Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 211: Chúc mừng cậu đã tìm được Lam Lam – Người cậu đã đánh mất hơn 10 năm nay.
Nam Cung Tử Yên
20/02/2021
Lục Hạo Thành dùng đôi chân thon dài của mình bước đến bên anh ta.
Anh ngồi xuống một cách đàng hoàng, sau đó cầm tài liệu trên bàn lên mở ra xem.
Mộc Tử Hoành nhìn anh chằm chằm, trong đôi mắt điển trai hiện lên một sự cảm động, sự kiên trì bao năm qua của Lục Hạo Thành là hoàn toàn đúng.
Có lẽ chính bởi ý chí kiên định không từ bỏ mà cuộc đời của anh mới có được thứ mình mong muốn sau bao năm chờ đợi.
Mộc Tử Hoành cười một cách an ủi, vỗ nhẹ vào vai anh rồi cười nói: “Hạo Thành, lần này linh cảm của cậu đúng rồi, Lam Hân và Cố phu nhân chính là mẹ con. Chúc mừng cậu đã tìm được Lam Lam, người mà cậu đánh mắt hơn 10 năm nay. ” Lúc này, Lục Hạo Thành đã mở túi hồ sơ ra, từng lời của Mộc Tử Hoành khiến lòng anh vui sướng chưa từng thấy.
Anh nhìn nhanh kết quả, tay nắm chặt túi hồ sơ, anh nhìn chằm chằm vào tờ kết quả, đôi mắt như đỏ ửng lên.
Tìm thấy rồi, cuối cùng cũng tìm tháy rồi.
Lục Hạo Thành run lên vì vui sướng.
Đây là lần đầu tiên anh kích động và vui vẻ như vậy trong mười mấy năm qua, và một niềm hạnh phúc mãnh liệt như lan tỏa khắp người anh.
Lam Lam, mọi người đều nói em chết rồi, nhưng tôi không tin, tôi vẫn luôn tin rằng em sẽ trở về bên cạnh tôi. Bởi vì tối hôm đó, em chưa kịp tổ chức sinh nhật cùng tôi thì đã biến mắt.
Người lớn thường nói đùa, đợi em lớn rồi sẽ gả cho tôi.
Lúc đó tôi cảm thấy những gì họ nói thật nhàm chán, chúng ta vẫn còn trẻ con, nói như vậy phải chăng là quá sớm.
Nhưng em luôn vui vẻ nói đồng ý, em nói sau này lớn lên nhất định sẽ gả cho tôi.
Lục Hạo Thành đắm chìm trong ký ức của bản thân, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương kia, đôi mắt to trong veo đẹp đẽ ấy, luôn sáng ngời khi nhìn thấy anh.
Mộc Tử Hoành nhìn thấy Lục Hạo Thành vui mừng hạnh phúc cũng mừng thay cho anh, tình cảm mà Lục Hạo Thành dành cho Lam Lam vô cùng sâu đậm, hơn nữa hai nhà lại có hôn ước từ trước.
Hạo Thành không có được hơi ấm khi bên cạnh cha mẹ nhưng lại có được hơi ấm khi ở bên một đứa trẻ.
Có lẽ, sau bao nhiêu năm chờ đợi, từ lâu Lục Hạo Thành đã coi Cố Ức Lam là người vợ duy nhất trong đời mình.
Văn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hơi thở vô cùng vui sướng của Lục Hạo Thành.
Khuôn mặt ấy đã tìm lại được sự ấm áp trong lòng mình, khiến người khác vừa nhìn vào đã cảm nhận được niềm hạnh phúc.
Mộc Tử Hoành hỏi: “Hạo Thành, nay cậu đã tìm được cô ấy, cậu định làm gì tiếp theo2” Lo lắng lớn nhất của Hạo Thành chính là Tần Ninh Trăn, người phụ nữ đó vô cùng nham hiểm.
Mẹ của Hạo Thành chính là do bà ta chèn ép phải bỏ đi, và đến nay cũng không có chút tăm tích nào.
Bà ta luôn tìm cách lấy mạng Hạo Thành rồi độc chiếm tài sản nhà họ Lục.
Lục Hạo Thành tạm gác lại sự vui sướng của mình, nhưng một lúc sau phải dội vài cốc nước lạnh mới có thể giúp anh ổn định lại tinh thần.
Anh nhìn Mộc Tử Hoành và nói, “Chuyện này ngoài hai chúng ta ra thì không được nói cho ai cả, đợi tôi giải quyết xong ba mẹ con Lục Hạo Khải hãy cho mọi người biết, hiện giờ bọn họ không giết nỏi tôi đâu.” “Bởi lẽ không có ai có thể trói buộc tôi và tôi cũng chẳng có điểm yếu nào để họ nắm được.” “Hơn nữa, nếu Cố An An biết đã tìm thấy Lam Lam, cô ta nhất định sẽ không tha cho Lam Lam. Để đợi cậu trở về nghe câu trả lời mà cô ta mong muốn, cô ta đã không ngần ngại cố tình làm đổ canh để bác Cố bị thương.” “Mẹ tôi đã nhiều năm không dám quay lại, nhất định là do Tần Ninh Trăn đã âm thầm làm điều gì đó?” “Có thể bà ta biết tung tích của mẹ tôi cũng nên.” “Đợi tôi tìm thấy mẹ, sẽ đưa Lam Lam trở về. ” Bộ dạng của Cố An An lúc ra về khiến anh không khỏi nghi ngờ.
Anh ngồi xuống một cách đàng hoàng, sau đó cầm tài liệu trên bàn lên mở ra xem.
Mộc Tử Hoành nhìn anh chằm chằm, trong đôi mắt điển trai hiện lên một sự cảm động, sự kiên trì bao năm qua của Lục Hạo Thành là hoàn toàn đúng.
Có lẽ chính bởi ý chí kiên định không từ bỏ mà cuộc đời của anh mới có được thứ mình mong muốn sau bao năm chờ đợi.
Mộc Tử Hoành cười một cách an ủi, vỗ nhẹ vào vai anh rồi cười nói: “Hạo Thành, lần này linh cảm của cậu đúng rồi, Lam Hân và Cố phu nhân chính là mẹ con. Chúc mừng cậu đã tìm được Lam Lam, người mà cậu đánh mắt hơn 10 năm nay. ” Lúc này, Lục Hạo Thành đã mở túi hồ sơ ra, từng lời của Mộc Tử Hoành khiến lòng anh vui sướng chưa từng thấy.
Anh nhìn nhanh kết quả, tay nắm chặt túi hồ sơ, anh nhìn chằm chằm vào tờ kết quả, đôi mắt như đỏ ửng lên.
Tìm thấy rồi, cuối cùng cũng tìm tháy rồi.
Lục Hạo Thành run lên vì vui sướng.
Đây là lần đầu tiên anh kích động và vui vẻ như vậy trong mười mấy năm qua, và một niềm hạnh phúc mãnh liệt như lan tỏa khắp người anh.
Lam Lam, mọi người đều nói em chết rồi, nhưng tôi không tin, tôi vẫn luôn tin rằng em sẽ trở về bên cạnh tôi. Bởi vì tối hôm đó, em chưa kịp tổ chức sinh nhật cùng tôi thì đã biến mắt.
Người lớn thường nói đùa, đợi em lớn rồi sẽ gả cho tôi.
Lúc đó tôi cảm thấy những gì họ nói thật nhàm chán, chúng ta vẫn còn trẻ con, nói như vậy phải chăng là quá sớm.
Nhưng em luôn vui vẻ nói đồng ý, em nói sau này lớn lên nhất định sẽ gả cho tôi.
Lục Hạo Thành đắm chìm trong ký ức của bản thân, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương kia, đôi mắt to trong veo đẹp đẽ ấy, luôn sáng ngời khi nhìn thấy anh.
Mộc Tử Hoành nhìn thấy Lục Hạo Thành vui mừng hạnh phúc cũng mừng thay cho anh, tình cảm mà Lục Hạo Thành dành cho Lam Lam vô cùng sâu đậm, hơn nữa hai nhà lại có hôn ước từ trước.
Hạo Thành không có được hơi ấm khi bên cạnh cha mẹ nhưng lại có được hơi ấm khi ở bên một đứa trẻ.
Có lẽ, sau bao nhiêu năm chờ đợi, từ lâu Lục Hạo Thành đã coi Cố Ức Lam là người vợ duy nhất trong đời mình.
Văn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hơi thở vô cùng vui sướng của Lục Hạo Thành.
Khuôn mặt ấy đã tìm lại được sự ấm áp trong lòng mình, khiến người khác vừa nhìn vào đã cảm nhận được niềm hạnh phúc.
Mộc Tử Hoành hỏi: “Hạo Thành, nay cậu đã tìm được cô ấy, cậu định làm gì tiếp theo2” Lo lắng lớn nhất của Hạo Thành chính là Tần Ninh Trăn, người phụ nữ đó vô cùng nham hiểm.
Mẹ của Hạo Thành chính là do bà ta chèn ép phải bỏ đi, và đến nay cũng không có chút tăm tích nào.
Bà ta luôn tìm cách lấy mạng Hạo Thành rồi độc chiếm tài sản nhà họ Lục.
Lục Hạo Thành tạm gác lại sự vui sướng của mình, nhưng một lúc sau phải dội vài cốc nước lạnh mới có thể giúp anh ổn định lại tinh thần.
Anh nhìn Mộc Tử Hoành và nói, “Chuyện này ngoài hai chúng ta ra thì không được nói cho ai cả, đợi tôi giải quyết xong ba mẹ con Lục Hạo Khải hãy cho mọi người biết, hiện giờ bọn họ không giết nỏi tôi đâu.” “Bởi lẽ không có ai có thể trói buộc tôi và tôi cũng chẳng có điểm yếu nào để họ nắm được.” “Hơn nữa, nếu Cố An An biết đã tìm thấy Lam Lam, cô ta nhất định sẽ không tha cho Lam Lam. Để đợi cậu trở về nghe câu trả lời mà cô ta mong muốn, cô ta đã không ngần ngại cố tình làm đổ canh để bác Cố bị thương.” “Mẹ tôi đã nhiều năm không dám quay lại, nhất định là do Tần Ninh Trăn đã âm thầm làm điều gì đó?” “Có thể bà ta biết tung tích của mẹ tôi cũng nên.” “Đợi tôi tìm thấy mẹ, sẽ đưa Lam Lam trở về. ” Bộ dạng của Cố An An lúc ra về khiến anh không khỏi nghi ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.