!”
Mộ Yến Lệ nhíu mày: "Cho dù có sự ràng buộc của hai người, cản trở con đường ly hôn của ông ta, cho nên không thích hai người, nhưng vì một Phan Tổ Trinh mà làm mọi chuyện đến mức sao? Vậy là ông ta thích bà ta? Thích không tiếc để cho bản thân bị cắm sừng, thiết kế mọi chuyện để đuổi vợ cũ ra khỏi nhà, hai đứa con trai coi như người lạ, sau khi ly hôn, còn tạo ra một tai nạn xe hơi nhằm giết chết mẹ anh? Chuyện này quá hoàn hảo, phải không? Anh không thấy lạ sao?”
Dung Tư Thành nhíu mày, anh ngược lại không nghĩ nhiều như vậy: "Ông ta ngược lại vẫn rất quan tâm Phan Tổ Trinh, hiện tại cũng chỉ nghe lời duy nhất Phan Tố Trinh nói, vậy ngoại trừ thích thì có thể là cái gì? Nếu ông ta không gây rối, sẽ không dễ dàng để ly dị!”
Mộ Yến Lệ có chút không biết nói như thế nào, cô suy nghĩ một chút: "Theo đạo lý mà nói, nếu cha anh và Phan Tố Trinh chỉ muốn ép mẹ anh ly hôn với ông ta, như vậy mục đích của Phan Tổ Trinh cũng đã đạt được, vì sao còn phải xuống tay với mẹ anh? Có thể là hướng suy nghĩ của anh là sai, chuyện này căn bản không phải cha anh và Phan Tổ Trinh làm, hoặc là bọn họ muốn giết mẹ anh, che giấu chân tướng hoặc sự thật gì đó!”
Dung Tư Thành nghe vậy, lông mày siết chặt, ngay từ đầu anh chỉ cho rằng bọn họ chính là lo lắng anh trả thù, cho nên cực lực chèn ép, lợi dụng chuyện người của anh đâm chết mẹ anh, khiêu khích ly gián anh và Tề Vấn Tiêu, hiện tại nghe Yến Lệ nói như vậy, hình như cũng có chút đạo lý. "Ngày mai tôi sẽ đưa Tề Vấn Tiêu đi gặp mẹ tôi, đến lúc đó thuận tiện hỏi bà ấy, em cũng đi với tôi chứ?" “Không, đừng!" Mộ Yến Lệ từ chối theo bản năng: "À.... ý của tôi là lần sau đi.”
Khóe miệng Dung Tư Thành mỉm cười trêu chọc: "Vốn dĩ tôi cũng muốn cho em một chút thời gian chuẩn bị, nhưng cả đời này ngoại trừ em cũng không nghĩ tới người khác, em đừng có gánh nặng tâm lý làm gì, ông nội và Tề Vấn Tiêu đều đã gặp em, gặp mẹ chồng tương lai cũng không sao chứ?”
Mộ Yến Lệ: "...
Điều đó có thể giống nhau sao?
Ông nội anh và Tề Vấn Tiêu chưa chắc gặp nhau trước khi họ chắc chắn về mối quan hệ của mình mà?
Hơn nữa mẹ anh là người bị giấu nhiều năm như vậy, mới làm người bạn gái của anh mấy ngày thì gặp cái gì? Trong trường hợp sau này họ chia tay, có người đe dọa cô để cô nói vị trí của mẹ anh, cô có nói không?
Không thể gặp, nhất định không thể gặp! “Không, tôi chưa sẵn sàng!"
Dung Tư Thành bật cười: "Cũng không phải là ngày mai em gả cho tôi, em chuẩn bị cái gì? Yên tâm, mẹ tôi nói chuyện rất tốt!”
Thấy Mộ Yến Lệ còn do dự, anh lại nói: "Thật ra còn muốn mời em giúp đỡ, mẹ tôi lần trước trong tai nạn xe hơi, dây thần kinh ở hai chân bị tổn thương, đến bây giờ cũng không thể đi lại bình thường, nếu em có thể đi vừa đúng lúc có thể xem cho bà ấy!”
Mộ Yến Lệ: ".."
Chương 298: Thật ra, bà ấy chưa chết
Mộ Yến Lệ kinh ngạc nhìn về phía anh: "Cái gì?”
Dung Tư Thành nhìn về phía Mộ Yến Lệ cười: "Thật ra, mẹ tôi chưa chết, năm đó khi tôi tới bệnh viện, mẹ tôi cũng đã vào phòng mổ, Tề Vấn Tiêu lại trông coi ở bên ngoài cửa phòng phẫu thuật, ngăn cản tôi, căn bản không cho tôi vào, tôi không biết tình hình của mẹ tôi như thế nào, trong tình huống cấp bách tôi đã cầu xin một vị bác sĩ, anh ấy đã đưa tôi vào.
Nhưng lúc ấy tình hình của mẹ tôi rất nguy cấp, bác sĩ nói rất có thể sẽ trở thành người thực vật, tôi cũng không dám nói với Vấn Tiêu, nếu thật sự trở thành người thực vật, hai người là bệnh nhân, bọn họ chăm sóc lẫn nhau như thế nào? Tôi tìm ông nội, ông ấy giúp tôi thay xà đổi trụ, đưa mẹ tôi đến nơi khác, bí mật trị liệu, sắp xếp ổn thoả những người biết được chuyện này. Tề Vấn Tiêu biết được mẹ tôi không cứu được liền ngất xỉu, khi cậu ấy vừa tỉnh lại, trực tiếp xông tới nhà tang lễ, đánh nhau với tôi, cậu ấy cho rằng tôi chôn cất mẹ tôi sau lưng cậu
Tôi đã lợi dụng điểm này của cậu ấy, nhưng cũng là vì suy nghĩ tới sự an toàn của cậu ấy, chỉ khi bọn tôi đối đầu với cậu ấy thì cậu ấy mới an toàn, sau đó lại giúp cậu ấy từng chút một đi đúng hướng, nhiều năm như vậy tuy rằng không liên lạc với cậu ấy, nhưng chuyện gì của cậu ấy, tôi đều biết.”
Mộ Yến Lệ nghe xong liền cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không thể tin được, mở miệng: "Làm anh em với anh thật sự là không dễ dàng, vậy mẹ anh bây giờ ở đâu?”
Dung Tư Thành nói: "Ở nơi tôi đã sắp xếp”
Mộ Yến Lệ nhíu mày, từ từ nhẹ nhàng để cho Dung Tư Thành kể cho cô: "Cha anh cho dù không thích mẹ anh, nhưng anh và Tề Vấn Tiêu là con ruột của ông ta mà? Tại sao ông ta không thích cậu ấy? Ông ta đem chuyện mẹ anh làm ầm ĩ khắp nơi, mọi người trong thành đều biết, không nghĩ hai người sẽ bị người ta chỉ trỏ sao?”
Dung Tư Thành lạnh lùng nói: "Không phải nói rồi sao? Tôi và Tề Vấn Tiêu, cả hai ông ta đều không muốn có, nếu không có bọn tôi, có thể ông ta ly hôn sẽ thuận lợi hơn, sẽ không vấn vương trong lòng, ông ta làm sao có thể để ý tới!”
Mộ Yến Lệ nhíu mày: "Cho dù có sự ràng buộc của hai người, cản trở con đường ly hôn của ông ta, cho nên không thích hai người, nhưng vì một Phan Tổ Trinh mà làm mọi chuyện đến mức sao? Vậy là ông ta thích bà ta? Thích không tiếc để cho bản thân bị cắm sừng, thiết kế mọi chuyện để đuổi vợ cũ ra khỏi nhà, hai đứa con trai coi như người lạ, sau khi ly hôn, còn tạo ra một tai nạn xe hơi nhằm giết chết mẹ anh? Chuyện này quá hoàn hảo, phải không? Anh không thấy lạ sao?”
Dung Tư Thành nhíu mày, anh ngược lại không nghĩ nhiều như vậy: "Ông ta ngược lại vẫn rất quan tâm Phan Tổ Trinh, hiện tại cũng chỉ nghe lời duy nhất Phan Tố Trinh nói, vậy ngoại trừ thích thì có thể là cái gì? Nếu ông ta không gây rối, sẽ không dễ dàng để ly dị!”
Mộ Yến Lệ có chút không biết nói như thế nào, cô suy nghĩ một chút: "Theo đạo lý mà nói, nếu cha anh và Phan Tố Trinh chỉ muốn ép mẹ anh ly hôn với ông ta, như vậy mục đích của Phan Tổ Trinh cũng đã đạt được, vì sao còn phải xuống tay với mẹ anh? Có thể là hướng suy nghĩ của anh là sai, chuyện này căn bản không phải cha anh và Phan Tổ Trinh làm, hoặc là bọn họ muốn giết mẹ anh, che giấu chân tướng hoặc sự thật gì đó!”
Dung Tư Thành nghe vậy, lông mày siết chặt, ngay từ đầu anh chỉ cho rằng bọn họ chính là lo lắng anh trả thù, cho nên cực lực chèn ép, lợi dụng chuyện người của anh đâm chết mẹ anh, khiêu khích ly gián anh và Tề Vấn Tiêu, hiện tại nghe Yến Lệ nói như vậy, hình như cũng có chút đạo lý. "Ngày mai tôi sẽ đưa Tề Vấn Tiêu đi gặp mẹ tôi, đến lúc đó thuận tiện hỏi bà ấy, em cũng đi với tôi chứ?" “Không, đừng!" Mộ Yến Lệ từ chối theo bản năng: "À.... ý của tôi là lần sau đi.”
Khóe miệng Dung Tư Thành mỉm cười trêu chọc: "Vốn dĩ tôi cũng muốn cho em một chút thời gian chuẩn bị, nhưng cả đời này ngoại trừ em cũng không nghĩ tới người khác, em đừng có gánh nặng tâm lý làm gì, ông nội và Tề Vấn Tiêu đều đã gặp em, gặp mẹ chồng tương lai cũng không sao chứ?”
Mộ Yến Lệ: "...
Điều đó có thể giống nhau sao?
Ông nội anh và Tề Vấn Tiêu chưa chắc gặp nhau trước khi họ chắc chắn về mối quan hệ của mình mà?
Hơn nữa mẹ anh là người bị giấu nhiều năm như vậy, mới làm người bạn gái của anh mấy ngày thì gặp cái gì? Trong trường hợp sau này họ chia tay, có người đe dọa cô để cô nói vị trí của mẹ anh, cô có nói không?
Không thể gặp, nhất định không thể gặp! “Không, tôi chưa sẵn sàng!"
Dung Tư Thành bật cười: "Cũng không phải là ngày mai em gả cho tôi, em chuẩn bị cái gì? Yên tâm, mẹ tôi nói chuyện rất tốt!”
Thấy Mộ Yến Lệ còn do dự, anh lại nói: "Thật ra còn muốn mời em giúp đỡ, mẹ tôi lần trước trong tai nạn xe hơi, dây thần kinh ở hai chân bị tổn thương, đến bây giờ cũng không thể đi lại bình thường, nếu em có thể đi vừa đúng lúc có thể xem cho bà ấy!”
Mộ Yến Lệ: ".."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.