Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 735
Nam Cung Tử Yên
19/07/2021
Nhưng Lục Hạo Thành sớm đã thấy được cô phản chiếu trong màn hình máy tính.
Trong lúc Lam Hân xoay người, anh đã túm lấy cô ôm trọn vào lòng.
Lục Hạo Thành cúi đầu nhìn cô, thấy sắc mặt cô gái nhỏ ửng đỏ, khiến khuôn mặt cô trở nên hồng hào, rất hấp dẫn anh “Lam Lam, em cứ yên lặng như vậy cũng không tốt nha”
Giọng nói trầm ấm dễ nghe như âm nhạc của cây đàn Cello.
Mặt Lam Hân nóng ran, có chút ngượng ngùng nhìn anh “Không phải em sợ quấy rầy ảnh hưởng đến công việc của anh sao?”
Lục Hạo Thành: “Cô ngốc, sao lại vậy được?”
Lam Hân sửng sốt, cười nói: “Em còn đang nấu ăn trên bếp, anh uống sữa trước đi.”
Lam Hân bỗng nhiên cảm thán, bình thường cô không ở nhà, một mình mẹ chăm sóc bốn đứa nhỏ, quả thật rất vất vả.
Cô một mình phục vụ mọi người, mỗi ngày đều không có chút thời gian rảnh rỗi.
Lục Hạo Thành nhìn cô cười hỏi: “Hôm nay chúng ta ăn gì?”
Lam Hân cười nói: “Đương nhiên là đồ ăn ngon, Giai Kỳ hôm nay cũng không đến quán, lát nữa Nghiên Nghiên cũng trở về ăn cơm, em làm chút đồ ăn bổ dưỡng, mười một giờ mở cửa, Sau bữa trưa em và Nghiên Nghiên cùng đi ra ngoài một chuyền.”
“Anh cũng phải đi.”Lục Hạo Thành bỗng nhiên lại trở thành đứa trẻ cáu kỉnh.
Lam Hân trắng liếc mắt anh một cái, “Phụ nữ bọn em đi dạo phó, anh đi theo làm cái gì?”
Lục Hạo Thành nghĩ nghĩ, “Cũng phải, vậy em phải về sớm một chút.”
“Vâng!”
Lam Hân đứng lên khỏi người anh, nhìn thoáng qua thời gian, “Anh mau làm việc đi, em đi xuống nấu cơm.”
“Được!” Lục Hạo Thành nhìn dáng vẻ mảnh mai của cô, Vui vẻ cười.
Nhìn thấy cô cười. rộ lên, lộ ra hàm răng trắng ngà, lông mày cong cong, đôi mắt trong veo như lắp lánh ánh sao, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, rất hấp dẫn.
Lam Lam vẫn luôn thuần khiết xinh đẹp, mọi cử chỉ vô ý, cũng rất thu hút người khác.
Đôi mắt sáng ngời của cô có thể chạm vào tim người đối diện, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, mỗi một lần đều có thể gây thương nhớ, khiến anh rung động.
Lam Hân cười rời đi, mà Lục Hạo Thành vẫn còn đắm chìm trong nụ cười ấm áp kia.
Nhạc Cần Nghiên cũng đúng giờ về đến nhà, sau khi ăn xong bữa trưa, Lam Lam vui vẻ cùng Cẩn Nghiên đi dạo phó, Lục Tư Tư cùng Giai Kỳ, Lục Hạo Thành ba người ở nhà.
Đều tự trở về phòng nghỉ ngơi.
Lam Hân cùng Cẩn Nghiên đi tới khu trung tâm thương mại sầm uất ở thành phó Giang, trước đó bởi vì Nhạc Cẩn Nghiên bề bộn nhiều việc, hai người đã lâu không cùng nhau đi dạo phó.
Nhạc Cần Nghiên cũng là lần đầu tiên đến, nhìn vào trung tâm thương mại sang trọng trước mặt.
Nhạc Cẩn Nghiên nhẹ giọng cười cười: “Lam Lam, muốn mua cái gì?
Hôm nay tôi mua cho cậu.”
Lam Hân bỗng nhiên trừng mắt, đôi mắt tỏa sáng nhìn qua: “Nghiên Nghiên, không cần, anh trai cho tôi tiền tiêu vặt, tôi có thể tự mua.”
“Hừ! Cô nhóc này không biết thức thời, cũng đừng quên, hiện tại tôi có được cũng là từ con trai chúng ta kiếm được, mua cho cậu cũng là đương nhiên.”
Nhạc Cẩn Nghiên vừa nghe cô từ chối, đáy lòng có chút không vui.
Lam Hân tắt nhiên biết lòng Cẩn Nghiên nghĩ cái gì?
Cô kéo cánh tay Nhạc Cần Nghiên, nhẹ nhàng lay động, cười sáng lạn: “Nghiên Nghiên, vậy cậu mua áo gió cho tôi đi, cảm tháy được đã nhiều năm không mua quần áo mặc, vài năm nay tôi đều tự làm quần áo, hôm nay cậu đã mở.
lời, thì mua áo khoác cho tôi đi, mẫu áo năm nay cũng rất đẹp.”
“Ha ha...” Nhạc Cẩn Nghiên nghe vậy lập tức vui vẻ “Như: vậy mới đúng, đi thôi, khó có được lúc tôi rảnh rỗi, hôm nay nhất định phải điên cuồng mua sắm.”
Nhạc Cần Nghiên lôi kéo cô đi vào trung tâm thương mại.
Trong lúc Lam Hân xoay người, anh đã túm lấy cô ôm trọn vào lòng.
Lục Hạo Thành cúi đầu nhìn cô, thấy sắc mặt cô gái nhỏ ửng đỏ, khiến khuôn mặt cô trở nên hồng hào, rất hấp dẫn anh “Lam Lam, em cứ yên lặng như vậy cũng không tốt nha”
Giọng nói trầm ấm dễ nghe như âm nhạc của cây đàn Cello.
Mặt Lam Hân nóng ran, có chút ngượng ngùng nhìn anh “Không phải em sợ quấy rầy ảnh hưởng đến công việc của anh sao?”
Lục Hạo Thành: “Cô ngốc, sao lại vậy được?”
Lam Hân sửng sốt, cười nói: “Em còn đang nấu ăn trên bếp, anh uống sữa trước đi.”
Lam Hân bỗng nhiên cảm thán, bình thường cô không ở nhà, một mình mẹ chăm sóc bốn đứa nhỏ, quả thật rất vất vả.
Cô một mình phục vụ mọi người, mỗi ngày đều không có chút thời gian rảnh rỗi.
Lục Hạo Thành nhìn cô cười hỏi: “Hôm nay chúng ta ăn gì?”
Lam Hân cười nói: “Đương nhiên là đồ ăn ngon, Giai Kỳ hôm nay cũng không đến quán, lát nữa Nghiên Nghiên cũng trở về ăn cơm, em làm chút đồ ăn bổ dưỡng, mười một giờ mở cửa, Sau bữa trưa em và Nghiên Nghiên cùng đi ra ngoài một chuyền.”
“Anh cũng phải đi.”Lục Hạo Thành bỗng nhiên lại trở thành đứa trẻ cáu kỉnh.
Lam Hân trắng liếc mắt anh một cái, “Phụ nữ bọn em đi dạo phó, anh đi theo làm cái gì?”
Lục Hạo Thành nghĩ nghĩ, “Cũng phải, vậy em phải về sớm một chút.”
“Vâng!”
Lam Hân đứng lên khỏi người anh, nhìn thoáng qua thời gian, “Anh mau làm việc đi, em đi xuống nấu cơm.”
“Được!” Lục Hạo Thành nhìn dáng vẻ mảnh mai của cô, Vui vẻ cười.
Nhìn thấy cô cười. rộ lên, lộ ra hàm răng trắng ngà, lông mày cong cong, đôi mắt trong veo như lắp lánh ánh sao, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, rất hấp dẫn.
Lam Lam vẫn luôn thuần khiết xinh đẹp, mọi cử chỉ vô ý, cũng rất thu hút người khác.
Đôi mắt sáng ngời của cô có thể chạm vào tim người đối diện, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, mỗi một lần đều có thể gây thương nhớ, khiến anh rung động.
Lam Hân cười rời đi, mà Lục Hạo Thành vẫn còn đắm chìm trong nụ cười ấm áp kia.
Nhạc Cần Nghiên cũng đúng giờ về đến nhà, sau khi ăn xong bữa trưa, Lam Lam vui vẻ cùng Cẩn Nghiên đi dạo phó, Lục Tư Tư cùng Giai Kỳ, Lục Hạo Thành ba người ở nhà.
Đều tự trở về phòng nghỉ ngơi.
Lam Hân cùng Cẩn Nghiên đi tới khu trung tâm thương mại sầm uất ở thành phó Giang, trước đó bởi vì Nhạc Cẩn Nghiên bề bộn nhiều việc, hai người đã lâu không cùng nhau đi dạo phó.
Nhạc Cần Nghiên cũng là lần đầu tiên đến, nhìn vào trung tâm thương mại sang trọng trước mặt.
Nhạc Cẩn Nghiên nhẹ giọng cười cười: “Lam Lam, muốn mua cái gì?
Hôm nay tôi mua cho cậu.”
Lam Hân bỗng nhiên trừng mắt, đôi mắt tỏa sáng nhìn qua: “Nghiên Nghiên, không cần, anh trai cho tôi tiền tiêu vặt, tôi có thể tự mua.”
“Hừ! Cô nhóc này không biết thức thời, cũng đừng quên, hiện tại tôi có được cũng là từ con trai chúng ta kiếm được, mua cho cậu cũng là đương nhiên.”
Nhạc Cẩn Nghiên vừa nghe cô từ chối, đáy lòng có chút không vui.
Lam Hân tắt nhiên biết lòng Cẩn Nghiên nghĩ cái gì?
Cô kéo cánh tay Nhạc Cần Nghiên, nhẹ nhàng lay động, cười sáng lạn: “Nghiên Nghiên, vậy cậu mua áo gió cho tôi đi, cảm tháy được đã nhiều năm không mua quần áo mặc, vài năm nay tôi đều tự làm quần áo, hôm nay cậu đã mở.
lời, thì mua áo khoác cho tôi đi, mẫu áo năm nay cũng rất đẹp.”
“Ha ha...” Nhạc Cẩn Nghiên nghe vậy lập tức vui vẻ “Như: vậy mới đúng, đi thôi, khó có được lúc tôi rảnh rỗi, hôm nay nhất định phải điên cuồng mua sắm.”
Nhạc Cần Nghiên lôi kéo cô đi vào trung tâm thương mại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.