Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 775
Nam Cung Tử Yên
28/07/2021
Lục Hạo Thành nhìn dòng nước hồ xa xôi, mỉm cười: “Vì anh đạp xe đưa em đến nơi đây, chúng ta chèo thuyền trên chiếc thuyền trong hồ này, lúc đó ở đây vẫn còn rất vắng vẻ, rất ít người, sau đó nhiều người nhập cư vào thành phố này, trong mười năm này, nơi đây cũng bị bắt động sản khai phát, vì vậy cơ hội của anh đến rồi, khi anh mua lại nơi đây, anh đã rất vui mừng.”
Lam Hân quay đâu nhìn lại anh: “Lục Hạo Thành, anh……” Đôi mắt sáng của Lam Hân có chút ẩm ướt.
Lục Hạo Thành nhìn cô, ánh mắt vẫn nở nụ cười hiền hậu, cả hai người họ đặc biệt thân thiết, anh chỉ cần cúi đầu nhẹ, thì liền có thể chạm vào môi cô.
Lục Hạo Thành thì thầm: “Lam Lam, năm đó, anh không biết mình sống vì cái gì, mất mẹ, mắt em, cuộc sống của anh là một mảng tối. Anh đã mắt rất nhiều thời gian để Vượt ra ngoài.”
Lục Hạo Thành nói xong, móc từ túi ra một máy ghi âm bạc, máy ghi âm nhỏ này, rất quý giá đối với bọn họ khi còn nhỏ, có thể ghi lại, cũng có thể đặt băng.
Lúc nhỏ Lam Lam rất thích nghe các bài hát thiếu nhi.
Lục Hạo Thành mỉm cười: “Lam Lam, muốn nghe giọng lúc nhỏ của em không?”
Lam Hân bắt ngờ, dưới ánh mắt có chút vui mừng: “đây là máy ghi âm sao?”
Lam Hân tò mò nhìn máy ghi âm nhỏ trong tay anh, cô nhớ khi cô còn nhỏ đã từng thấy qua, các bạn cùng lớp của cô đều mang theo đi học, lúc đó cô rất ghen tị, cô thích nghe các bài hát bên trong, nhưng cô nghèo, chỉ có thể được nhìn tháy.
“Ừm! Anh đã dùng tiền tiết kiệm của mình để mua nó, và em rất thích.” Lục Hạo Thành nói, nhìn cô và nhấn một cái nút.
Bỗng dưng giọng nói nhẹ nhàng của một cô bé vang lên: “Anh Hạo Thành, hôm nay lúc anh đi học về, nhớ mang cho em một cây kẹo mút vị dâu tây, cha em không cho em ăn kẹo, hư hư!”
Sau đó, đến giọng nói trầm của một cậu bé: “Lam Lam, ăn kẹo, răng của em sẽ trở nên xấu xí đó.”
“Anh Hạo Thành, anh lại nói dối em rồi, lần trước anh đã lửa em ăn dâu chua chua, bây giờ em vẫn còn nhớ đó?
Kẹo ngày hôm nay là bồi thường. Anh nhìn răng em đi, vừa trắng vừa đẹp, đẹp hơn răng anh nhiều.”
“Được được được, anh sẽ mang kẹo cho em, nhưng sáng sớm em làm gì trên cửa sổ vậy? Không phải anh đã bảo em đừng trèo lên đó sao? Đó rất nguy hiểm.”
“Hừ! Em không sợ, anh Hạo Thành, em thấy Lục Hạo Khải xấu xa đó đi đến phòng của anh, em thấy hắn lấy tiền tiêu vặt của anh, còn có áo sơ mi trắng của anh nữa, còn nữa, hắn đặt áo sơ mi của mình lên giường của anh, có phải là hắn lại muốn đổ oan anh nữa hay không?”
“Ha ha… nhóc con em sáng sớm trèo lên đó, chỉ để xem cái này thôi sao? Sau này đừng làm thế nữa, nó rất nguy hiểm.”
“Không được, bọn họ thường đổ lỗi anh, em không sợ.”
Âm thanh dừng lại một lúc.
Lục Hạo Thành lại nhắn nút.
“Anh Hạo Thành, em nói anh nghe, bà phù thủy đó ở nhà anh, hôm nay trước mặt bác Lục đã nói xấu anh, kết quả anh đoán xem sao, bị em hắt cho thùng nước bẩn, nhưng, bị mẹ em nhìn thấy, em đã bị mẹ đánh cho một trận, bà lại mắng mẹ một trận, mẹ và bà cãi nhau ầm ï, chó gà nhà em bay nhảy ầm ï, em, buổi tối em không về nhà ngủ, anh Hạo Thành dẫn em đi ngủ đi.”
Sau đó, không có âm thanh nào nữa.
Lục Hạo Thành vừa nhìn, vỗ về vài cái, và vẫn không có âm thanh.
Anh nhìn Lam Hân mỉm cười, “Lam Lam, nó hơi cũ, thường bị dừng, cái này, chắc sắp hư rồi. Nhưng vẫn còn đấy?”
Lục Hạo Thành cúi đầu xuống gõ gõ.
Lam Hân chỉ nhìn anh, không nói gì, cô cảm thấy ngực đầy chua chát.
Khi anh cúi đầu, những đường nét vẫn còn rất lạnh, ánh mắt đen giống như vực thẳm sáng và sâu, ngâm trong một màu xanh đậm, tính khí lạnh lùng bẩm sinh, khiến cho mọi người cảm thấy bị xúc phạm trong nháy mắt.
Nhưng người đàn ông như vậy, vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng lại có một trái tim ấm áp.
Lam Hân lần này, đã chủ động ôm lây anh.
Lục Hạo Thành dùng bàn tay gõ gõ nhẹ máy ghi âm, cúi đầu nhìn xuống cô trong vòng tay, mỉm cười: “Lam Lam, sao vậy?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
“Nhớ anh!” Lam Hân nhẹ giọng nói hai từ đó.
Hóa ra khi họ còn nhỏ, họ đã thực sự ở bên nhau mỗi ngày, anh đã chăm sóc bản thân như một người anh lớn.
“Ha ha…” Lục Hạo Thành mỉm cười ôm lại cô.
“Cô gái ngốc nghéch, anh ở ngay trước mặt em nè.”
Lam Hân quay đâu nhìn lại anh: “Lục Hạo Thành, anh……” Đôi mắt sáng của Lam Hân có chút ẩm ướt.
Lục Hạo Thành nhìn cô, ánh mắt vẫn nở nụ cười hiền hậu, cả hai người họ đặc biệt thân thiết, anh chỉ cần cúi đầu nhẹ, thì liền có thể chạm vào môi cô.
Lục Hạo Thành thì thầm: “Lam Lam, năm đó, anh không biết mình sống vì cái gì, mất mẹ, mắt em, cuộc sống của anh là một mảng tối. Anh đã mắt rất nhiều thời gian để Vượt ra ngoài.”
Lục Hạo Thành nói xong, móc từ túi ra một máy ghi âm bạc, máy ghi âm nhỏ này, rất quý giá đối với bọn họ khi còn nhỏ, có thể ghi lại, cũng có thể đặt băng.
Lúc nhỏ Lam Lam rất thích nghe các bài hát thiếu nhi.
Lục Hạo Thành mỉm cười: “Lam Lam, muốn nghe giọng lúc nhỏ của em không?”
Lam Hân bắt ngờ, dưới ánh mắt có chút vui mừng: “đây là máy ghi âm sao?”
Lam Hân tò mò nhìn máy ghi âm nhỏ trong tay anh, cô nhớ khi cô còn nhỏ đã từng thấy qua, các bạn cùng lớp của cô đều mang theo đi học, lúc đó cô rất ghen tị, cô thích nghe các bài hát bên trong, nhưng cô nghèo, chỉ có thể được nhìn tháy.
“Ừm! Anh đã dùng tiền tiết kiệm của mình để mua nó, và em rất thích.” Lục Hạo Thành nói, nhìn cô và nhấn một cái nút.
Bỗng dưng giọng nói nhẹ nhàng của một cô bé vang lên: “Anh Hạo Thành, hôm nay lúc anh đi học về, nhớ mang cho em một cây kẹo mút vị dâu tây, cha em không cho em ăn kẹo, hư hư!”
Sau đó, đến giọng nói trầm của một cậu bé: “Lam Lam, ăn kẹo, răng của em sẽ trở nên xấu xí đó.”
“Anh Hạo Thành, anh lại nói dối em rồi, lần trước anh đã lửa em ăn dâu chua chua, bây giờ em vẫn còn nhớ đó?
Kẹo ngày hôm nay là bồi thường. Anh nhìn răng em đi, vừa trắng vừa đẹp, đẹp hơn răng anh nhiều.”
“Được được được, anh sẽ mang kẹo cho em, nhưng sáng sớm em làm gì trên cửa sổ vậy? Không phải anh đã bảo em đừng trèo lên đó sao? Đó rất nguy hiểm.”
“Hừ! Em không sợ, anh Hạo Thành, em thấy Lục Hạo Khải xấu xa đó đi đến phòng của anh, em thấy hắn lấy tiền tiêu vặt của anh, còn có áo sơ mi trắng của anh nữa, còn nữa, hắn đặt áo sơ mi của mình lên giường của anh, có phải là hắn lại muốn đổ oan anh nữa hay không?”
“Ha ha… nhóc con em sáng sớm trèo lên đó, chỉ để xem cái này thôi sao? Sau này đừng làm thế nữa, nó rất nguy hiểm.”
“Không được, bọn họ thường đổ lỗi anh, em không sợ.”
Âm thanh dừng lại một lúc.
Lục Hạo Thành lại nhắn nút.
“Anh Hạo Thành, em nói anh nghe, bà phù thủy đó ở nhà anh, hôm nay trước mặt bác Lục đã nói xấu anh, kết quả anh đoán xem sao, bị em hắt cho thùng nước bẩn, nhưng, bị mẹ em nhìn thấy, em đã bị mẹ đánh cho một trận, bà lại mắng mẹ một trận, mẹ và bà cãi nhau ầm ï, chó gà nhà em bay nhảy ầm ï, em, buổi tối em không về nhà ngủ, anh Hạo Thành dẫn em đi ngủ đi.”
Sau đó, không có âm thanh nào nữa.
Lục Hạo Thành vừa nhìn, vỗ về vài cái, và vẫn không có âm thanh.
Anh nhìn Lam Hân mỉm cười, “Lam Lam, nó hơi cũ, thường bị dừng, cái này, chắc sắp hư rồi. Nhưng vẫn còn đấy?”
Lục Hạo Thành cúi đầu xuống gõ gõ.
Lam Hân chỉ nhìn anh, không nói gì, cô cảm thấy ngực đầy chua chát.
Khi anh cúi đầu, những đường nét vẫn còn rất lạnh, ánh mắt đen giống như vực thẳm sáng và sâu, ngâm trong một màu xanh đậm, tính khí lạnh lùng bẩm sinh, khiến cho mọi người cảm thấy bị xúc phạm trong nháy mắt.
Nhưng người đàn ông như vậy, vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng lại có một trái tim ấm áp.
Lam Hân lần này, đã chủ động ôm lây anh.
Lục Hạo Thành dùng bàn tay gõ gõ nhẹ máy ghi âm, cúi đầu nhìn xuống cô trong vòng tay, mỉm cười: “Lam Lam, sao vậy?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
“Nhớ anh!” Lam Hân nhẹ giọng nói hai từ đó.
Hóa ra khi họ còn nhỏ, họ đã thực sự ở bên nhau mỗi ngày, anh đã chăm sóc bản thân như một người anh lớn.
“Ha ha…” Lục Hạo Thành mỉm cười ôm lại cô.
“Cô gái ngốc nghéch, anh ở ngay trước mặt em nè.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.