Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 1340: 1353: Chương 1354
Nam Cung Tử Yên
13/11/2023
Lục Hạo Thành và HE RẺ truyền thuyết rốt cuộc là loại người gì?
“Vâng! Lục tổng rất có trách nhiệm với chuyện của công ty, tất cả mọi chuyện phải trải qua sự kiệm tra của anh ấy mới được.
Bây giờ cô làm tốt, có thê chuyên đến tập đoàn Lục thị trước đó làm tổng giảm, đóc, hiện tại mọi người đều rất cố gắng.
“ÓI Thật sao? “Dư Tư Vận đột nhiên cảm giác được thời điểm chứng minh thực lực của mình đã tới.
“Sao điều này có thể giả được chứ?
Lúc Lục tổng họp đã nói, xem kết quả bán hàng năm nay, làm tết nhất, có thê đảm nhiệm chức tổng giám đóc, quản lý Dương vẫn luôn làm rất xuất Sốc, tỷ lệ lựa chọn của cô ây tương đối cao, cô ấy cũng vô cùng có trách nhiệm với công việc, bởi vì ở đây làm việc, khiến cô ây có thể mua được nhà, cô ây vẫn ôm lòng biết ơn.
Nhìn thủ đoạn lôi lệ phong hành của chị Dương, phôi hợp với thư ký Âu, cũng có thê nói là thiên y liền mạch.
Dư Tư Vận hơi suy nghĩ một lúc, hỏi: “Dương quản lý là tông giám đốc bộ phận kê hoạch Dương Tịnh sao? “
“Vâng! Cô ây có khả năng làm việc tuyệt vời và bây giờ là người quản lý của nhiêu phòng ban, dân dắt mọi người làm giàu và rât được hoan nghênh trong công ty.” Ninh Phi Phi cười xong, cúi đâu tiệp tục ăn.
Cô nhìn thoáng qua vị trí của Âu Cảnh Nghiêu, liên ăn mây miệng rồi rời đi, anh nhất định vẫn chưa ăn no?
Trước khi đi, Ninh Phi Phi lại đóng gói đồ ăn còn nóng mang về cồng ty, đưa đến cho Âu Cảnh Nghiêu.
Âu Cảnh Nghiêu vừa mới nói chuyện điện thoại với Lục Hạo Thành, quay đầu lại nhìn đến Ninh Phi Phi, anh hơi sửng sốt, nhìn trong nháy mắt hộp đóng gói trong tay cô, anh cúi đâu hỏi: “Ân không hết nên đóng gói sao?
Ninh Phi Phi mỉm cười lắc đầu, đem hộp đóng gói đặt lên bàn, “Cái này mang cho anh, anh ăn máy.
miễêng liên rời đi, tôi sợ anh chưa ăn no.
Gần đây anh luôn tăng ca, phải ăn cơm ngon mới được.
“
Âu Cảnh Nghiêu vừa nghe lời này, đột nhiên dừng công việc trong tay, ánh mắt nhìn cô thật sâu.
Anh vừa rồi là bởi vì Dư Tư Vận ở đây, mà không ăn được cơm.
Cho nên trở về, ở nhà ngoại trừ mẹ sẽ quan tâm đến cuộc sông của anh ra, chính là ba người bạn tốt của anh, ngoài ra, không ai quan tâm anh ăn no mặc âm hoặc là công việc mệt mỏi hay không mệt mỏi?
“Cảm ơn cô!” Giọng nói ôn hòa của anh mang theo một chút khàn khàn.
Ninh Phi Phi cười cười, nhìn đáy mắt anh chợt lóe cảm kích, đáy lòng đau đớn, kỳ thật, cô có thể cảm giác được thời điểm một mình anh rất cô đơn, trong nhà anh, còn có một anh cả cùng cha khác mẹ, quan hệ anh em hai người họ hình như không tốt.
Ngược lại cùng Lục Hạo Thành, Mộc Tử Hoành, Tô Cảnh Minh, lại giống như anh em ruột thịt vậy.
“Thư ký Âu, vậy anh mau ấn đi, một lúc lạnh thì mùi vị không tốt.
Tôi quay về làm việc trước.
“
Ninh Phi Phi không dừng lại lâu, xoay người rời đi, mỗi một lần nhìn thấy anh, trái tim cô tựa như không phải của mình, môi một lần cô đều khó chịu như muốn nghẹt thở.
Mà Dư Tư Vận nhìn Ninh Phi Phi mang thức ăn trở về, không trực tiếp vào văn phòng, mà đứng ở cửa chờ một hồi, nhìn Ninh Phi Phi đưa đồ ăn đến văn phòng Âu Cảnh Nghiêu, đáy lòng cô ta tức giận, Âu Cảnh Nghiêu bởi vì lời nói của cô ta nên mới rời khỏi bàn cơm sao?
Lời nói của cô ta có kinh tởm như vậy không?
Hay là anh ta nhìn mình tương đối ghê tởm.
Cô ta hơi mím môi, xem ra chuyện này không có cách nào thay đổi.
Quên đi, cô ta không giúp được chú, vẫn là cỗ gắng tranh thủ vị trí tổng giám đốc tập đoàn Lục thị thôi.
Dương Tịnh rất lợi hại sao?
Cũng không thể làm được..
“Vâng! Lục tổng rất có trách nhiệm với chuyện của công ty, tất cả mọi chuyện phải trải qua sự kiệm tra của anh ấy mới được.
Bây giờ cô làm tốt, có thê chuyên đến tập đoàn Lục thị trước đó làm tổng giảm, đóc, hiện tại mọi người đều rất cố gắng.
“ÓI Thật sao? “Dư Tư Vận đột nhiên cảm giác được thời điểm chứng minh thực lực của mình đã tới.
“Sao điều này có thể giả được chứ?
Lúc Lục tổng họp đã nói, xem kết quả bán hàng năm nay, làm tết nhất, có thê đảm nhiệm chức tổng giám đóc, quản lý Dương vẫn luôn làm rất xuất Sốc, tỷ lệ lựa chọn của cô ây tương đối cao, cô ấy cũng vô cùng có trách nhiệm với công việc, bởi vì ở đây làm việc, khiến cô ây có thể mua được nhà, cô ây vẫn ôm lòng biết ơn.
Nhìn thủ đoạn lôi lệ phong hành của chị Dương, phôi hợp với thư ký Âu, cũng có thê nói là thiên y liền mạch.
Dư Tư Vận hơi suy nghĩ một lúc, hỏi: “Dương quản lý là tông giám đốc bộ phận kê hoạch Dương Tịnh sao? “
“Vâng! Cô ây có khả năng làm việc tuyệt vời và bây giờ là người quản lý của nhiêu phòng ban, dân dắt mọi người làm giàu và rât được hoan nghênh trong công ty.” Ninh Phi Phi cười xong, cúi đâu tiệp tục ăn.
Cô nhìn thoáng qua vị trí của Âu Cảnh Nghiêu, liên ăn mây miệng rồi rời đi, anh nhất định vẫn chưa ăn no?
Trước khi đi, Ninh Phi Phi lại đóng gói đồ ăn còn nóng mang về cồng ty, đưa đến cho Âu Cảnh Nghiêu.
Âu Cảnh Nghiêu vừa mới nói chuyện điện thoại với Lục Hạo Thành, quay đầu lại nhìn đến Ninh Phi Phi, anh hơi sửng sốt, nhìn trong nháy mắt hộp đóng gói trong tay cô, anh cúi đâu hỏi: “Ân không hết nên đóng gói sao?
Ninh Phi Phi mỉm cười lắc đầu, đem hộp đóng gói đặt lên bàn, “Cái này mang cho anh, anh ăn máy.
miễêng liên rời đi, tôi sợ anh chưa ăn no.
Gần đây anh luôn tăng ca, phải ăn cơm ngon mới được.
“
Âu Cảnh Nghiêu vừa nghe lời này, đột nhiên dừng công việc trong tay, ánh mắt nhìn cô thật sâu.
Anh vừa rồi là bởi vì Dư Tư Vận ở đây, mà không ăn được cơm.
Cho nên trở về, ở nhà ngoại trừ mẹ sẽ quan tâm đến cuộc sông của anh ra, chính là ba người bạn tốt của anh, ngoài ra, không ai quan tâm anh ăn no mặc âm hoặc là công việc mệt mỏi hay không mệt mỏi?
“Cảm ơn cô!” Giọng nói ôn hòa của anh mang theo một chút khàn khàn.
Ninh Phi Phi cười cười, nhìn đáy mắt anh chợt lóe cảm kích, đáy lòng đau đớn, kỳ thật, cô có thể cảm giác được thời điểm một mình anh rất cô đơn, trong nhà anh, còn có một anh cả cùng cha khác mẹ, quan hệ anh em hai người họ hình như không tốt.
Ngược lại cùng Lục Hạo Thành, Mộc Tử Hoành, Tô Cảnh Minh, lại giống như anh em ruột thịt vậy.
“Thư ký Âu, vậy anh mau ấn đi, một lúc lạnh thì mùi vị không tốt.
Tôi quay về làm việc trước.
“
Ninh Phi Phi không dừng lại lâu, xoay người rời đi, mỗi một lần nhìn thấy anh, trái tim cô tựa như không phải của mình, môi một lần cô đều khó chịu như muốn nghẹt thở.
Mà Dư Tư Vận nhìn Ninh Phi Phi mang thức ăn trở về, không trực tiếp vào văn phòng, mà đứng ở cửa chờ một hồi, nhìn Ninh Phi Phi đưa đồ ăn đến văn phòng Âu Cảnh Nghiêu, đáy lòng cô ta tức giận, Âu Cảnh Nghiêu bởi vì lời nói của cô ta nên mới rời khỏi bàn cơm sao?
Lời nói của cô ta có kinh tởm như vậy không?
Hay là anh ta nhìn mình tương đối ghê tởm.
Cô ta hơi mím môi, xem ra chuyện này không có cách nào thay đổi.
Quên đi, cô ta không giúp được chú, vẫn là cỗ gắng tranh thủ vị trí tổng giám đốc tập đoàn Lục thị thôi.
Dương Tịnh rất lợi hại sao?
Cũng không thể làm được..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.