Một Thai Ba Bảo: Cố Chấp Lão Đại Siêu Dính Người
Chương 9: Thế Mà Gọi Mẹ Ruột Thành Dì
Tử Thanh Thanh
03/09/2022
Cậu bé thật sự cố ý tránh đi tầm mắt của vệ sĩ mà đến đây ăn một chút đồ ăn vặt, bởi vì cha của cậu bé rất nghiêm khắc với cậu. Cả ba bữa ăn đều yêu cầu nghiêm ngặt, lại tính toán dinh dưỡng thật tốt nên cậu bé không bao giờ được phép đụng vào bất cứ loại đồ ăn vặt nào.
“Đường Tiểu Trạch, con giỏi thật đấy! Vì ăn một chút đồ ăn này nọ thế mà gọi mẹ ruột thành dì!” Đường Cửu Cửu chống nạnh nhìn chằm chằm vào con gái đang đứng trước mặt cô.
Mẹ ruột...
Phượng Diệc Thần nghe được lời Đường Cửu Cửu nói, hai mắt liền đỏ lên, ngay lập tức nắm chặt tay cô nói: “Dì thật sự là mẹ của cháu sao? Dì là mẹ của cháu đúng không?”
Đường Cửu Cửu nhìn ‘con gái’ đang vất vả biểu diễn với gà rán trước mặt, khóe miệng cô khẽ giật giật. Hai cô con gái từ nhỏ đã rất cổ quái kỳ lạ, hết lần này đến lần khác đều diễn với cô.
“Mẹ nói Đường Tiểu Trạch, không phải chỉ là muốn ăn gà rán thôi sao? Con không cần diễn kịch cái gì, thu lại nước mắt, mẹ liền mua cho con.” Đường Cửu Cửu nắm lấy tay con gái nhỏ, quay người nhìn sang người phục vụ đang dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô, cố nặn ra một nụ cười, nói: “Lấy hai phần gà rán.”
Phượng Diệc Thần mấy năm nay đều tìm mẹ, làm sao có thẻ bỏ qua, tiếp tục hỏi: “Mẹ là mẹ của con thật sao? Mẹ thật sự là mẹ của con sao?”
“Ừ... là mẹ! Mẹ ruột của con!” Đường Cửu Cửu nghiến răng nghiến lợi trả lời, trong lòng đang nghĩ quay về nhà liền thu thập cái con nhỏ này.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, con cuối cùng cũng tìm được mẹ rồi!” Phượng Diệc Thần ôm lấy chân Đường Cửu Cửu kích động nói.
Đường Cửu Cửu: “...”
Con gái à, chúng ta thật sự không cần phải vất vả như vậy!!
...
Đường Tiểu Trạch bị người ta mang đến một nhà hàng sang trọng trên tầng cao nhất. Nhìn những món ăn ngon khác nhau đặt bên trên, nước miếng của cô bé cũng sắp chảy ra đến nơi.
Giang Vũ không ngừng nói: “Cậu chủ nhỏ, lần sau cậu không được chạy lung tung, chủ tịch rất lo lắng cho cậu. Ban nãy chỉ vì cậu chạy lung tung, nên bây giờ tâm trạng của chủ tịch đều không tốt, sau này cậu phải biết nghe lời nhớ chưa?”
“Nghe lời có thể được ăn con tôm hùm to đó không?” Đường Tiểu Trạch kích động hỏi và chỉ vào một con tôm hùm trên bàn cách đó không xa, nó còn dài hơn so với cánh tay nhỏ của cô bé.
“Đương nhiên rồi, cậu là con trai của chủ tịch, muốn ăn bao nhiêu cũng được.” Giang Vũ cảm thấy buồn cười, cậu chủ nhỏ chưa bao giờ thèm ăn nhiều, cậu bé rất giống với chủ tịch, sao hôm nay lại hỏi một câu như vậy.
Quả nhiên tâm tính vẫn là một đứa trẻ.
Bây giờ trong lòng Đường Tiểu Trạch chỉ có tôm hùm lớn, cô bé thích ăn nhất là tôm, nhưng tôm quá đắt, mẹ luôn nói không thể ngày nào cũng ăn được, nên hôm nay cuối cùng cũng có thể được ăn thoải mái phải không?
Nước miếng chảy ra rồi ~
Phượng Cẩn Niên vốn đã nôn nóng chờ đợi, gần đây triệu chứng đau đầu của anh càng ngày càng nghiêm trọng, nên lúc này, tâm trạng của anh có chút cáu kỉnh.
“Chủ tịch, cậu chủ nhỏ về rồi. Cậu chủ nói muốn ăn tôm hùm, ngài có thể gọi một con cho cậu ấy được không ạ?” Giang Vũ sợ hai cha con lại cãi nhau nên mỉm cười để làm dịu bầu không khí.
Phượng Cẩn Niên không cần biết ở bên ngoài nổi tiếng như thế nào, trước mặt con trai mình, anh tuyệt đối là một người cha đúng nghĩa. Anh kiên nhẫn nói: “Muốn ăn cái gì đều được.”
Phượng Cẩn Niên đã đeo một chiếc mặt nạ nhiều năm, chỉ lộ ra nửa dưới khuôn mặt với vẻ ngoài cao quý và khí chất mạnh mẽ khiến Đường Tiểu Trạch có chút tròn mắt ngạc nhiên.
“Cậu chủ nhỏ, nhanh nhận lỗi sai với cha đi, chạy lung tung là không đúng.” Giang Vũ mỉm cười thuyết phục, nhưng anh ấy biết muốn cậu chủ nhỏ nhận lỗi còn khó hơn lên trời. Cặp cha con này một người càng cứng đầu hơn người kia, một người càng khó chiều hơn người kia.
“Con sai rồi, con muốn ăn ba con tôm hùm lớn!” Đường Tiểu Trạch không thèm quan tâm nhiều như vậy, nhận sai mà không mất một miếng thịt, lại có thể ăn được tôm hùm là được.
“Đường Tiểu Trạch, con giỏi thật đấy! Vì ăn một chút đồ ăn này nọ thế mà gọi mẹ ruột thành dì!” Đường Cửu Cửu chống nạnh nhìn chằm chằm vào con gái đang đứng trước mặt cô.
Mẹ ruột...
Phượng Diệc Thần nghe được lời Đường Cửu Cửu nói, hai mắt liền đỏ lên, ngay lập tức nắm chặt tay cô nói: “Dì thật sự là mẹ của cháu sao? Dì là mẹ của cháu đúng không?”
Đường Cửu Cửu nhìn ‘con gái’ đang vất vả biểu diễn với gà rán trước mặt, khóe miệng cô khẽ giật giật. Hai cô con gái từ nhỏ đã rất cổ quái kỳ lạ, hết lần này đến lần khác đều diễn với cô.
“Mẹ nói Đường Tiểu Trạch, không phải chỉ là muốn ăn gà rán thôi sao? Con không cần diễn kịch cái gì, thu lại nước mắt, mẹ liền mua cho con.” Đường Cửu Cửu nắm lấy tay con gái nhỏ, quay người nhìn sang người phục vụ đang dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô, cố nặn ra một nụ cười, nói: “Lấy hai phần gà rán.”
Phượng Diệc Thần mấy năm nay đều tìm mẹ, làm sao có thẻ bỏ qua, tiếp tục hỏi: “Mẹ là mẹ của con thật sao? Mẹ thật sự là mẹ của con sao?”
“Ừ... là mẹ! Mẹ ruột của con!” Đường Cửu Cửu nghiến răng nghiến lợi trả lời, trong lòng đang nghĩ quay về nhà liền thu thập cái con nhỏ này.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, con cuối cùng cũng tìm được mẹ rồi!” Phượng Diệc Thần ôm lấy chân Đường Cửu Cửu kích động nói.
Đường Cửu Cửu: “...”
Con gái à, chúng ta thật sự không cần phải vất vả như vậy!!
...
Đường Tiểu Trạch bị người ta mang đến một nhà hàng sang trọng trên tầng cao nhất. Nhìn những món ăn ngon khác nhau đặt bên trên, nước miếng của cô bé cũng sắp chảy ra đến nơi.
Giang Vũ không ngừng nói: “Cậu chủ nhỏ, lần sau cậu không được chạy lung tung, chủ tịch rất lo lắng cho cậu. Ban nãy chỉ vì cậu chạy lung tung, nên bây giờ tâm trạng của chủ tịch đều không tốt, sau này cậu phải biết nghe lời nhớ chưa?”
“Nghe lời có thể được ăn con tôm hùm to đó không?” Đường Tiểu Trạch kích động hỏi và chỉ vào một con tôm hùm trên bàn cách đó không xa, nó còn dài hơn so với cánh tay nhỏ của cô bé.
“Đương nhiên rồi, cậu là con trai của chủ tịch, muốn ăn bao nhiêu cũng được.” Giang Vũ cảm thấy buồn cười, cậu chủ nhỏ chưa bao giờ thèm ăn nhiều, cậu bé rất giống với chủ tịch, sao hôm nay lại hỏi một câu như vậy.
Quả nhiên tâm tính vẫn là một đứa trẻ.
Bây giờ trong lòng Đường Tiểu Trạch chỉ có tôm hùm lớn, cô bé thích ăn nhất là tôm, nhưng tôm quá đắt, mẹ luôn nói không thể ngày nào cũng ăn được, nên hôm nay cuối cùng cũng có thể được ăn thoải mái phải không?
Nước miếng chảy ra rồi ~
Phượng Cẩn Niên vốn đã nôn nóng chờ đợi, gần đây triệu chứng đau đầu của anh càng ngày càng nghiêm trọng, nên lúc này, tâm trạng của anh có chút cáu kỉnh.
“Chủ tịch, cậu chủ nhỏ về rồi. Cậu chủ nói muốn ăn tôm hùm, ngài có thể gọi một con cho cậu ấy được không ạ?” Giang Vũ sợ hai cha con lại cãi nhau nên mỉm cười để làm dịu bầu không khí.
Phượng Cẩn Niên không cần biết ở bên ngoài nổi tiếng như thế nào, trước mặt con trai mình, anh tuyệt đối là một người cha đúng nghĩa. Anh kiên nhẫn nói: “Muốn ăn cái gì đều được.”
Phượng Cẩn Niên đã đeo một chiếc mặt nạ nhiều năm, chỉ lộ ra nửa dưới khuôn mặt với vẻ ngoài cao quý và khí chất mạnh mẽ khiến Đường Tiểu Trạch có chút tròn mắt ngạc nhiên.
“Cậu chủ nhỏ, nhanh nhận lỗi sai với cha đi, chạy lung tung là không đúng.” Giang Vũ mỉm cười thuyết phục, nhưng anh ấy biết muốn cậu chủ nhỏ nhận lỗi còn khó hơn lên trời. Cặp cha con này một người càng cứng đầu hơn người kia, một người càng khó chiều hơn người kia.
“Con sai rồi, con muốn ăn ba con tôm hùm lớn!” Đường Tiểu Trạch không thèm quan tâm nhiều như vậy, nhận sai mà không mất một miếng thịt, lại có thể ăn được tôm hùm là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.