Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 1171: 1183: Chương 1184
Nam Cung Tử Yên
13/11/2023
Ngay cả Âu Cảnh Nghiêu cũng nhịn không được mà cong khóe môi.
Lâm Hạo Thiên thật vát vả mới kìm được trận cười rồi nói: “Tôi muốn nghe thật chỉ tiết.”
Tô Cảnh Minh rầu rĩ không vui liếc mắt anh ta một cái, lời này nói ra, có chút xáu hổ, nhưng mà nghẹn ở trong lòng, lại cảm giác có chút tủi thân.
“Nay buổi sáng ngày hôm qua, không phải tôi đã hẹn cô †a cùng đi ăn cơm trưa sao?
Sau khi ăn xong, tôi hỏi cô ta muốn đi đâu để shoping, cô ta nói muốn đi trung tâm thương mại mua quần áo.
Tôi cũng chưa nói cái gì, liền mang theo cô ta cùng đi, cô ta nhìn trúng một chiếc áo khoác, đi thử vài cái váy, cô ta liền hỏi tôi nhìn có được không, vừa lúc trên người ma nơ: canh cũng đang khoác cái áo kia, hơn nữa là còn là chiếc.
áo khoác mùa thu quản lý Lam thiết kế bán chạy nhất mùa, tôi liền chỉ chỉ ma nơ canh, bảo nó mặc rất đẹp.
Kết quả thì cậu đoán xem thế nào?
Tôi nói chính là lời nói thật, ma nơ canh mặc quả thật so với cô ta mặc còn đẹp hơn.”
Lâm Hạo Thiên nhịn không được cười nói: “Cho nên, cậu đã bị mắng đến tắt tiếng.
Rồi lại bí đá?”
“Ừ, Tôi nói lời nói thật thì có cái gì sai sao?”
Tô Cảnh Minh giơ hai tay nhún vai, tỏ vẻ mặt khó hiểu.
Lâm Hạo Thiên vươn ngón tay chỉ vào cậu ta, cười toe tóe, “Tô Cảnh Minh, lời nói thật đương nhiên không có sai, lỗi sai nằm trong lời nói thật, tôi đoán chừng cậu có quen khắp phụ nữ trên thế giới này, đổi từng người một cũng không tìm ra được bà xã đâu.”
“Vì cái gì?”
Tô Cảnh Minh thấy khó hiểu, làm người thì nên chân thật mà.
Lâm Hạo Thiên: “…… “
Vi cái gì?
Cái này còn cần hỏi vì cái gì sao?
Sao khi nghe máy lời này, ngay cả bản thân mình cũng thấy bối rồi.
Âu Cảnh Nghiêu lại đột nhiên lên tiếng nói: “Tô Cảnh Minh, cậu ngay cả làm lốp dự phòng cũng không phải”
Tô Cảnh Minh: Một người tuyệt vời như mình mà lại đi làm lốp dự phòng cho phụ nữ sao?
Tô Cảnh Minh: “Âu Cảnh Nghiêu, xe hư hỏng thì mới cần lốp dự phòng, nhà họ Tô chúng tôi, ai dám đem ra làm lốp dự phòng chứ.”
Âu Cảnh Nghiêu “Ha hả” cười, tên ngốc này, nói chuyện phiếm thì dễ thôi, tên này chỉ số thông minh cũng cao, nhưng EQ lại thấp, có đôi khi anh cũng không làm gì được cậu ta, còn thấy khó hiểu, máy tòa nhà cao tầng kia, cậu ta làm cách nào mà lấy được quyền xây dựng vậy?Nhiều lúc anh còn tự hỏi, thật sự cậu ta may mắn đến vậy ư?
“Cảnh Minh, đối với kiểu người một năm thay 300 bạn gái như cậu mà nói, chắc là nên tìm nguyên nhân từ trên người cậu, đừng lôi lôi kéo kéo, than trời trách đất vớ vẫn nữa, cẩn thận nghĩ lại xem cậu đã sai ở đâu?”
Anh thật sự lo lắng Tô Cảnh Minh này cả đời cũng không cưới được bà xã về nhà, dù sao, cậu ta cũng thay bạn gái như thay áo, nhưng kết quả cuối cùng chỉ có một, cậu ta vĩnh viễn bị người ta đá.
Tô Cảnh Minh mang vẻ mặt ủy khuất, hơi mím môi, nhìn qua góc nghiêng tinh xảo của Âu Cảnh Nghiêu, bỗng nhiên có chút tò mò hỏi: “Âu Cảnh Nghiêu, Lâm Hạo Thiên, hai người các cậu không có ria mép vậy?”
Âu Cảnh Nghiêu nói: “Nói chuyện của cậu, đừng đánh trống lảng, nếu không sửa chữa lại khuyết điểm của cậu cho đúng, tôi sợ mẹ cậu đời này cũng đừng mong được ôm cháu nội.”
Tô Cảnh Minh vừa nghe, lập tức hỏi: “Sao cậu lại biết được vậy?
Ngày hôm qua mẹ tôi cũng nói y như vậy.”
Âu Cảnh Nghiêu: “……..
” Anh vẫn luôn biết rõ được không?.
Lâm Hạo Thiên thật vát vả mới kìm được trận cười rồi nói: “Tôi muốn nghe thật chỉ tiết.”
Tô Cảnh Minh rầu rĩ không vui liếc mắt anh ta một cái, lời này nói ra, có chút xáu hổ, nhưng mà nghẹn ở trong lòng, lại cảm giác có chút tủi thân.
“Nay buổi sáng ngày hôm qua, không phải tôi đã hẹn cô †a cùng đi ăn cơm trưa sao?
Sau khi ăn xong, tôi hỏi cô ta muốn đi đâu để shoping, cô ta nói muốn đi trung tâm thương mại mua quần áo.
Tôi cũng chưa nói cái gì, liền mang theo cô ta cùng đi, cô ta nhìn trúng một chiếc áo khoác, đi thử vài cái váy, cô ta liền hỏi tôi nhìn có được không, vừa lúc trên người ma nơ: canh cũng đang khoác cái áo kia, hơn nữa là còn là chiếc.
áo khoác mùa thu quản lý Lam thiết kế bán chạy nhất mùa, tôi liền chỉ chỉ ma nơ canh, bảo nó mặc rất đẹp.
Kết quả thì cậu đoán xem thế nào?
Tôi nói chính là lời nói thật, ma nơ canh mặc quả thật so với cô ta mặc còn đẹp hơn.”
Lâm Hạo Thiên nhịn không được cười nói: “Cho nên, cậu đã bị mắng đến tắt tiếng.
Rồi lại bí đá?”
“Ừ, Tôi nói lời nói thật thì có cái gì sai sao?”
Tô Cảnh Minh giơ hai tay nhún vai, tỏ vẻ mặt khó hiểu.
Lâm Hạo Thiên vươn ngón tay chỉ vào cậu ta, cười toe tóe, “Tô Cảnh Minh, lời nói thật đương nhiên không có sai, lỗi sai nằm trong lời nói thật, tôi đoán chừng cậu có quen khắp phụ nữ trên thế giới này, đổi từng người một cũng không tìm ra được bà xã đâu.”
“Vì cái gì?”
Tô Cảnh Minh thấy khó hiểu, làm người thì nên chân thật mà.
Lâm Hạo Thiên: “…… “
Vi cái gì?
Cái này còn cần hỏi vì cái gì sao?
Sao khi nghe máy lời này, ngay cả bản thân mình cũng thấy bối rồi.
Âu Cảnh Nghiêu lại đột nhiên lên tiếng nói: “Tô Cảnh Minh, cậu ngay cả làm lốp dự phòng cũng không phải”
Tô Cảnh Minh: Một người tuyệt vời như mình mà lại đi làm lốp dự phòng cho phụ nữ sao?
Tô Cảnh Minh: “Âu Cảnh Nghiêu, xe hư hỏng thì mới cần lốp dự phòng, nhà họ Tô chúng tôi, ai dám đem ra làm lốp dự phòng chứ.”
Âu Cảnh Nghiêu “Ha hả” cười, tên ngốc này, nói chuyện phiếm thì dễ thôi, tên này chỉ số thông minh cũng cao, nhưng EQ lại thấp, có đôi khi anh cũng không làm gì được cậu ta, còn thấy khó hiểu, máy tòa nhà cao tầng kia, cậu ta làm cách nào mà lấy được quyền xây dựng vậy?Nhiều lúc anh còn tự hỏi, thật sự cậu ta may mắn đến vậy ư?
“Cảnh Minh, đối với kiểu người một năm thay 300 bạn gái như cậu mà nói, chắc là nên tìm nguyên nhân từ trên người cậu, đừng lôi lôi kéo kéo, than trời trách đất vớ vẫn nữa, cẩn thận nghĩ lại xem cậu đã sai ở đâu?”
Anh thật sự lo lắng Tô Cảnh Minh này cả đời cũng không cưới được bà xã về nhà, dù sao, cậu ta cũng thay bạn gái như thay áo, nhưng kết quả cuối cùng chỉ có một, cậu ta vĩnh viễn bị người ta đá.
Tô Cảnh Minh mang vẻ mặt ủy khuất, hơi mím môi, nhìn qua góc nghiêng tinh xảo của Âu Cảnh Nghiêu, bỗng nhiên có chút tò mò hỏi: “Âu Cảnh Nghiêu, Lâm Hạo Thiên, hai người các cậu không có ria mép vậy?”
Âu Cảnh Nghiêu nói: “Nói chuyện của cậu, đừng đánh trống lảng, nếu không sửa chữa lại khuyết điểm của cậu cho đúng, tôi sợ mẹ cậu đời này cũng đừng mong được ôm cháu nội.”
Tô Cảnh Minh vừa nghe, lập tức hỏi: “Sao cậu lại biết được vậy?
Ngày hôm qua mẹ tôi cũng nói y như vậy.”
Âu Cảnh Nghiêu: “……..
” Anh vẫn luôn biết rõ được không?.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.