Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 565: Chẳng lẽ cậu giỏi hơn tôi sao?
Nam Cung Tử Yên
17/06/2021
Tuy rằng Lam Tử Kỳ nói nhỏ, nhưng Sở Phi Dương vẫn nghe được lời cô bé, Lam Tử Kỳ nói mình xấu, càng thêm không vui, tiếng khóc càng lúc càng lớn.
Lục Tư Tư nhìn đứa con chỉ biết khóc nhè, xuất phát từ thói quen, cô dùng sức vỗ mạnh vào lưng con trai, “Khóc khóc khóc, con chỉ biết khóc, khóc xong lại tiếp tục chơi game, có thể có chút tiền đồ được không?” Lục Tư Tư vô cùng phiền não, đứa nhỏ này, hiện tại không có bất cứ năng lực gì.
PO 0 I0a4.0aiod 7 ” Sở Phi Dương chẳng những không ngừng khóc, ngược lại còn khóc to hơn “Chị, sao lại đánh nó?” Lục Hạo Thành không đồng ý với phương thức giáo dục của chị mình.
Dịch Thiên Kỳ ngồi một bên không nói gì, có một câu Lục Tư Tư nói đúng, cùng trăng lứa, nhưng chênh lệch rất lớn.
Mấy năm qua, ông chưa từng gặp qua đứa trẻ nào nghe lời như anh em Tiểu Tuần.
Kỳ Kỳ thỉnh thoảng có gây rắc rối, nhưng chỉ ý chịu đựng không nổi mới cãi nhau với bạn ở nhà trẻ.
Lục Tư Tư lên tiếng: “A Thành, nói rõ với em, đây đều là lỗi của anh rễ em, mỗi ngày chị bận rộn nhiều việc, không thời gian chăm sóc Phi Dương, đứa nhỏ đều là giao cho bảo mẫu cùng anh rễ em, anh ta cả ngày nhàn rỗi, liền dẫn theo nó đi chơi game. Chính vì như vậy, hai người bọn chị mỗi ngày đều cãi nhau, cuối cùng anh ta chán chị, ra ngoài tìm phụ nữ khác.”
Lục Tư Tư nói ra hết những oan ức để trong lòng.
Lục Hạo Thành chỉ nghe, không phản bác.
Anh không rõ ràng lắm về vấn đề giáo dục con cái, nhưng ba anh em Tiểu Tuấn thực sự khác với những đứa trẻ bình thường, mấy đứa đều hiểu chuyện, nỗ lực cố gắng.
Lúc này, Mộ Thanh cùng Lam Hân nghe được tiếng khóc của Sở Phi Dương, liền chạy ra khỏi phòng bếp.
Mộ Thanh nói: “Phi Dương, làm sao vậy?” Mộ Thanh ngồi vào cạnh Sở Phi Dương an ủi cháu ngoại.
Lam Tử Kỳ cùng Lam Tử Nhiên vừa thấy thế, hai anh em rất ăn ý mang dép lê, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.
Lam Tử Kỳ cúi đầu, hừm, cô bé chưa đi được.
Sở Phi Dương ngước hai mắt đẫm lệ nhìn Lam Tử Kỳ rời đi, lập tức chỉ vào Lam Tử Kỳ nói: “Bà ngoại, cậu ấy nói cháu xấu.”
Lm Uy cv), có _ Đồ không có cốt khí, vì một tiếng “xấu” mà khóc nhè, hiện tại vừa xấu vừa buồn nôn.
Lam Tử Kỳ tựa hồ đã quên trước đó bị Lam Tử Tuấn chê xấu, bản thân không khóc nhè sao?
Lam Hân nói: “Kỳ Kỳ……
Lam Tử Kỳ nhìn mẹ giải thích “Mẹ, lỗi của con, con nói cậu ta £ Đi 0U na xâu, con xin lôi.
Cô bé tự nhiên biết mẹ muốn nói gì? Dù sao trong lòng mẹ mình là đứa không hiểu chuyện nhát.
Lam Tử Kỳ bình tĩnh nhìn Sở Phi Dương nói: “Vừa rồi nói cậu xấu, thật xin lỗi!”
Lục Tư Tư nhìn con trai người khác còn nhỏ đã nghe lời như vậy, bỗng nhiên thấy hâm mộ.
Trầm Giai Kỳ ở một bên nhìn, mới ngộ ra, chuyện giáo dục con cái, thật sự là không thể qua loa.
Lục Hạo Thành nhìn Sở Phi Dương thật sự ngừng khóc, mới ôm Lam Tử Kỳ đi về phía trước.
Sở Phi Dương lúc này lại không vui, nghẹn ngào hỏi: “Lam Tử Kỳ, sao cậu lại nói tôi vẫn là newbie? Chẳng lẽ cậu lợi hại hơn tôi sao?”
Không thể không nói, Sở Phi Dương cũng kế thừa tính ngay thẳng của Lục Tư Tư, trong lòng không thoải mái sẽ nói ra.
Lục Tư Tư vừa nghe thấy lời con trai, xấu hỗ đến mức muốn tìm cái lỗ để chui vào.
Mộ Thanh cười nói: “Phi Dương, ba anh em Tiểu Tuấn tạo thành tổ hợp bắt khả chiến bại nửa năm trước, cháu cảm thấy bản thân còn không phải newbie sao?” Nhiều trang lấy của nguồn như hình làm mọi người khó tìm nguồn đọc! Mong cả nhà chịu khó tìm nguồn như hình giúp chúng mình có nhiều động lực lên chương nhé!”
TẠO Nin ii ” Vẻ mặt thương tâm của Sở Phi Dương nháy mắt biến thành vẻ mặt sùng bái.
Lục Hạo Thành nghe vậy cũng sửng sốt, ba đứa nhỏ quả thực là nghịch thiên, Mộc Tử Hoành chơi mỗi ngày cũng không đạt tới cấp bậc đó.
“Bà ngoại, thật hay giả vậy? Bà cũng không thể cùng bọn họ hợp tác lừa cháu nha” Sở Phi Dương kích động hỏi.
“Thật mà.” Mộ Thanh cười nói, anh em Tiểu Tuần mỗi ngày đều ở cùng bà, mấy đứa làm gì, chơi cái gì bà đều rất rõ ràng.
Ba đứa trẻ này rất tự giác và thời gian của chúng được lên kế hoạch phân bổ hợp lý.
Sở Phi Dương vẻ mặt hâm mộ, khó trách bản thân bị mắng là newbie.
“Được rồi! Tôi tha thứ cho cậu.” Sở Phi Dương chu miệng nhỏ nhắn, quả thật mình đúng là một newbie.
Lam Tử Kỳ cười nói: “Tôi nói chuyện ngay thẳng, ở lại nhà tôi, tốt nhất cậu nên làm quen.”
Sở Phi Dương không ngừng gật đầu, tỏ vẻ tôi rất nghe lời, Lục Tư Tư lắc đầu, đều nói hoàn cảnh tạo nên con người, từ giờ trở đi, cô phải mặt dày sống ở đây, phải ngăn cơn sóng dữ, để cho con trai bỏ đi hết tật xấu.
Lục Hạo Thành lúc này mới đưa Lam Tử Kỳ trở về phòng.
Trầm Giai Kỳ không thể thức đêm, cũng tạm biệt mọi người rồi trở về phòng.
Mộ Thanh nhìn con gái nói: “Tư Tư, sau này con bận rộn chuyện của con, Phi Dương cứ để mẹ.”
Lục Tư Tư nghe vậy thì lo lắng: “Mẹ, bốn đứa nhỏ mẹ sẽ vắt vả.”
Vừa rồi Trầm tiểu thư cũng sắp có một đứa, nhà này cũng thật náo nhiệt.
Mộ Thanh cười tự hào, “Tư Tư, anh em Tiểu Tuấn rất nghe lời, hiểu chuyện, cũng có thể tự chuẩn bị cơm, chăm sóc chúng rất nhẹ nhàng.”
Lục Tư Tư nháy mắt gật đầu, Phi Dương hiện tại nhất định phải có những tắm gương như vậy, sau này mới có chút năng lực tự gánh vác.
Sau đó, mọi người cùng nhau ngồi xuống nói chuyện phiếm chờ Nhạc Cần Nghiên trở về.
Trong phòng Lam Tử Kỳ.
Lục Hạo Thành thật cần thận đặt Kỳ Kỳ ngồi xuống bàn học.
Lục Hạo Thành nhìn khuôn mặt đáng yêu của con gái hỏi: “Kỳ Kỳ, cháu chưa ngủ sao?”
Lục Tư Tư nhìn đứa con chỉ biết khóc nhè, xuất phát từ thói quen, cô dùng sức vỗ mạnh vào lưng con trai, “Khóc khóc khóc, con chỉ biết khóc, khóc xong lại tiếp tục chơi game, có thể có chút tiền đồ được không?” Lục Tư Tư vô cùng phiền não, đứa nhỏ này, hiện tại không có bất cứ năng lực gì.
PO 0 I0a4.0aiod 7 ” Sở Phi Dương chẳng những không ngừng khóc, ngược lại còn khóc to hơn “Chị, sao lại đánh nó?” Lục Hạo Thành không đồng ý với phương thức giáo dục của chị mình.
Dịch Thiên Kỳ ngồi một bên không nói gì, có một câu Lục Tư Tư nói đúng, cùng trăng lứa, nhưng chênh lệch rất lớn.
Mấy năm qua, ông chưa từng gặp qua đứa trẻ nào nghe lời như anh em Tiểu Tuần.
Kỳ Kỳ thỉnh thoảng có gây rắc rối, nhưng chỉ ý chịu đựng không nổi mới cãi nhau với bạn ở nhà trẻ.
Lục Tư Tư lên tiếng: “A Thành, nói rõ với em, đây đều là lỗi của anh rễ em, mỗi ngày chị bận rộn nhiều việc, không thời gian chăm sóc Phi Dương, đứa nhỏ đều là giao cho bảo mẫu cùng anh rễ em, anh ta cả ngày nhàn rỗi, liền dẫn theo nó đi chơi game. Chính vì như vậy, hai người bọn chị mỗi ngày đều cãi nhau, cuối cùng anh ta chán chị, ra ngoài tìm phụ nữ khác.”
Lục Tư Tư nói ra hết những oan ức để trong lòng.
Lục Hạo Thành chỉ nghe, không phản bác.
Anh không rõ ràng lắm về vấn đề giáo dục con cái, nhưng ba anh em Tiểu Tuấn thực sự khác với những đứa trẻ bình thường, mấy đứa đều hiểu chuyện, nỗ lực cố gắng.
Lúc này, Mộ Thanh cùng Lam Hân nghe được tiếng khóc của Sở Phi Dương, liền chạy ra khỏi phòng bếp.
Mộ Thanh nói: “Phi Dương, làm sao vậy?” Mộ Thanh ngồi vào cạnh Sở Phi Dương an ủi cháu ngoại.
Lam Tử Kỳ cùng Lam Tử Nhiên vừa thấy thế, hai anh em rất ăn ý mang dép lê, chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi.
Lam Tử Kỳ cúi đầu, hừm, cô bé chưa đi được.
Sở Phi Dương ngước hai mắt đẫm lệ nhìn Lam Tử Kỳ rời đi, lập tức chỉ vào Lam Tử Kỳ nói: “Bà ngoại, cậu ấy nói cháu xấu.”
Lm Uy cv), có _ Đồ không có cốt khí, vì một tiếng “xấu” mà khóc nhè, hiện tại vừa xấu vừa buồn nôn.
Lam Tử Kỳ tựa hồ đã quên trước đó bị Lam Tử Tuấn chê xấu, bản thân không khóc nhè sao?
Lam Hân nói: “Kỳ Kỳ……
Lam Tử Kỳ nhìn mẹ giải thích “Mẹ, lỗi của con, con nói cậu ta £ Đi 0U na xâu, con xin lôi.
Cô bé tự nhiên biết mẹ muốn nói gì? Dù sao trong lòng mẹ mình là đứa không hiểu chuyện nhát.
Lam Tử Kỳ bình tĩnh nhìn Sở Phi Dương nói: “Vừa rồi nói cậu xấu, thật xin lỗi!”
Lục Tư Tư nhìn con trai người khác còn nhỏ đã nghe lời như vậy, bỗng nhiên thấy hâm mộ.
Trầm Giai Kỳ ở một bên nhìn, mới ngộ ra, chuyện giáo dục con cái, thật sự là không thể qua loa.
Lục Hạo Thành nhìn Sở Phi Dương thật sự ngừng khóc, mới ôm Lam Tử Kỳ đi về phía trước.
Sở Phi Dương lúc này lại không vui, nghẹn ngào hỏi: “Lam Tử Kỳ, sao cậu lại nói tôi vẫn là newbie? Chẳng lẽ cậu lợi hại hơn tôi sao?”
Không thể không nói, Sở Phi Dương cũng kế thừa tính ngay thẳng của Lục Tư Tư, trong lòng không thoải mái sẽ nói ra.
Lục Tư Tư vừa nghe thấy lời con trai, xấu hỗ đến mức muốn tìm cái lỗ để chui vào.
Mộ Thanh cười nói: “Phi Dương, ba anh em Tiểu Tuấn tạo thành tổ hợp bắt khả chiến bại nửa năm trước, cháu cảm thấy bản thân còn không phải newbie sao?” Nhiều trang lấy của nguồn như hình làm mọi người khó tìm nguồn đọc! Mong cả nhà chịu khó tìm nguồn như hình giúp chúng mình có nhiều động lực lên chương nhé!”
TẠO Nin ii ” Vẻ mặt thương tâm của Sở Phi Dương nháy mắt biến thành vẻ mặt sùng bái.
Lục Hạo Thành nghe vậy cũng sửng sốt, ba đứa nhỏ quả thực là nghịch thiên, Mộc Tử Hoành chơi mỗi ngày cũng không đạt tới cấp bậc đó.
“Bà ngoại, thật hay giả vậy? Bà cũng không thể cùng bọn họ hợp tác lừa cháu nha” Sở Phi Dương kích động hỏi.
“Thật mà.” Mộ Thanh cười nói, anh em Tiểu Tuần mỗi ngày đều ở cùng bà, mấy đứa làm gì, chơi cái gì bà đều rất rõ ràng.
Ba đứa trẻ này rất tự giác và thời gian của chúng được lên kế hoạch phân bổ hợp lý.
Sở Phi Dương vẻ mặt hâm mộ, khó trách bản thân bị mắng là newbie.
“Được rồi! Tôi tha thứ cho cậu.” Sở Phi Dương chu miệng nhỏ nhắn, quả thật mình đúng là một newbie.
Lam Tử Kỳ cười nói: “Tôi nói chuyện ngay thẳng, ở lại nhà tôi, tốt nhất cậu nên làm quen.”
Sở Phi Dương không ngừng gật đầu, tỏ vẻ tôi rất nghe lời, Lục Tư Tư lắc đầu, đều nói hoàn cảnh tạo nên con người, từ giờ trở đi, cô phải mặt dày sống ở đây, phải ngăn cơn sóng dữ, để cho con trai bỏ đi hết tật xấu.
Lục Hạo Thành lúc này mới đưa Lam Tử Kỳ trở về phòng.
Trầm Giai Kỳ không thể thức đêm, cũng tạm biệt mọi người rồi trở về phòng.
Mộ Thanh nhìn con gái nói: “Tư Tư, sau này con bận rộn chuyện của con, Phi Dương cứ để mẹ.”
Lục Tư Tư nghe vậy thì lo lắng: “Mẹ, bốn đứa nhỏ mẹ sẽ vắt vả.”
Vừa rồi Trầm tiểu thư cũng sắp có một đứa, nhà này cũng thật náo nhiệt.
Mộ Thanh cười tự hào, “Tư Tư, anh em Tiểu Tuấn rất nghe lời, hiểu chuyện, cũng có thể tự chuẩn bị cơm, chăm sóc chúng rất nhẹ nhàng.”
Lục Tư Tư nháy mắt gật đầu, Phi Dương hiện tại nhất định phải có những tắm gương như vậy, sau này mới có chút năng lực tự gánh vác.
Sau đó, mọi người cùng nhau ngồi xuống nói chuyện phiếm chờ Nhạc Cần Nghiên trở về.
Trong phòng Lam Tử Kỳ.
Lục Hạo Thành thật cần thận đặt Kỳ Kỳ ngồi xuống bàn học.
Lục Hạo Thành nhìn khuôn mặt đáng yêu của con gái hỏi: “Kỳ Kỳ, cháu chưa ngủ sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.