Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 1859
Nam Cung Tử Yên
13/11/2023
Chương 1909: Em muốn về nhà
Cô gái này sau khi từ một thiếu nữ xinh đẹp ngây thơ rực rỡ biến thành một cô gái mập nhỏ, thì hình tượng của cô ấy sụp đổ, †âm trí cũng suy sụp theo.
Diệp Phong không biết nên an ủi bé An như thế nào, cuối cùng ôm cô vào trong ngực, vô cùng đau đớn động viên nói: “Thanh An, anh Diệp Phong nhất định sẽ giúp em chữa trị”
Nước mắt cay đắng của bé An tràn lên viền mắt: “Không trị được hết. Bệnh như vậy, cùng lắm chỉ giảm bớt được thôi”
Tình yêu của cô, từ khi Tô Cẩm xuất hiện đã bị Diệp Phong tự tay chôn vùi. Bệnh tình của cô làm sao có thể tốt lên đây?
“Sẽ ổn thôi. Em phải kiên cường, noi gương theo mẹ em. Em xem bà ấy có bệnh trầm cảm nghiêm trọng như vậy, thân thể lại có chứng tự bế, bây giờ không phải cũng đã đứng lên sao?” Diệp Phong dịu dàng an ủi bé An.
Lâm Miên đứng cửa, sắc mặt tối tăm nhìn Diệp Phong và bé An.
Anh ta không biết, lần này anh ta nhất thời mềm lòng rốt cục sẽ mang lại cho bé An họa hay là phúc?
Bé An rõ ràng đã từng nói muốn thổ lộ cho Diệp Phong, giống như bây giờ cũng đã thay đổi chủ ý. Cô gái này lương thiện đến nỗi làm cho người ta phải nghiêm túc kính nể.
Sau nhiều lần bé An muốn nói lại thôi, rốt cục lấy dũng khí thăm dò Diệp Phong: “Anh Diệp Phong, anh sẽ kết hôn với chị Tô Cẩm sao?”
Diệp Phong vỗ trán bé An, trong đôi mắt dâng lên tâm tình ảm đạm. Trong đầu giường như lại nghe thấy văng vẳng cái âm thanh của ác mộng đã theo anh nhiều năm…
Cái tai nạn xe cộ năm đó, là một cô gái bình thường đang tuổi thanh xuân đã cứu anh. Mà Tô Cẩm, có khuôn mặt rất giống cô gái đó. Diệp Phong cảm thấy. Đây là trời xanh cho anh có cơ hội chuộc tôi.
Chỉ có không ngừng đối xử tốt với Tô Cẩm, Diệp Phong mới cảm giác mình được cứu rỗi.
Diệp Phong nhẹ nhàng gật đầu: “Nếu như cô ấy đồng ý, anh đồng ý cưới cô ấy”
Bé An cảm giác máu nóng toàn thân bị đông cứng đến chết, trái tim của cô cũng đau đến rung động. Cô chậm rãi đẩy Diệp Phong ra, cười so với khóc còn khó coi hơn. Cô quay đầu nói với Lâm Miên: “Anh Lâm Miên, em muốn về nhà”
Lâm Miên đi tới, oán khí nông đậm trừng mắt nhìn Diệp Phong. Sau đó không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách nói: “Cậu đi về trước đi. Tôi đưa bé An về nhà”
Diệp Phong nói: “Tôi đưa cô ấy về”
Lâm Miên cả giận nói: “Không cần. Đi cùng Tô Cẩm của cậu đi”
Bé An lặng lẽ đi ra ngoài. Bóng lưng của cô cực kỳ hiu quạnh. Bước đi của cô gái nhỏ so với ông già còn tập tễnh hơn.
Diệp Phong đau lòng…Nhưng Lâm Miên không cho anh cơ hội. Lâm Miên xoay người đuổi theo bé An đi ra ngoài.
Diệp Phong cảm giác hơi sức toàn thân giống như bị rút sạch, chỉ cảm thấy ngơ ngác, khó chịu đến cùng cực.
Lúc trở lại phòng của mình, nhưng lại nhìn thấy Tô Cẩm mặc áo ngủ, ôm búp bê vải đứng trước cửa, ánh mắt ngây thơ chăm chú nhìn bé An.
“Cô ấy là ai? Sao anh lo lắng cho cô ấy như vậy?” Tô Cẩm kinh ngạc hỏi.
Diệp Phong nói: “Em gái nhà tôi Tô Cẩm kinh ngạc: “Anh không phải là cô nhi sao?”
“Con gái nhà bố nuôi tôi.”
Tô Cẩm nhìn dáng vẻ Diệp Phong ủ rũ uể oải, nói: “Anh giống như rất quan tâm cô ấy?”
Diệp Phong nói: “Phí lời. Cô bé này theo tôi đã thật nhiều năm. Có thể không quan tâm sao?”
Tô Cẩm chép miệng một cái, chua xót nói: “Con cái nhà có tiên thật may mắn.
Không chỉ có bố mẹ thương yêu, còn có anh chị em trong nhà yêu thương. Nào giống như tôi, hai”
Tô Cẩm nghĩ tới điều gì, bi thương lắc đầu một cái: “Quên đi, giữa người và người thực sự là không thể so sánh”
Diệp Phong nhìn Tô Cẩm, vẻ mặt âm u nói: “Những năm này cô trải qua không tốt sao?”
Tô Cẩm nói: “Bố tôi chết sớm, mẹ tôi bị bệnh điên. Trước đây, tôi có chị gái, chuyện gì chị ấy cũng giúp tôi, tôi cảm giác mình sống còn dễ dàng hơn một chút. Nhưng mà chị gái tôi…” Giọng nói của Tô Cẩm nhỏ dần, trong giọng nói chỉ có âm thanh phát ra từ mũi.
“Chị gái tôi vì cứu một người đàn ông, mà mất mạng. Từ đó về sau, đôi vai non nớt của tôi phải gánh chịu quá nhiều trách nhiệm”
Nói tới đây, Tô Cẩm chợt thoải mái nở nụ cười: “Quên đi, không nói, những gian khổ nhất thời đều đã qua. Bây giờ tôi sống cũng rất tốt”
Diệp Phong gật đầu: “Sau này cô có tôi, sẽ tốt hơn”
Trên mặt Tô Cẩm ửng hồng: “Anh Diệp Phong, anh hãy thành thật nói đi, có phải anh thích tôi đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.