Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 689
Nam Cung Tử Yên
11/07/2021
Lục Hạo Thành có chút xấu hổ ho hai tiếng.
“Cảnh Nghiêu, cậu quên cái gì sao?”
Lục Hạo Thành mở lời, mặt có chút hồng, vẫn giữ được bình tĩnh.
Âu Cảnh Nghiêu vẫn nghiêm mặt, Lục Hạo Thành bị người anh em này nhìn đến mức da đầu có chút run lên.
Nhìn anh như vậy làm gì?
Có việc cứ nói thẳng, dù sao anh em đều làm cùng chỗ, cũng không để ý vài chuyện này.
Cuối cùng, Âu Cảnh Nghiêu lên tiếng: “Lục Hạo Thành.”
Sau đó không nói gì nữa.
Lam Hân hơi mím môi, cũng đoán không ra Âu Cảnh Nghiêu sẽ nói cái gì.
Âu Cảnh Nghiêu đi ra khỏi thang máy, dáng vẻ cao ngắt, đứng cách Lục Hạo Thành vài bước “Chúng ta đánh một trận.”
Lục Hạo Thành: “
đánh nhau tổn h không phải cố ý.”
” Lam Hân vội cười cười: “Thư ký Âu, ình cảm lẫn thân thể, A Thành cũng “A Thành?”
Âu Cảnh Nghiêu bỗng nhiên híp mắt nhìn Lam Hân, gọi thân mật như vậy rồi.
Vẻ mặt Lam Hân căng thẳng, gọi A Thành có gì sai sao?
Ở trước mặt mẹ, cô cũng không thể gọi cả họ tên anh ấy mà?
Không phải, hiện tại không phải lúc thắc mắc chuyện này, cũng không phải thời đại dùng nắm đắm, đánh một trận là sẽ ổn thỏa.
Hiện tại là thời đại văn minh, Lục Hạo Thành, sao có thể may mắn như vậy?
Lục Hạo Thành biết Âu Cảnh Nghiêu tức giận, nguyên nhân anh cũng biết, là bởi vì anh nói xấu cậu ta trước mặt Lam Lam, nếu bình thường ở trước mặt mấy người anh em vui đùa, cậu ta cũng không thấy nghiêm trọng như vậy.
Tình huống hôm nay không giống nhau, Âu Cảnh Nghiêu thích Lam Lam, đây là chuyện hai người bọn họ đều biết rõ ràng, ở trước mặt Lam Lam, Âu Cảnh Nghiêu vẫn luôn duy trì hắn vẻ hoàn mỹ nhất.
Mà anh lại không biết xấu hổ nói xấu cậu ta trước mặt Lam Lam, người này, bảo đánh nhau đã là nhẹ rồi, nghiêm trọng một chút, cậu ta đã bỏ đi luôn tồi, cũng không thèm làm gì.
Lam Hân hỏi Âu Cảnh Nghiêu: “Thư ký Âu, gọi như vậy có vấn đề sao?
Mẹ của A Thành, cũng là me tôi, ở trước mặt mẹ, tôi cũng không thể gọi cả tên họ ra mà?”
Cô cũng có thể gọi kiểu khác, nhưng bắt cô gọi là anh Hạo Thành, thật sự gọi không nổi.
Nếu thân mật một chút thì chỉ có thể là A Thành.
Cô cũng không có cảm giác có cái gì không ổn, Âu Cảnh Nghiêu có ánh nhìn nghỉ ngờ, tự hỏi có phải mình làm sai gì không, hay có điều gì kiêng ky không.
Âu Cảnh Nghiêu thản nhiên nhìn thoáng qua cô, sau đó liếc Lục Hạo Thành Lục Hạo Thành trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt..
Quả nhiên, ngay sau đó, Âu Cảnh Nghiêu thốt ra: “Cậu ta không xứng”
Lục Hạo Thành run lên, sao anh lại “Không xứng” chứ?
Người anh em này, khuôn mặt âm tràm phun ra câu đó, muốn chém muốn giết cứ ra tay, sao phải mập mờ khiến anh mỏi cỗ chờ…
Lam Hân mím môi, rất thức thời không tiếp lời Âu Cảnh Nghiêu Ý nghĩa hai từ “Không xứng” này, thật khiến cô khó hiểu.
“Âu Cảnh Nghiêu, sao tôi lại không xứng 2 Không phải nói bậy nữa, muốn chết muốn sống, ra tay lưu loát một chút, tôi còn chưa ăn cơm tối.”Lục Hạo Thành cũng mắt đi kiên nhẫn.
Nếu không có Lam Lam ở đây, anh sẽ tới ngay, Âu Cảnh Nghiêu nỗi điên, cho cậu ta đấm vài cái, mấy ngày sau sẽ hết giận.
Chẳng qua mấy ngày sau anh cũng không được sống dễ chịu.
Ánh mắt Âu Cảnh Nghiêu vẫn thản nhiên nhìn qua “Buổi Âu Cảnh Nghiêu thản nhiên nhìn thoáng qua cô, sau đó liếc Lục Hạo Thành Lục Hạo Thành trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt..
Quả nhiên, ngay sau đó, Âu Cảnh Nghiêu thốt ra: “Cậu ta không xứng”
Lục Hạo Thành run lên, sao anh lại “Không xứng” chứ?
“Cảnh Nghiêu, cậu quên cái gì sao?”
Lục Hạo Thành mở lời, mặt có chút hồng, vẫn giữ được bình tĩnh.
Âu Cảnh Nghiêu vẫn nghiêm mặt, Lục Hạo Thành bị người anh em này nhìn đến mức da đầu có chút run lên.
Nhìn anh như vậy làm gì?
Có việc cứ nói thẳng, dù sao anh em đều làm cùng chỗ, cũng không để ý vài chuyện này.
Cuối cùng, Âu Cảnh Nghiêu lên tiếng: “Lục Hạo Thành.”
Sau đó không nói gì nữa.
Lam Hân hơi mím môi, cũng đoán không ra Âu Cảnh Nghiêu sẽ nói cái gì.
Âu Cảnh Nghiêu đi ra khỏi thang máy, dáng vẻ cao ngắt, đứng cách Lục Hạo Thành vài bước “Chúng ta đánh một trận.”
Lục Hạo Thành: “
đánh nhau tổn h không phải cố ý.”
” Lam Hân vội cười cười: “Thư ký Âu, ình cảm lẫn thân thể, A Thành cũng “A Thành?”
Âu Cảnh Nghiêu bỗng nhiên híp mắt nhìn Lam Hân, gọi thân mật như vậy rồi.
Vẻ mặt Lam Hân căng thẳng, gọi A Thành có gì sai sao?
Ở trước mặt mẹ, cô cũng không thể gọi cả họ tên anh ấy mà?
Không phải, hiện tại không phải lúc thắc mắc chuyện này, cũng không phải thời đại dùng nắm đắm, đánh một trận là sẽ ổn thỏa.
Hiện tại là thời đại văn minh, Lục Hạo Thành, sao có thể may mắn như vậy?
Lục Hạo Thành biết Âu Cảnh Nghiêu tức giận, nguyên nhân anh cũng biết, là bởi vì anh nói xấu cậu ta trước mặt Lam Lam, nếu bình thường ở trước mặt mấy người anh em vui đùa, cậu ta cũng không thấy nghiêm trọng như vậy.
Tình huống hôm nay không giống nhau, Âu Cảnh Nghiêu thích Lam Lam, đây là chuyện hai người bọn họ đều biết rõ ràng, ở trước mặt Lam Lam, Âu Cảnh Nghiêu vẫn luôn duy trì hắn vẻ hoàn mỹ nhất.
Mà anh lại không biết xấu hổ nói xấu cậu ta trước mặt Lam Lam, người này, bảo đánh nhau đã là nhẹ rồi, nghiêm trọng một chút, cậu ta đã bỏ đi luôn tồi, cũng không thèm làm gì.
Lam Hân hỏi Âu Cảnh Nghiêu: “Thư ký Âu, gọi như vậy có vấn đề sao?
Mẹ của A Thành, cũng là me tôi, ở trước mặt mẹ, tôi cũng không thể gọi cả tên họ ra mà?”
Cô cũng có thể gọi kiểu khác, nhưng bắt cô gọi là anh Hạo Thành, thật sự gọi không nổi.
Nếu thân mật một chút thì chỉ có thể là A Thành.
Cô cũng không có cảm giác có cái gì không ổn, Âu Cảnh Nghiêu có ánh nhìn nghỉ ngờ, tự hỏi có phải mình làm sai gì không, hay có điều gì kiêng ky không.
Âu Cảnh Nghiêu thản nhiên nhìn thoáng qua cô, sau đó liếc Lục Hạo Thành Lục Hạo Thành trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt..
Quả nhiên, ngay sau đó, Âu Cảnh Nghiêu thốt ra: “Cậu ta không xứng”
Lục Hạo Thành run lên, sao anh lại “Không xứng” chứ?
Người anh em này, khuôn mặt âm tràm phun ra câu đó, muốn chém muốn giết cứ ra tay, sao phải mập mờ khiến anh mỏi cỗ chờ…
Lam Hân mím môi, rất thức thời không tiếp lời Âu Cảnh Nghiêu Ý nghĩa hai từ “Không xứng” này, thật khiến cô khó hiểu.
“Âu Cảnh Nghiêu, sao tôi lại không xứng 2 Không phải nói bậy nữa, muốn chết muốn sống, ra tay lưu loát một chút, tôi còn chưa ăn cơm tối.”Lục Hạo Thành cũng mắt đi kiên nhẫn.
Nếu không có Lam Lam ở đây, anh sẽ tới ngay, Âu Cảnh Nghiêu nỗi điên, cho cậu ta đấm vài cái, mấy ngày sau sẽ hết giận.
Chẳng qua mấy ngày sau anh cũng không được sống dễ chịu.
Ánh mắt Âu Cảnh Nghiêu vẫn thản nhiên nhìn qua “Buổi Âu Cảnh Nghiêu thản nhiên nhìn thoáng qua cô, sau đó liếc Lục Hạo Thành Lục Hạo Thành trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt..
Quả nhiên, ngay sau đó, Âu Cảnh Nghiêu thốt ra: “Cậu ta không xứng”
Lục Hạo Thành run lên, sao anh lại “Không xứng” chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.