Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 260: Chắc tôi không đi cùng mọi người được rồi
Nam Cung Tử Yên
23/02/2021
Lục Hạo Thành nhớ lại mối nhân duyên giữa họ trước đây.
Bảy năm trước cô đến bên cạnh anh, rồi lại cứu mạng anh trong một vụ tai nạn xe.
Trong cuộc sống cũng có đôi khi chúng ta không ngần ngại thốt lên rằng, duyên phận quả là một điều rất kì diệu.
Lục Hạo Thành cõng cô bước từng bước đi, mỗi bước đi lại khiến anh có cảm giác hệt như đang tiến gần đến với hạnh phúc vậy.
Còn Lam Hân thì lặng lẽ nằm trên vai anh.
Khoảnh khắc này khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ, tấm lửng vững chãi này của anh đã cho cô cảm giác an toàn hiếm có.
Cho đến khi đi đến tằng 1, Lục Hạo Thành mới cẩn thận đặt cô xuống đắt.
“Cảm ơn anhl” Lam Hân mỉm cười cảm ơn anh.
Lục Hạo Thành khẽ chu môi, không nói gì.
Điện thoại của Lam Hân bỗng nhiên đồ chuông.
Anh nhìn lướt qua màn hình, thấy tên người gọi là Cần Hy.
“A lô, Cẩn Hy àI”
“Lam Lam, Nhiên Nhiên và Cần Nghiên đến rồi, mình đi ăn tối cùng nhau nhé?” Nhạc Cần Hy vui vẻ nói ở đầu dây bên kia.
Lam Hân nghe vậy liền nhíu mày nói: “Cần Hy à, tối tôi bận chút việc, chắc không đi cùng mọi người được rồi.”
Viên Viên đã động vào máy tính của cô, mà Viên Viên ngày càng có quan hệ thân thiết với người nhà họ Khương.
Tuyệt đối không được để chuyện đó xảy ra, nếu không lần quay sở về này của cô sẽ lại rơi xuống vực sâu.
Cô mãi mới có thể vực dậy từ vực sâu, nên không thể để bị rơi xuống đó thêm bát cứ một lần nào nữa.
“Lam Lam, có cả Nhiên Nhiên nữa đấy, cứ cho là cậu không nhớ chị gái Cẩn Nghiên của tôi thì cậu chắc chắn cũng phải nhớ thằng bé chứ?” Cần Hy bắt đầu phàn nàn.
Còn gì quan trọng hơn việc gặp con trai chứ?
Lam Hân nhận thấy rõ được tâm trạng không vui của Cần Hy, cô cười nói: “Cẩn Hy à, đành phải để Tiểu Tuấn đi cùng mọi người rồi, hôm nay tôi có việc bận chưa làm xong, nên chắc tôi không đi cùng mọi người được rồi, xin lỗi mọi người.” Giọng điệu của cô có pha chút nũng nịu.
Theo suy nghĩ của Lục Hạo Thành thì giờ cô đã biết làm thế nào để làm nũng với Cẩn Hy một cách tự nhiên rồi.
“Thôi được rồi, cậu cứ chuyên tâm làm việc đi, có năn nỉ thế nào thì cậu cũng vẫn kiên định không đi thôi, tối tôi sẽ bảo Tiểu Tuấn mang đồ ăn về cho cậu, cậu không phải nấu bữa tối nữa đâu, giờ ăn tạm cái gì lót dạ đi thôi.”
“Vậy cũng được, Hy Hy, cảm ơn cậu, cậu đúng là biết cách chăm sóc người khác.” Lam Hân cười rạng rỡ, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng và niềm hạnh phúc.
Thật vậy, về mặt cuộc sống, Nhạc Cẩn Hy mang lại cho cô một thứ tình cảm vững chắc, rộng rãi, ấm áp và chân thành, cô thực sự coi Nhạc Cần Nghiên như người thân của mình.
Lục Hạo Thành nhìn nụ cười trên mặt cô, cơn gió mùa hạ khẽ thổi qua mái tóc mềm mại của cô, ánh mặt trời lặn từ cửa sổ chiếu vào, dưới ánh sáng hoàng hôn ấy, trông cô đẹp tựa tranh vẽ, khiến anh say đắm.
Ước mơ của tuôi trẻ, ước mơ của tuổi trưởng thành, ước mơ về những cuộc gặp gỡ của anh, tất cả đều chưa từng thay đổi, mặc cho thời gian cứ thắm thoát thoi đưa.
Đó là giấc mơ tìm được Lam Lam- người từng mang lại cho anh hơi ấm tình yêu.
Lam Hân cúp điện thoại, cất vào trong túi xách, sau đó thận trọng bước đi, chân còn có chút đau, không dám bất cần.
Lục Hạo Thành cũng cần thận đi theo cô, thấy cô lặng lẽ không nói lời nào, anh liền buột miệng hỏi: “Lam Lam, Nhiên Nhiên về rồi, hay tôi đưa em đi gặp thằng bé nhé?”
Thực ra, anh cũng muốn được gặp Nhiên Nhiên.
Lam Hân khẽ liếc nhìn anh, đôi lông mi dài khẽ chớp, anh dựa vào cái gì mà đòi cùng cô đi gặp Nhiên Nhiên cơ chứ.
“Không được, tối nay tôi còn việc phải làm.” Lam Hân nhanh chóng từ chối.
“Việc gì vậy?” Lục Hạo Thành gặng hỏi, không biết chuyện gì mà cô còn từ chối cả lời mời của Nhạc Cần Hy.
Lam Hân khẽ liếc anh một cái, trong lòng thầm nghĩ Lục Hạo Thành là chủ tịch tập đoàn Lục Thị, nếu sản phẩm mới bị lộ ra bên ngoài thì rắc rối to mắt, ngẫm nghĩ hồi lâu cô nói: “Máy tính của tôi…”
Lam Hân định nói nhưng lại ngập ngừng không nói nữa, vì giờ cô cũng chưa có bất cứ bằng chứng nào nên nếu nói ra thì Lục Hạo Thành cũng chưa chắc đã tin cô.
Thậm chí anh sẽ cảm thấy cô là người chuyên đi làm phức tạp hóa vấn đề.
“Tôi còn chút việc đang làm dở ở máy tính nên giờ phải về làm nốt phần còn lại.” Lam Hân tìm bừa một cái cớ nói.
Lục Hạo Thành nhíu mày, đúng rồi, hôm nay là ngày chốt bản thiết kế, mà cô vẫn còn chưa đưa tài liệu đến văn phòng anh.
Anh suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Vậy Nhiên Nhiên và mọi người ăn ở đâu vậy?”
Lam Hân khẽ lắc đầu, nói: “Tôi cũng không hỏi, Cẩn Hy sẽ đi đón Tiểu Tuần.” Lam Hân suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, cô lại nói: “Này, Lục Hạo Thành, anh thật sự muốn đi cùng sao? Dù gì thì con trai tôi cũng chỉ là một người đại diện nho nhỏ cho công ty của anh thôi, nên anh không cần phải đích thân tiếp đón đâu.”
Lục Hạo Thành cười nói: “Ai nói không cần chứ? Tôi trước giờ vẫn luôn hết lòng hết dạ vì nhân viên và người mẫu của công ty, phải đối đãi với họ thật tốt thì hiệu quả công việc mới cao được.”
Lam Hân: “…”
Thật vậy ư?
Đúng là lời đồn thì không đáng tin mài “Nhưng tôi cũng không biết họ đi đâu? Giám đốc Lục, anh cứ về nghỉ ngơi đi.” Lam Hân từ chối.
Lục Hạo Thành gật gật đầu, cũng không gặng hỏi thêm câu nào, vì thực ra, đối với anh, việc tìm ra Nhiên Nhiên lúc này chỉ là chuyện nhỏ.
Bước ra khỏi cửa công ty, Lam Hân cảm thấy mười đầu ngón chân đau nhức.
Nhưng ngoài mặt cô vẫn rất bình tĩnh, nhìn Lục Hạo Thành cười nói: “Giám đốc Lục, tôi xin phép về trước.”
Nói xong, không đợi Lục Hạo Thành đáp lời, cô vội cất bước ra về.
Lục Hạo Thành khẽ mỉm cười nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cô.
Lam Lam, em đã phải phiêu bạt đây đó suốt bao năm nay, chắc em đã quên ngày về rồi phải không, hay là để tôi đưa em về nhà nhé?
Lam Lam, xin lỗi vì tôi đã để lạc mất em nhiều năm như vậy!
Vội vàng nhìn lại, thời gian thấm thoát trôi qua đã hơn mười năm, em đã trưởng thành, mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Hôm nay, Lục Hạo Khải đến đón Cố An An rất đúng giờ, khi cả hai đang đỗ xe và chờ đèn đỏ thì nhìn thấy Lam Hân và Lục Hạo Thành.
Có An An và Lục Hạo Khải chưa bao giờ thấy Lục Hạo Thành cư xử dịu dàng như vậy.
Lục Hạo Khải chau mày nhìn Lục Hạo Thành, người như Lục Hạo Thành mà cũng có lúc nảy sinh tình cảm với phụ nữ ư?
Còn Cố An An thì đau lòng nhìn Lục Hạo Thành, sự dịu dàng trong ánh mắt của anh là thứ mà cô ta chưa từng được nhìn thấy.
Từ nhỏ đến lớn, trước mặt cô ta, anh luôn giữ dáng vẻ lạnh lùng, hờ hững, giữ khoảng cách.
Lục Hạo Khải quay sang, nhìn vẻ mặt buồn bã của Có An An, cười khẩy nói: “Gì đây? Cố An An buồn rồi Sao.
Cố An An nhanh chóng che giấu cảm xúc trong đôi mắt, giọng điệu trầm mặc xen chút mỉa mai nói: “Tại sao em phải buồn chứ, dù gì thì em cũng sắp kết hôn với anh rồi mà.”
Thấy đèn đỏ chuyển sang màu xanh, Lục Hạo Khải liền khởi động xe, cười nhạo nói: “Nếu em đã nghĩ như vậy thật thì anh cũng không nói thêm gì nữa, nhưng thực tế thì trong lòng em vẫn còn hình bóng của người khác, miệng thì nói sẽ lấy anh nhưng lại bí mật đi gặp riêng Lục Hạo Thành.”
” Cố An An, thật sự phải để hiện thực cho em một cái tát điếng người thì em mới tỉnh ra rằng sống trên đời này không bao giờ được phép giả tạo như vậy, cứ phải để anh phải dồn em đi vào bước đường củng thì em mới hiểu được lòng người đáng sợ như thế nào sao?
“Trước khi anh quyết định lấy em thì em phải tỉnh ngộ mau đi, và nếu em muốn được yêu thương hơn người khác thì hãy an phận mà sống thật với chính mình đi.”
Mỗi lời nói của Lục Hạo Khải đều chất chứa sự cảnh cáo nghiêm khắc.
Anh ta thực sự không có hứng thú với một người phụ nữ đã có bóng dáng một người đàn ông khác trong lòng.
Bảy năm trước cô đến bên cạnh anh, rồi lại cứu mạng anh trong một vụ tai nạn xe.
Trong cuộc sống cũng có đôi khi chúng ta không ngần ngại thốt lên rằng, duyên phận quả là một điều rất kì diệu.
Lục Hạo Thành cõng cô bước từng bước đi, mỗi bước đi lại khiến anh có cảm giác hệt như đang tiến gần đến với hạnh phúc vậy.
Còn Lam Hân thì lặng lẽ nằm trên vai anh.
Khoảnh khắc này khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ, tấm lửng vững chãi này của anh đã cho cô cảm giác an toàn hiếm có.
Cho đến khi đi đến tằng 1, Lục Hạo Thành mới cẩn thận đặt cô xuống đắt.
“Cảm ơn anhl” Lam Hân mỉm cười cảm ơn anh.
Lục Hạo Thành khẽ chu môi, không nói gì.
Điện thoại của Lam Hân bỗng nhiên đồ chuông.
Anh nhìn lướt qua màn hình, thấy tên người gọi là Cần Hy.
“A lô, Cẩn Hy àI”
“Lam Lam, Nhiên Nhiên và Cần Nghiên đến rồi, mình đi ăn tối cùng nhau nhé?” Nhạc Cần Hy vui vẻ nói ở đầu dây bên kia.
Lam Hân nghe vậy liền nhíu mày nói: “Cần Hy à, tối tôi bận chút việc, chắc không đi cùng mọi người được rồi.”
Viên Viên đã động vào máy tính của cô, mà Viên Viên ngày càng có quan hệ thân thiết với người nhà họ Khương.
Tuyệt đối không được để chuyện đó xảy ra, nếu không lần quay sở về này của cô sẽ lại rơi xuống vực sâu.
Cô mãi mới có thể vực dậy từ vực sâu, nên không thể để bị rơi xuống đó thêm bát cứ một lần nào nữa.
“Lam Lam, có cả Nhiên Nhiên nữa đấy, cứ cho là cậu không nhớ chị gái Cẩn Nghiên của tôi thì cậu chắc chắn cũng phải nhớ thằng bé chứ?” Cần Hy bắt đầu phàn nàn.
Còn gì quan trọng hơn việc gặp con trai chứ?
Lam Hân nhận thấy rõ được tâm trạng không vui của Cần Hy, cô cười nói: “Cẩn Hy à, đành phải để Tiểu Tuấn đi cùng mọi người rồi, hôm nay tôi có việc bận chưa làm xong, nên chắc tôi không đi cùng mọi người được rồi, xin lỗi mọi người.” Giọng điệu của cô có pha chút nũng nịu.
Theo suy nghĩ của Lục Hạo Thành thì giờ cô đã biết làm thế nào để làm nũng với Cẩn Hy một cách tự nhiên rồi.
“Thôi được rồi, cậu cứ chuyên tâm làm việc đi, có năn nỉ thế nào thì cậu cũng vẫn kiên định không đi thôi, tối tôi sẽ bảo Tiểu Tuấn mang đồ ăn về cho cậu, cậu không phải nấu bữa tối nữa đâu, giờ ăn tạm cái gì lót dạ đi thôi.”
“Vậy cũng được, Hy Hy, cảm ơn cậu, cậu đúng là biết cách chăm sóc người khác.” Lam Hân cười rạng rỡ, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng và niềm hạnh phúc.
Thật vậy, về mặt cuộc sống, Nhạc Cẩn Hy mang lại cho cô một thứ tình cảm vững chắc, rộng rãi, ấm áp và chân thành, cô thực sự coi Nhạc Cần Nghiên như người thân của mình.
Lục Hạo Thành nhìn nụ cười trên mặt cô, cơn gió mùa hạ khẽ thổi qua mái tóc mềm mại của cô, ánh mặt trời lặn từ cửa sổ chiếu vào, dưới ánh sáng hoàng hôn ấy, trông cô đẹp tựa tranh vẽ, khiến anh say đắm.
Ước mơ của tuôi trẻ, ước mơ của tuổi trưởng thành, ước mơ về những cuộc gặp gỡ của anh, tất cả đều chưa từng thay đổi, mặc cho thời gian cứ thắm thoát thoi đưa.
Đó là giấc mơ tìm được Lam Lam- người từng mang lại cho anh hơi ấm tình yêu.
Lam Hân cúp điện thoại, cất vào trong túi xách, sau đó thận trọng bước đi, chân còn có chút đau, không dám bất cần.
Lục Hạo Thành cũng cần thận đi theo cô, thấy cô lặng lẽ không nói lời nào, anh liền buột miệng hỏi: “Lam Lam, Nhiên Nhiên về rồi, hay tôi đưa em đi gặp thằng bé nhé?”
Thực ra, anh cũng muốn được gặp Nhiên Nhiên.
Lam Hân khẽ liếc nhìn anh, đôi lông mi dài khẽ chớp, anh dựa vào cái gì mà đòi cùng cô đi gặp Nhiên Nhiên cơ chứ.
“Không được, tối nay tôi còn việc phải làm.” Lam Hân nhanh chóng từ chối.
“Việc gì vậy?” Lục Hạo Thành gặng hỏi, không biết chuyện gì mà cô còn từ chối cả lời mời của Nhạc Cần Hy.
Lam Hân khẽ liếc anh một cái, trong lòng thầm nghĩ Lục Hạo Thành là chủ tịch tập đoàn Lục Thị, nếu sản phẩm mới bị lộ ra bên ngoài thì rắc rối to mắt, ngẫm nghĩ hồi lâu cô nói: “Máy tính của tôi…”
Lam Hân định nói nhưng lại ngập ngừng không nói nữa, vì giờ cô cũng chưa có bất cứ bằng chứng nào nên nếu nói ra thì Lục Hạo Thành cũng chưa chắc đã tin cô.
Thậm chí anh sẽ cảm thấy cô là người chuyên đi làm phức tạp hóa vấn đề.
“Tôi còn chút việc đang làm dở ở máy tính nên giờ phải về làm nốt phần còn lại.” Lam Hân tìm bừa một cái cớ nói.
Lục Hạo Thành nhíu mày, đúng rồi, hôm nay là ngày chốt bản thiết kế, mà cô vẫn còn chưa đưa tài liệu đến văn phòng anh.
Anh suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Vậy Nhiên Nhiên và mọi người ăn ở đâu vậy?”
Lam Hân khẽ lắc đầu, nói: “Tôi cũng không hỏi, Cẩn Hy sẽ đi đón Tiểu Tuần.” Lam Hân suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, cô lại nói: “Này, Lục Hạo Thành, anh thật sự muốn đi cùng sao? Dù gì thì con trai tôi cũng chỉ là một người đại diện nho nhỏ cho công ty của anh thôi, nên anh không cần phải đích thân tiếp đón đâu.”
Lục Hạo Thành cười nói: “Ai nói không cần chứ? Tôi trước giờ vẫn luôn hết lòng hết dạ vì nhân viên và người mẫu của công ty, phải đối đãi với họ thật tốt thì hiệu quả công việc mới cao được.”
Lam Hân: “…”
Thật vậy ư?
Đúng là lời đồn thì không đáng tin mài “Nhưng tôi cũng không biết họ đi đâu? Giám đốc Lục, anh cứ về nghỉ ngơi đi.” Lam Hân từ chối.
Lục Hạo Thành gật gật đầu, cũng không gặng hỏi thêm câu nào, vì thực ra, đối với anh, việc tìm ra Nhiên Nhiên lúc này chỉ là chuyện nhỏ.
Bước ra khỏi cửa công ty, Lam Hân cảm thấy mười đầu ngón chân đau nhức.
Nhưng ngoài mặt cô vẫn rất bình tĩnh, nhìn Lục Hạo Thành cười nói: “Giám đốc Lục, tôi xin phép về trước.”
Nói xong, không đợi Lục Hạo Thành đáp lời, cô vội cất bước ra về.
Lục Hạo Thành khẽ mỉm cười nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cô.
Lam Lam, em đã phải phiêu bạt đây đó suốt bao năm nay, chắc em đã quên ngày về rồi phải không, hay là để tôi đưa em về nhà nhé?
Lam Lam, xin lỗi vì tôi đã để lạc mất em nhiều năm như vậy!
Vội vàng nhìn lại, thời gian thấm thoát trôi qua đã hơn mười năm, em đã trưởng thành, mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Hôm nay, Lục Hạo Khải đến đón Cố An An rất đúng giờ, khi cả hai đang đỗ xe và chờ đèn đỏ thì nhìn thấy Lam Hân và Lục Hạo Thành.
Có An An và Lục Hạo Khải chưa bao giờ thấy Lục Hạo Thành cư xử dịu dàng như vậy.
Lục Hạo Khải chau mày nhìn Lục Hạo Thành, người như Lục Hạo Thành mà cũng có lúc nảy sinh tình cảm với phụ nữ ư?
Còn Cố An An thì đau lòng nhìn Lục Hạo Thành, sự dịu dàng trong ánh mắt của anh là thứ mà cô ta chưa từng được nhìn thấy.
Từ nhỏ đến lớn, trước mặt cô ta, anh luôn giữ dáng vẻ lạnh lùng, hờ hững, giữ khoảng cách.
Lục Hạo Khải quay sang, nhìn vẻ mặt buồn bã của Có An An, cười khẩy nói: “Gì đây? Cố An An buồn rồi Sao.
Cố An An nhanh chóng che giấu cảm xúc trong đôi mắt, giọng điệu trầm mặc xen chút mỉa mai nói: “Tại sao em phải buồn chứ, dù gì thì em cũng sắp kết hôn với anh rồi mà.”
Thấy đèn đỏ chuyển sang màu xanh, Lục Hạo Khải liền khởi động xe, cười nhạo nói: “Nếu em đã nghĩ như vậy thật thì anh cũng không nói thêm gì nữa, nhưng thực tế thì trong lòng em vẫn còn hình bóng của người khác, miệng thì nói sẽ lấy anh nhưng lại bí mật đi gặp riêng Lục Hạo Thành.”
” Cố An An, thật sự phải để hiện thực cho em một cái tát điếng người thì em mới tỉnh ra rằng sống trên đời này không bao giờ được phép giả tạo như vậy, cứ phải để anh phải dồn em đi vào bước đường củng thì em mới hiểu được lòng người đáng sợ như thế nào sao?
“Trước khi anh quyết định lấy em thì em phải tỉnh ngộ mau đi, và nếu em muốn được yêu thương hơn người khác thì hãy an phận mà sống thật với chính mình đi.”
Mỗi lời nói của Lục Hạo Khải đều chất chứa sự cảnh cáo nghiêm khắc.
Anh ta thực sự không có hứng thú với một người phụ nữ đã có bóng dáng một người đàn ông khác trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.