Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 620: Ánh mắt có thể lừa người sao?
Nam Cung Tử Yên
29/06/2021
“Không không không!”
Dương Tĩnh bỗng nhiên cười đầy ẩn ý: “Quản lý Lam, đối với người khác chúng tôi không ôm hy vọng gì, nhưng với cô lại tràn đầy hy vọng, hơn nữa tuyệt đối có hi vọng.”
VÀ 0A2, ” Lam Hân liếc người đồng nghiệp, không biết nên tiếp lời như thế nào, hy vọng nếu biến thành thất vọng, cô lại thành người xấu rồi.
Âu Cảnh Nghiêu cũng cười nhẹ nói: “Lam Lam, thưởng cuối năm của chúng tôi, phải dựa vào cô rồi, có lên!”
Âu Cảnh Nghiêu mày nhướng lên, khóe miệng gợi nở nụ cười có chút xấu xa.
“Ha Hà. J2 Thư ký Âu, tôi có thể nản lòng không?Mọi người suy nghĩ nhiều quá rồi.”
Cô thật sự đã làm hết sức, năm nay là bởi vì cô về tổng công ty thay thế Lâm Hiểu Mạn, cho nên, vì mẫu thiết kế mùa thu này mà đã thức đêm rất nhiều lần, trên trán còn nội vài cục mụn.
Thư ký Âu, sao anh gọi mập mờ như vậy?”Dương Tĩnh nhìn Âu Cảnh Nghiêu, ánh mắt quỷ dị.
Âu Cảnh Nghiêu hơi nhướng mi, hỏi lại: “Dương quản lý, sao cô phải gọi Lam Lam?”
Dương Tĩnh: “Vì chúng tôi là chị em tốt.”
Âu Cảnh Nghiêu: “Chúng tôi là bạn tốt.”
Dương Tĩnh: “Chuyện từ khi nào?Sao tôi không biết hai người là bạn tốt.”
Âu Cảnh Nghiêu: “Cô còn không biết nhiều chuyện hơn, cô cũng không làm ở tầng 25.”
Dương Tĩnh: “Âu Cảnh Nghiêu, anh có thể nói chuyện thoải mái được không? Tôi cũng muốn đi tầng 25.”
Âu Cảnh Nghiêu: “Người nói chuyện với tôi chưa bao giờ.
thấy thoải mái.”
Dương Tĩnh: “…… “Ánh mắt Lam Hân không ngừng đảo qua hai người, lần đầu tiên nhìn thấy Âu Cảnh Nghiêu tám chuyện.
Âu Cảnh Nghiêu không phải sẽ không bao giờ buôn chuyện, mà là chưa có gặp được người cùng tần số.
Dương Tĩnh là người anh xem trọng, ở công ty, Dương Tĩnh đối xử bình đẳng với mọi người, cô ấy cũng là một người lương thiện, biết có gắng.
Âu Cảnh Nghiêu mặt lạnh nhưng tâm tốt, nhưng cũng phải tùy người, như Cố An An, cô chưa từng có thấy anh bày ra khuôn mặt dễ nhìn với cô ta.
Nhưng ở cạnh Dương Tĩnh, chủ đề tán gẫu dường như là bắt tận.
Nhìn thấy Âu Cảnh Nghiêu cùng Dương Tĩnh anh một câu tôi một câu trò chuyện, Lam Hân mỉm cười, nhìn lại người trong hội trường, cô rất có cảm giác thành tựu, thật sự không tôi.
Lục Hạo Thành vừa trở. về sau khi nói chuyện với bên tổ chức, anh vừa đi vừa nghĩ, đêm nay phải làm thế nào mới có thể cùng Lam Hân vượt qua một đêm lãng mạn.
Vừa rã vào khúc cua, liền đụng phải Lâm Tử Thường đang đi tới.
VẠ ” Hai người đụng phải nhau ở góc tường.
Lâm Tử Thường mặc một chiếc váy đỏ bó sát người, trang điểm tinh tế khiến cô ta trở nên quyền rũ và trưởng thành hơn, cô ta ngồi sụp xuống đất với vẻ mặt đau khổ.
Lục Hạo Thành nhìn người phụ nữ ngã trên mặt đất, vẻ mặt nghiêm nghị, đôi mắt thâm thúy như đêm đen.
Người phụ nữ này, đã gặp qua một lần.
Lục Hạo Thành khẽ liếc Lâm Tử Thường, không nói lời nào, nhắc chân rời đi.
Lâm Tử Thường nhìn thấy Lục Hạo Thành muốn rời đi, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, “Đau, đau quá.”
Lục Hạo Thành cũng không dừng lại, tiếp tục đi phía trước đi.
Lâm Tử Thường: “…… ” Chưa từng gặp qua người nào.
vô tình đến vậy, ngay cả đỡ cô ta dậy cũng không thèm làm.
“Giám đốc Lục.”
Lúc này Lục Hạo Thành mới dừng lại, quay đâu lại nhìn Lâm Tử Thường, mắt lạnh như băng, “Biết tôi?”Giọng nói cũng lạnh lẽo khiến người nghe lạnh sống lưng.
Lâm Tử Thường ngắn ra, bọn họ mới gặp mặt ngày hôm qua, anh lại không nhớ rõ cô ta.
So với Lam Hân kín đáo, cô ta là người đứng ở trong đám người vẫn tỏa sáng.
Nhưng mà Lam Hân sắp tới bên này, vở kịch vẫn phải tiếp tục diễn.
Lâm Tử Thường tỏ vẻ đau đớn nhìn Lục Hạo Thành, dáng vẻ quyến rũ thêm chút điềm đạm đáng yêu: “Giám đốc Lục, chúng ta mới gặp nhau hôm qua, tôi bị anh đụng ngã trên mặt đất, giám đốc Lục, anh không phải nên đỡ tôi dậy sao?
Chân tôi đau quá, chắc đã bị bong gân, chỉ sợ phải đến bệnh viện mới được.”
Trên gương mặt hoàn mỹ của Lục Hạo Thành lạnh lùng đến đáng sợ, tản ra hơi hơi thở như bậc vương giả, “Cô xác định, là tôi đụng cô?”
Ánh mắt đầy châm chọc, chiếc mũi cao làm nỗi bật tính cách ngỗ ngược của anh, cùng đôi môi mỏng gợi lên vẻ châm biếm Lục Hạo Thành như thế càng khiến người ta muốn chìm sâu vào.
Lâm Tử Thường si mê nhìn Lục Hạo Thành, người đàn ông như vậy, là mơ ước cả đời của cô ta.
Lâm Tử Thường cười mê hoặc: “Giám đốc Lục, gặp nhau ở khúc cua, cũng là một loại duyên phận, nhưng mà giám đốc Lục à, tôi thật sự không dậy nỏi, anh giúp tôi được không?”
“Tôi gọi xe cứu thương cho cô.”Giọng nói vô tình của Lục Hạo Thành, Lâm Tử Thường nghe lại rất chối tai.
Nhìn thấy một bóng người màu trắng đang đi về phía bên này, một tia sáng kỳ lạ xẹt qua mắt Lâm Tử Thường.
Nhìn thấy Lục Hạo Thành đang lấy điện thoại ra gọi điện, cô ta nhếch môi.
Nhanh chóng duỗi tay giữ chặt Lục Hạo Thành, “Giám đốc Lục, anh đưa tôi đi đi, chân tôi, thật sự rất đau.”
Cô ta dùng sức kéo Lục Hạo Thành, di động trong tay anh nháy mắt rơi xuống đất, lăn máy vòng trên thảm đỏ rồi lẳng lặng nằm xuống, trên màn hình vẫn nhấp nháy số chưa kết nối.
Mà cô ta, cả người bổ nhào vào ngực Lục Hạo Thành.
Một mùi nước hoa gắt mũi ập tới, vẻ mặt Lục Hạo Thành ghê tởm nhíu mày.
Mà một màn này, vừa lúc bị Lam Hân đang đi tìm Lục Hạo Thành. nhìn thấy.
Lam Hân nhìn hai người ôm nhau khẽ dừng lại, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, lòng cô thắt lại, cảm giác mát mát chưa từng trải qua lan tràn trong lòng, sắc mặt tái nhợt rất nhiều.
Cô nhìn điện thoại di động của Lục Hạo Thành trên mặt đất, bước tới, cúi người vươn tay muốn nhắc điện thoại di động, nhưng cô không còn sức lực.
Lam Hân cảm giác bản thân không khỏe, chưa từng yêu đương, cô vẫn xa lạ với cảm xúc này.
Cô cầm lấy di động, nhìn thấy hai người vẫn đang ôm nhau, cô nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Lâm Tử Thường, hơi nheo mắt, không tự chủ được ra tiếng: “Lục Hạo Thành, không nghe điện thoại sao?”
Đột nhiên nghe thấy giọng Lam Hân, Lục Hạo Thành phản xạ có điều kiện, không chút do dự lại không hề thương đầy Lâm Tử Thường ra.
Anh cởi bỏ áo khoác, vẻ mặt ghét bỏ nhìn chiếc áo.
Động tác của anh còn nhanh hơn Lâm Tử Thường ngã trên mặt đất.
TA Si, ” Lâm Tử Thường kêu thảm thiết một tiếng, nhìn Lục Hạo Thành giận dữ. Phản ứng của Lam Hân hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô ta.
Cứ nghĩ Lam Hân thấy cảnh như vậy, sẽ tức giận xoay người rời đi.Lâm Tử Thường bỗng nhiên cảm giác, phim truyền hình đều là gạt người.Trong TV, nữ chính nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không phải đều quay đầu bước đi sao?
“Lam Lam, không phải như em nhìn thấy đâu.”Lục Hạo Thành bước đến gần Lam Hân giải thích.
Lam Hân có chút tái nhợt, “Lục Hạo Thành, ánh mắt có thể lừa người sao?”
Dương Tĩnh bỗng nhiên cười đầy ẩn ý: “Quản lý Lam, đối với người khác chúng tôi không ôm hy vọng gì, nhưng với cô lại tràn đầy hy vọng, hơn nữa tuyệt đối có hi vọng.”
VÀ 0A2, ” Lam Hân liếc người đồng nghiệp, không biết nên tiếp lời như thế nào, hy vọng nếu biến thành thất vọng, cô lại thành người xấu rồi.
Âu Cảnh Nghiêu cũng cười nhẹ nói: “Lam Lam, thưởng cuối năm của chúng tôi, phải dựa vào cô rồi, có lên!”
Âu Cảnh Nghiêu mày nhướng lên, khóe miệng gợi nở nụ cười có chút xấu xa.
“Ha Hà. J2 Thư ký Âu, tôi có thể nản lòng không?Mọi người suy nghĩ nhiều quá rồi.”
Cô thật sự đã làm hết sức, năm nay là bởi vì cô về tổng công ty thay thế Lâm Hiểu Mạn, cho nên, vì mẫu thiết kế mùa thu này mà đã thức đêm rất nhiều lần, trên trán còn nội vài cục mụn.
Thư ký Âu, sao anh gọi mập mờ như vậy?”Dương Tĩnh nhìn Âu Cảnh Nghiêu, ánh mắt quỷ dị.
Âu Cảnh Nghiêu hơi nhướng mi, hỏi lại: “Dương quản lý, sao cô phải gọi Lam Lam?”
Dương Tĩnh: “Vì chúng tôi là chị em tốt.”
Âu Cảnh Nghiêu: “Chúng tôi là bạn tốt.”
Dương Tĩnh: “Chuyện từ khi nào?Sao tôi không biết hai người là bạn tốt.”
Âu Cảnh Nghiêu: “Cô còn không biết nhiều chuyện hơn, cô cũng không làm ở tầng 25.”
Dương Tĩnh: “Âu Cảnh Nghiêu, anh có thể nói chuyện thoải mái được không? Tôi cũng muốn đi tầng 25.”
Âu Cảnh Nghiêu: “Người nói chuyện với tôi chưa bao giờ.
thấy thoải mái.”
Dương Tĩnh: “…… “Ánh mắt Lam Hân không ngừng đảo qua hai người, lần đầu tiên nhìn thấy Âu Cảnh Nghiêu tám chuyện.
Âu Cảnh Nghiêu không phải sẽ không bao giờ buôn chuyện, mà là chưa có gặp được người cùng tần số.
Dương Tĩnh là người anh xem trọng, ở công ty, Dương Tĩnh đối xử bình đẳng với mọi người, cô ấy cũng là một người lương thiện, biết có gắng.
Âu Cảnh Nghiêu mặt lạnh nhưng tâm tốt, nhưng cũng phải tùy người, như Cố An An, cô chưa từng có thấy anh bày ra khuôn mặt dễ nhìn với cô ta.
Nhưng ở cạnh Dương Tĩnh, chủ đề tán gẫu dường như là bắt tận.
Nhìn thấy Âu Cảnh Nghiêu cùng Dương Tĩnh anh một câu tôi một câu trò chuyện, Lam Hân mỉm cười, nhìn lại người trong hội trường, cô rất có cảm giác thành tựu, thật sự không tôi.
Lục Hạo Thành vừa trở. về sau khi nói chuyện với bên tổ chức, anh vừa đi vừa nghĩ, đêm nay phải làm thế nào mới có thể cùng Lam Hân vượt qua một đêm lãng mạn.
Vừa rã vào khúc cua, liền đụng phải Lâm Tử Thường đang đi tới.
VẠ ” Hai người đụng phải nhau ở góc tường.
Lâm Tử Thường mặc một chiếc váy đỏ bó sát người, trang điểm tinh tế khiến cô ta trở nên quyền rũ và trưởng thành hơn, cô ta ngồi sụp xuống đất với vẻ mặt đau khổ.
Lục Hạo Thành nhìn người phụ nữ ngã trên mặt đất, vẻ mặt nghiêm nghị, đôi mắt thâm thúy như đêm đen.
Người phụ nữ này, đã gặp qua một lần.
Lục Hạo Thành khẽ liếc Lâm Tử Thường, không nói lời nào, nhắc chân rời đi.
Lâm Tử Thường nhìn thấy Lục Hạo Thành muốn rời đi, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, “Đau, đau quá.”
Lục Hạo Thành cũng không dừng lại, tiếp tục đi phía trước đi.
Lâm Tử Thường: “…… ” Chưa từng gặp qua người nào.
vô tình đến vậy, ngay cả đỡ cô ta dậy cũng không thèm làm.
“Giám đốc Lục.”
Lúc này Lục Hạo Thành mới dừng lại, quay đâu lại nhìn Lâm Tử Thường, mắt lạnh như băng, “Biết tôi?”Giọng nói cũng lạnh lẽo khiến người nghe lạnh sống lưng.
Lâm Tử Thường ngắn ra, bọn họ mới gặp mặt ngày hôm qua, anh lại không nhớ rõ cô ta.
So với Lam Hân kín đáo, cô ta là người đứng ở trong đám người vẫn tỏa sáng.
Nhưng mà Lam Hân sắp tới bên này, vở kịch vẫn phải tiếp tục diễn.
Lâm Tử Thường tỏ vẻ đau đớn nhìn Lục Hạo Thành, dáng vẻ quyến rũ thêm chút điềm đạm đáng yêu: “Giám đốc Lục, chúng ta mới gặp nhau hôm qua, tôi bị anh đụng ngã trên mặt đất, giám đốc Lục, anh không phải nên đỡ tôi dậy sao?
Chân tôi đau quá, chắc đã bị bong gân, chỉ sợ phải đến bệnh viện mới được.”
Trên gương mặt hoàn mỹ của Lục Hạo Thành lạnh lùng đến đáng sợ, tản ra hơi hơi thở như bậc vương giả, “Cô xác định, là tôi đụng cô?”
Ánh mắt đầy châm chọc, chiếc mũi cao làm nỗi bật tính cách ngỗ ngược của anh, cùng đôi môi mỏng gợi lên vẻ châm biếm Lục Hạo Thành như thế càng khiến người ta muốn chìm sâu vào.
Lâm Tử Thường si mê nhìn Lục Hạo Thành, người đàn ông như vậy, là mơ ước cả đời của cô ta.
Lâm Tử Thường cười mê hoặc: “Giám đốc Lục, gặp nhau ở khúc cua, cũng là một loại duyên phận, nhưng mà giám đốc Lục à, tôi thật sự không dậy nỏi, anh giúp tôi được không?”
“Tôi gọi xe cứu thương cho cô.”Giọng nói vô tình của Lục Hạo Thành, Lâm Tử Thường nghe lại rất chối tai.
Nhìn thấy một bóng người màu trắng đang đi về phía bên này, một tia sáng kỳ lạ xẹt qua mắt Lâm Tử Thường.
Nhìn thấy Lục Hạo Thành đang lấy điện thoại ra gọi điện, cô ta nhếch môi.
Nhanh chóng duỗi tay giữ chặt Lục Hạo Thành, “Giám đốc Lục, anh đưa tôi đi đi, chân tôi, thật sự rất đau.”
Cô ta dùng sức kéo Lục Hạo Thành, di động trong tay anh nháy mắt rơi xuống đất, lăn máy vòng trên thảm đỏ rồi lẳng lặng nằm xuống, trên màn hình vẫn nhấp nháy số chưa kết nối.
Mà cô ta, cả người bổ nhào vào ngực Lục Hạo Thành.
Một mùi nước hoa gắt mũi ập tới, vẻ mặt Lục Hạo Thành ghê tởm nhíu mày.
Mà một màn này, vừa lúc bị Lam Hân đang đi tìm Lục Hạo Thành. nhìn thấy.
Lam Hân nhìn hai người ôm nhau khẽ dừng lại, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, lòng cô thắt lại, cảm giác mát mát chưa từng trải qua lan tràn trong lòng, sắc mặt tái nhợt rất nhiều.
Cô nhìn điện thoại di động của Lục Hạo Thành trên mặt đất, bước tới, cúi người vươn tay muốn nhắc điện thoại di động, nhưng cô không còn sức lực.
Lam Hân cảm giác bản thân không khỏe, chưa từng yêu đương, cô vẫn xa lạ với cảm xúc này.
Cô cầm lấy di động, nhìn thấy hai người vẫn đang ôm nhau, cô nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Lâm Tử Thường, hơi nheo mắt, không tự chủ được ra tiếng: “Lục Hạo Thành, không nghe điện thoại sao?”
Đột nhiên nghe thấy giọng Lam Hân, Lục Hạo Thành phản xạ có điều kiện, không chút do dự lại không hề thương đầy Lâm Tử Thường ra.
Anh cởi bỏ áo khoác, vẻ mặt ghét bỏ nhìn chiếc áo.
Động tác của anh còn nhanh hơn Lâm Tử Thường ngã trên mặt đất.
TA Si, ” Lâm Tử Thường kêu thảm thiết một tiếng, nhìn Lục Hạo Thành giận dữ. Phản ứng của Lam Hân hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô ta.
Cứ nghĩ Lam Hân thấy cảnh như vậy, sẽ tức giận xoay người rời đi.Lâm Tử Thường bỗng nhiên cảm giác, phim truyền hình đều là gạt người.Trong TV, nữ chính nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không phải đều quay đầu bước đi sao?
“Lam Lam, không phải như em nhìn thấy đâu.”Lục Hạo Thành bước đến gần Lam Hân giải thích.
Lam Hân có chút tái nhợt, “Lục Hạo Thành, ánh mắt có thể lừa người sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.