Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 1388: 1402: Chương 1403
Nam Cung Tử Yên
13/11/2023
“Hủ H” HỦ..
” Lục Tư Ân nhìn thầy Lục Hạo Thành không tin cô ta, khóc càng thêm thương tầm.
Lâm Mộng Nghỉ hỏi: “Ân Ấn, đây là xảy ra chuyện gì vậy?
Như thế nào cô lại có mặt ở chỗ này?”
Lục Tự Ấn nhìn qua Lâm Mộng Nghị, hai mắt đẫm lệ: “Có phụ nhân, đội Shỉ là muốn đến liễệc mắt nhìn Lam Hân một cái, bởi vì trong lòng vẫn luôn cảm thầy áy náy, nghĩ muốn đến thăm cô ấy, nhưng lúc tôi đi vào, thật sự mặt nạ dưỡng khí của cô ây đã rơi xuống rồi, thật sự không phải do tôi làm, anh cả không tin tôi.”
Cho dù tâm tư cô ta có ác độc đến đâu, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy cô ta cũng hiểu được một đạo lý, chỉ cân sông đơn giản.
lương.
thiện tử tế, thì cuộc sống sẽ trở nên dê dàng hơn.
Nê nếp hoàn cảnh gia đình của mẹ cô ta không đàng hoàng, cho nên cô ta và anh trai mới rơi vào hoàn cảnh khôn khó như vậy.
Cô ta vốn cũng không muốn sinh sông ở trong nước nữa, nơi này đã đề lại cho cô ta quá nhiều đau xót, cô ta.muốn ra nước ngoài, có gắng học tập, sau đó kiên định mà làm người, thanh thản ôn định làm việc, không nghĩ muôn trở lại nơi thương tâm này một lần nào nữa.
Lục Tư Ân từ nhỏ đã không thích nói chuyện, sông từng tuôi này, cô ta vẫn giồng như một đứa tre mới lên ba, rất nhiều chuyện còn chưa hiểu.
Sau khi trải qua nhiều ¡ chuyện như vậy, cô ta đã nghĩ muốn bắt đầu lại một lần nữa, thật sự, thật sự không có một chút ý niệm làm chuyện xấu nào trong đầu.
“Cái gì?Mặt nạ dưỡng khí bị rơi xuống rồi sao?”
Lâm Mộng Nghỉ vừa nghe lời này, giỗng như sét đánh ngang tai, sắc mặt nháy mắt trắng bệch cắt không ra một giọt máu.
“Lam Lam, Lam Lam…… Con ngàn vạn lân không được xảy ra chuyện nhé!”
Bà sốt ruột đi qua đi lại nhìn vào khoản kính trên cửa phòng bệnh, chỉ thầy nhóm bác sĩ đang khân trương câp cứu, nhìn máy sôc nhịp tim trên { ay bác sĩ, cả người bà đều xụi lơ ngôi bệt xuống đât.
Lậm Mộng Nghi nhắm mắt lại khẩn câu, “Lam Lam, ngàn vạn lần con đừng xảy ra chuyện gì, đừng xảy ra chuyện, nêu con có chuyện, con bảo mẹ phải sống làm sao đây?”
Bà thấp giọng khẩn cầu.
Cố An An im lặng nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của mẹ, bởi vì là con gái ruột, nên bà ấy mới đau khổ đền thế sao Lúc cô ta gặp chuyện không may, cũng không thấy mẹ lo lắng cho cô ta đên vậy.
Cô ta liếc mắt nhìn vào trong phòng bê ệnh, tính mạng của Lam Hân như mành chỉ treo chuông.
Điện tâm đồ không hề có dấu hiệu p hản ứng lại.
Lam Hân, nếu như vậy mà cô còn có thể tỉnh lại, thì mạng của cô thật đúng là rất lớn.
Cô chết đi, mối thù của đứa con chưa ra đời của tôi cũng được báo.
Từ lần làm giải phẫu lúc trước tới nay, cô ta vẫn không có biểu hiện mang thai, trong lòng cô ta luôn có chút hoài nghị, cho nên, những lúc cùng Lục Hạo Khải quan hệ cô ta đã cô ý không dùng biện pháp phòng tránh, nhưng đã qua rất lâu cô ta cũng không hề có dấu hiệu mang thai.
Thời gian từng chút một trôi qua, sau hơn mười phút, điện tâm đồ đột nhiên nhảy lên, các bác sĩ thấy vậy thì thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lại làm thêm một cuộc kiểm tra toàn diện nữa, xác định Lam Hân đã có hô hấp, bác sĩ chính mới đi ra ngoài.
Cửa vừa mở ra, Lục Hạo Thành đột nhiên mở to đôi.
mắt lạnh như băng, không hề lên tiếng, con ngươi đen thâm thúy nhìn chăm chăm vào bác Sĩ.
Bác sĩ nói: “Giám đốc Lục, thật sự là quá may mẫn, nhịp tim của phu nhân đã bình thường trở lại...
” Lục Tư Ân nhìn thầy Lục Hạo Thành không tin cô ta, khóc càng thêm thương tầm.
Lâm Mộng Nghỉ hỏi: “Ân Ấn, đây là xảy ra chuyện gì vậy?
Như thế nào cô lại có mặt ở chỗ này?”
Lục Tự Ấn nhìn qua Lâm Mộng Nghị, hai mắt đẫm lệ: “Có phụ nhân, đội Shỉ là muốn đến liễệc mắt nhìn Lam Hân một cái, bởi vì trong lòng vẫn luôn cảm thầy áy náy, nghĩ muốn đến thăm cô ấy, nhưng lúc tôi đi vào, thật sự mặt nạ dưỡng khí của cô ây đã rơi xuống rồi, thật sự không phải do tôi làm, anh cả không tin tôi.”
Cho dù tâm tư cô ta có ác độc đến đâu, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy cô ta cũng hiểu được một đạo lý, chỉ cân sông đơn giản.
lương.
thiện tử tế, thì cuộc sống sẽ trở nên dê dàng hơn.
Nê nếp hoàn cảnh gia đình của mẹ cô ta không đàng hoàng, cho nên cô ta và anh trai mới rơi vào hoàn cảnh khôn khó như vậy.
Cô ta vốn cũng không muốn sinh sông ở trong nước nữa, nơi này đã đề lại cho cô ta quá nhiều đau xót, cô ta.muốn ra nước ngoài, có gắng học tập, sau đó kiên định mà làm người, thanh thản ôn định làm việc, không nghĩ muôn trở lại nơi thương tâm này một lần nào nữa.
Lục Tư Ân từ nhỏ đã không thích nói chuyện, sông từng tuôi này, cô ta vẫn giồng như một đứa tre mới lên ba, rất nhiều chuyện còn chưa hiểu.
Sau khi trải qua nhiều ¡ chuyện như vậy, cô ta đã nghĩ muốn bắt đầu lại một lần nữa, thật sự, thật sự không có một chút ý niệm làm chuyện xấu nào trong đầu.
“Cái gì?Mặt nạ dưỡng khí bị rơi xuống rồi sao?”
Lâm Mộng Nghỉ vừa nghe lời này, giỗng như sét đánh ngang tai, sắc mặt nháy mắt trắng bệch cắt không ra một giọt máu.
“Lam Lam, Lam Lam…… Con ngàn vạn lân không được xảy ra chuyện nhé!”
Bà sốt ruột đi qua đi lại nhìn vào khoản kính trên cửa phòng bệnh, chỉ thầy nhóm bác sĩ đang khân trương câp cứu, nhìn máy sôc nhịp tim trên { ay bác sĩ, cả người bà đều xụi lơ ngôi bệt xuống đât.
Lậm Mộng Nghi nhắm mắt lại khẩn câu, “Lam Lam, ngàn vạn lần con đừng xảy ra chuyện gì, đừng xảy ra chuyện, nêu con có chuyện, con bảo mẹ phải sống làm sao đây?”
Bà thấp giọng khẩn cầu.
Cố An An im lặng nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của mẹ, bởi vì là con gái ruột, nên bà ấy mới đau khổ đền thế sao Lúc cô ta gặp chuyện không may, cũng không thấy mẹ lo lắng cho cô ta đên vậy.
Cô ta liếc mắt nhìn vào trong phòng bê ệnh, tính mạng của Lam Hân như mành chỉ treo chuông.
Điện tâm đồ không hề có dấu hiệu p hản ứng lại.
Lam Hân, nếu như vậy mà cô còn có thể tỉnh lại, thì mạng của cô thật đúng là rất lớn.
Cô chết đi, mối thù của đứa con chưa ra đời của tôi cũng được báo.
Từ lần làm giải phẫu lúc trước tới nay, cô ta vẫn không có biểu hiện mang thai, trong lòng cô ta luôn có chút hoài nghị, cho nên, những lúc cùng Lục Hạo Khải quan hệ cô ta đã cô ý không dùng biện pháp phòng tránh, nhưng đã qua rất lâu cô ta cũng không hề có dấu hiệu mang thai.
Thời gian từng chút một trôi qua, sau hơn mười phút, điện tâm đồ đột nhiên nhảy lên, các bác sĩ thấy vậy thì thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lại làm thêm một cuộc kiểm tra toàn diện nữa, xác định Lam Hân đã có hô hấp, bác sĩ chính mới đi ra ngoài.
Cửa vừa mở ra, Lục Hạo Thành đột nhiên mở to đôi.
mắt lạnh như băng, không hề lên tiếng, con ngươi đen thâm thúy nhìn chăm chăm vào bác Sĩ.
Bác sĩ nói: “Giám đốc Lục, thật sự là quá may mẫn, nhịp tim của phu nhân đã bình thường trở lại...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.