Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 703
Nam Cung Tử Yên
14/07/2021
“Tiểu Ức, bảo bối nhỏ của bà, bà nội cuối cùng đã thấy cháu trở lại.”Bà nội Có ôm Lam Hân khóc rồng.
Lam Hân cũng khóc theo.
Lục Hạo Thành cũng rưng rưng nhìn người một nhà bọn họ, hiện tại người một nhà cuối cùng đã đoàn viên.
Sau khi tâm trạng của bà nội dịu đi, người một nhà mới Vui vẻ ăn cơm.
Bà nội Cố khỏi nói đã vui vẻ bao nhiêu, liên tục gắp đồ ăn cho Lam Hân, ngay cả đứa cháu trai bà luôn yêu quý là Cố Ức Lâm, giờ phút này cũng bị dẹp qua một bên.
Lam Hân tháy bà nội nhiệt tình như vậy, trong khoảng thời gian ngắn có chút không quen.
Nhưng, trong lòng vẫn tháy rất ám áp.
Sau khi ăn xong, mọi người ngồi xuống nói chuyện, mà Lâm Mộng Nghi đưa Lam Hân về căn phòng trước đây của mình.
Cửa vừa mở ra, đập vào mắt Lam Hân là căn phòng công chúa lộng lẫy, được trang trí với tông màu hồng làm chủ đạo, vô cùng ấm áp, cái này cũng không kiến Lam Hân kích động bằng lúc cô xem lại ảnh chụp thời thơ ấu của mình.
Cô đến nhà họ Khương, không ảnh chụp, cô cũng không có bắt kỳ tắm ảnh nào từ lúc đó, ngoài ảnh chụp ở trường.
Cô nhặt một khung ảnh hình ngôi sao trên bàn, bên trong có một bé gái và một bé trai. Bé gái đang ngồi trên đùi bé trai. Cả hai đều cười rạng rỡ. Đầu bé trai vùi vào hõm vai bé gái, rất ám áp.
Lam Hân nhận ra được cô bé gái là chính mình, mà bé trai, là Lục Hạo Thành.
Lam Hân nhìn từng cái một, cô cùng Lục Hạo Thành chụp ảnh chung, không chỉ có tắm này, còn có rất nhiều, trên tường, trong khung ảnh, đều là cô cùng Lục Hạo Thành.
Từ khi còn rất nhỏ đến khi cô 6 tuổi, cậu bé cũng lớn lên từng chút một, từng bức ảnh giống như chứng kiến toàn bộ quá trình cô dần lớn lên, ghi lại quá trình đó.
Giống như mỗi một khoảnh khác, đều liên quan mật thiết đến cậu bé kia.
Lam Hân vô thức rơi nước mắt, cô nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve cậu bé và cô gái nhỏ trong bức ảnh.
Quả thực, đây quả thực là chính mình khi còn bé, đáy lòng Lam Hân bị bao trùm bởi nỗi buồn sâu sắc ThÙH HH0). ” Lam Hân bỗng nhiên ngồi xổm trên mặt đất, đem ảnh chụp ôm vào trong ngực khóc lớn lên, giờ.
khắc này, cô cũng không biết bi thương từ đâu mà đến, cô chỉ muốn khóc lớn một hồi, đem tất cả đau khổ và xót xa từ trong lòng khóc ra ngoài.
“Lam Lam.”Lâm Mộng Nghỉ thấy thế, đau lòng ngồi xổm xuống, ôm con gái.
“Mẹ, mẹ, cho dủ có giấy giám định ADN, con cũng chưa thật sự cảm thấy được con là con gái mẹ, nhưng đến giờ.
khắc này, nhìn thấy ảnh chụp trước đây, con mới cảm nhận được con là con gái mẹ……. ” Lam Hân than thỏ: khóc lóc.
Lúc biết mình là con gái nhà họ Có, cô cũng không có rung động như bây giờ.
Tận mắt nhìn những bức ảnh này, cô mới thực sự cảm thấy mình đã thực sự tồn tại trong gia đình này.Loại cảm giác này, mới thật sự khiến cô buông xuôi.
Lâm Mộng Nghi rơi lệ nói: “Con ngốc, sao con có thể không phải là con gái mẹ chứ?”
Lam Hân dùng gật đầu, khóc một hồi lâu, giờ đã thấy nhẹ nhõm, lại không muốn buông bức ảnh đang ôm trong lòng, ảnh chụp thật sự tinh xảo, đối với Lam Lam nhỏ, chắc hẳn rất quý giá.
Cô nhìn thoáng qua những tấm ảnh khác, ảnh cô chụp một mình đều rất ít, bên cạnh hầu như sẽ có Lục Hạo Thành.
Lam Hân nhìn thoáng qua ảnh chụp trong tay, cười cười: “Mẹ, con không có ảnh hồi nhỏ, tấm này để con mang đi HIện Lâm Mộng Nghỉ nhìn con gái cười cười, đưa tay lau nước mắt trên mặt, sao lần đầu tiên bà không nhận ra khuôn mặt nhỏ nhắn này giống mình như vậy nhỉ?
Lam Lam, tất cả ở đây đều là của con, toàn bộ đều là ảnh chụp của con và A Thành, con xem, lúc A Thành ôm con, cười sáng lạn biết bao, nó chưa bao giờ cười như vậy với cha mình.”
Lam Hân cũng khóc theo.
Lục Hạo Thành cũng rưng rưng nhìn người một nhà bọn họ, hiện tại người một nhà cuối cùng đã đoàn viên.
Sau khi tâm trạng của bà nội dịu đi, người một nhà mới Vui vẻ ăn cơm.
Bà nội Cố khỏi nói đã vui vẻ bao nhiêu, liên tục gắp đồ ăn cho Lam Hân, ngay cả đứa cháu trai bà luôn yêu quý là Cố Ức Lâm, giờ phút này cũng bị dẹp qua một bên.
Lam Hân tháy bà nội nhiệt tình như vậy, trong khoảng thời gian ngắn có chút không quen.
Nhưng, trong lòng vẫn tháy rất ám áp.
Sau khi ăn xong, mọi người ngồi xuống nói chuyện, mà Lâm Mộng Nghi đưa Lam Hân về căn phòng trước đây của mình.
Cửa vừa mở ra, đập vào mắt Lam Hân là căn phòng công chúa lộng lẫy, được trang trí với tông màu hồng làm chủ đạo, vô cùng ấm áp, cái này cũng không kiến Lam Hân kích động bằng lúc cô xem lại ảnh chụp thời thơ ấu của mình.
Cô đến nhà họ Khương, không ảnh chụp, cô cũng không có bắt kỳ tắm ảnh nào từ lúc đó, ngoài ảnh chụp ở trường.
Cô nhặt một khung ảnh hình ngôi sao trên bàn, bên trong có một bé gái và một bé trai. Bé gái đang ngồi trên đùi bé trai. Cả hai đều cười rạng rỡ. Đầu bé trai vùi vào hõm vai bé gái, rất ám áp.
Lam Hân nhận ra được cô bé gái là chính mình, mà bé trai, là Lục Hạo Thành.
Lam Hân nhìn từng cái một, cô cùng Lục Hạo Thành chụp ảnh chung, không chỉ có tắm này, còn có rất nhiều, trên tường, trong khung ảnh, đều là cô cùng Lục Hạo Thành.
Từ khi còn rất nhỏ đến khi cô 6 tuổi, cậu bé cũng lớn lên từng chút một, từng bức ảnh giống như chứng kiến toàn bộ quá trình cô dần lớn lên, ghi lại quá trình đó.
Giống như mỗi một khoảnh khác, đều liên quan mật thiết đến cậu bé kia.
Lam Hân vô thức rơi nước mắt, cô nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve cậu bé và cô gái nhỏ trong bức ảnh.
Quả thực, đây quả thực là chính mình khi còn bé, đáy lòng Lam Hân bị bao trùm bởi nỗi buồn sâu sắc ThÙH HH0). ” Lam Hân bỗng nhiên ngồi xổm trên mặt đất, đem ảnh chụp ôm vào trong ngực khóc lớn lên, giờ.
khắc này, cô cũng không biết bi thương từ đâu mà đến, cô chỉ muốn khóc lớn một hồi, đem tất cả đau khổ và xót xa từ trong lòng khóc ra ngoài.
“Lam Lam.”Lâm Mộng Nghỉ thấy thế, đau lòng ngồi xổm xuống, ôm con gái.
“Mẹ, mẹ, cho dủ có giấy giám định ADN, con cũng chưa thật sự cảm thấy được con là con gái mẹ, nhưng đến giờ.
khắc này, nhìn thấy ảnh chụp trước đây, con mới cảm nhận được con là con gái mẹ……. ” Lam Hân than thỏ: khóc lóc.
Lúc biết mình là con gái nhà họ Có, cô cũng không có rung động như bây giờ.
Tận mắt nhìn những bức ảnh này, cô mới thực sự cảm thấy mình đã thực sự tồn tại trong gia đình này.Loại cảm giác này, mới thật sự khiến cô buông xuôi.
Lâm Mộng Nghi rơi lệ nói: “Con ngốc, sao con có thể không phải là con gái mẹ chứ?”
Lam Hân dùng gật đầu, khóc một hồi lâu, giờ đã thấy nhẹ nhõm, lại không muốn buông bức ảnh đang ôm trong lòng, ảnh chụp thật sự tinh xảo, đối với Lam Lam nhỏ, chắc hẳn rất quý giá.
Cô nhìn thoáng qua những tấm ảnh khác, ảnh cô chụp một mình đều rất ít, bên cạnh hầu như sẽ có Lục Hạo Thành.
Lam Hân nhìn thoáng qua ảnh chụp trong tay, cười cười: “Mẹ, con không có ảnh hồi nhỏ, tấm này để con mang đi HIện Lâm Mộng Nghỉ nhìn con gái cười cười, đưa tay lau nước mắt trên mặt, sao lần đầu tiên bà không nhận ra khuôn mặt nhỏ nhắn này giống mình như vậy nhỉ?
Lam Lam, tất cả ở đây đều là của con, toàn bộ đều là ảnh chụp của con và A Thành, con xem, lúc A Thành ôm con, cười sáng lạn biết bao, nó chưa bao giờ cười như vậy với cha mình.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.