Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 129: Cô đây là đã gây sự với ai chứ
Nam Cung Tử Yên
08/02/2021
“Ừ!” Lam Hân gật gật đầu, dù thế nào cũng không muốn lôi kéo bất kỳ quan hệ gì với anh.
Lục Hạo Thành thấy dáng vẻ của cô, cười đen tối: “Tôi không có hứng thú với phụ nữ đã có chồng.” Nhưng tôi hứng thú với em.
Câu nói này, Lục Hạo Thành không nói ra. Lam Hân ngh vậy, thoáng cái thở phào ra. Đúng vào lúc này, cửa thang máy mở ra.
Nhưng Lục Hạo Thành vẫn không buông tay Lam Hân.
Tại khoảnh khắc của thang máy mở ra, đầu tiên Lục Hạo Thành nhìn người bên ngoài thang máy.
Anh nhanh chóng buông tay Lam Hân ra, tay tự nhiên đút vào túi quần.
Cả người thoáng cái lạnh xuống.
Lam Hân kinh ngạc trước sự biến hóa của anh, đang muốn ngước đầu lên nhìn, bỗng nhiên lại thấy người đứng bên ngoài thang máy, là một nam một nữ, người phụ nữ dáng dấp yêu kiều, ngoại hình rất xinh đẹp.
Cả người mặc chiếc váy đen bó sát, hoàn toàn khoe ra dáng người lung linh đầy đặn của bà ta, cao sang quyến rũ.
Người đàn ông sau lưng bà ta, thân hình hơi gầy, ngũ quan tuấn lãng, cặp lông mày lưỡi mác vừa dày vừa đen, chiếm mọi điểm sáng trên khuôn mặt điển trai của anh ta.
Hai người này chính là Lục Hạo Khải và mẹ của anh Tần Ninh Trăn.
"Hạo Thành, phải ra ngoài sao?" Tần Ninh Trăn cười hỏi.
"Hai vị sợ đi nhầm nơi sao? Ngay cả tập đoàn Lục Trăn và tập đoàn Lục thị cũng không rõ sao? Hay là mắt mù rồi?" Giọng nói Lục Hạo Thành lạnh lẽo, mỉa mai và không chút cảm tình.
Hơi thở lạnh lẽo toàn thân không ngừng bao trùm xung quanh.
Trong lòng Lam Hân chấn động, Lục Hạo Thành như vậy đủ khiến kẻ nhát gan sợ hãi đến phát điện.
Tần Ninh Trăn và Lục Hạo Khải nghe thấy lời nói không chút tình cảm của anh, sắc mặt thoáng cái khó coi, đặc biệt là Tần Ninh Trăn, cả người bị luồng căm phẫn nhấn chìm.
"Lục Hạo Thành, anh nói chuyện khách khí chút, mẹ tôi nói thể nào cũng là trưởng bối của cậu, cũng là mẹ kế của anh, có ai đối với trưởng bối như anh thế này không?” Lục Hạo Khải nổi giận nói, ánh mắt bừng bừng tức giận, bỗng nhiên rơi trên người Lục Hạo Thành ngang bướng bất kham.
Anh em hai người gặp mặt, chưa từng nói được hơn một câu hòa khí, vừa gặp mặt không phải cãi nhau thì chính là mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Nguyên nhân nhiều hơn là Lục Hạo Thành căn bản không cho bọn họ mặt mũi.
"Trưởng bối?" Ánh mắt mỉa mai của Lục Hạo Thành rơi lên người Tần Ninh Trăn, lại không chút dấu vết thu lại, lạnh lùng bật ra vài chữ từ trong kẽ rang: “Bà ta cũng xứng?”
Tần Ninh Trăn không so đo với Lục Hạo Thành, câu nói này đã phát sinh lên người bà ta mười mấy lần rồi, bà ta sớm đã quen với điều đó.
Bà ta liếc nhìn Lam Hân, cười nói: “Chắn hẳn đây là cô lam Hân nhỉ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, nghe An An nói, Lục tổng đối với cô khác biệt, tôi rất tò mò liền không đợi được qua đây xem xem.
Rốt cục là người phụ nữ như thế nào khiến Hạo Thành nhà chúng tôi xảy ra biến hóa lớn như vậy?” giọng điệu bà ta hàm chứa ý cười, không mảy may đặt sự lạnh lẽo và sự tức giận của Lục Hạo Thành vào trong mắt.
Có một vài chuyện, quen rồi, sẽ không sợ nữa.
Sự tức giận của Lục Hạo Thành, bà ta đã sớm tập mãi thành quen.
Chính vì như vậy, bà ta mới thành công đuổi Lục Hạo Thành ra khỏi nhà.
Lam Hân nghe xong, ấn đường giựt giựt, ánh mắt cô lành lạnh nhìn Tần Ninh Trăn.
Trước đó, cô không biết thân phận của Tần Ninh Trăn này, bây giờ cô đã biết cũng ít nhiều có nghe nói.
Lục Hạo Thành này và vị mẹ kế này không hợp nhau, Lục Hạo Thành sớm đã chuyển ra ngoài sống một mình.
Xem ra, Cố An An đó không ít lần châm dầu vào lửa trước mặt bà ta.
Hôm nay Lục phu nhân này đến đây, cũng là đến gây phiền phức.
Một Cố phu nhân rời đi, một Lục phu nhân lại đến, cô đây là gây sự với ai chứ?
Có điều là hai gia tộc lớn mạnh, liên hôn là sự lựa chọn tốt nhất.
Lục Hạo Thành thấy dáng vẻ của cô, cười đen tối: “Tôi không có hứng thú với phụ nữ đã có chồng.” Nhưng tôi hứng thú với em.
Câu nói này, Lục Hạo Thành không nói ra. Lam Hân ngh vậy, thoáng cái thở phào ra. Đúng vào lúc này, cửa thang máy mở ra.
Nhưng Lục Hạo Thành vẫn không buông tay Lam Hân.
Tại khoảnh khắc của thang máy mở ra, đầu tiên Lục Hạo Thành nhìn người bên ngoài thang máy.
Anh nhanh chóng buông tay Lam Hân ra, tay tự nhiên đút vào túi quần.
Cả người thoáng cái lạnh xuống.
Lam Hân kinh ngạc trước sự biến hóa của anh, đang muốn ngước đầu lên nhìn, bỗng nhiên lại thấy người đứng bên ngoài thang máy, là một nam một nữ, người phụ nữ dáng dấp yêu kiều, ngoại hình rất xinh đẹp.
Cả người mặc chiếc váy đen bó sát, hoàn toàn khoe ra dáng người lung linh đầy đặn của bà ta, cao sang quyến rũ.
Người đàn ông sau lưng bà ta, thân hình hơi gầy, ngũ quan tuấn lãng, cặp lông mày lưỡi mác vừa dày vừa đen, chiếm mọi điểm sáng trên khuôn mặt điển trai của anh ta.
Hai người này chính là Lục Hạo Khải và mẹ của anh Tần Ninh Trăn.
"Hạo Thành, phải ra ngoài sao?" Tần Ninh Trăn cười hỏi.
"Hai vị sợ đi nhầm nơi sao? Ngay cả tập đoàn Lục Trăn và tập đoàn Lục thị cũng không rõ sao? Hay là mắt mù rồi?" Giọng nói Lục Hạo Thành lạnh lẽo, mỉa mai và không chút cảm tình.
Hơi thở lạnh lẽo toàn thân không ngừng bao trùm xung quanh.
Trong lòng Lam Hân chấn động, Lục Hạo Thành như vậy đủ khiến kẻ nhát gan sợ hãi đến phát điện.
Tần Ninh Trăn và Lục Hạo Khải nghe thấy lời nói không chút tình cảm của anh, sắc mặt thoáng cái khó coi, đặc biệt là Tần Ninh Trăn, cả người bị luồng căm phẫn nhấn chìm.
"Lục Hạo Thành, anh nói chuyện khách khí chút, mẹ tôi nói thể nào cũng là trưởng bối của cậu, cũng là mẹ kế của anh, có ai đối với trưởng bối như anh thế này không?” Lục Hạo Khải nổi giận nói, ánh mắt bừng bừng tức giận, bỗng nhiên rơi trên người Lục Hạo Thành ngang bướng bất kham.
Anh em hai người gặp mặt, chưa từng nói được hơn một câu hòa khí, vừa gặp mặt không phải cãi nhau thì chính là mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Nguyên nhân nhiều hơn là Lục Hạo Thành căn bản không cho bọn họ mặt mũi.
"Trưởng bối?" Ánh mắt mỉa mai của Lục Hạo Thành rơi lên người Tần Ninh Trăn, lại không chút dấu vết thu lại, lạnh lùng bật ra vài chữ từ trong kẽ rang: “Bà ta cũng xứng?”
Tần Ninh Trăn không so đo với Lục Hạo Thành, câu nói này đã phát sinh lên người bà ta mười mấy lần rồi, bà ta sớm đã quen với điều đó.
Bà ta liếc nhìn Lam Hân, cười nói: “Chắn hẳn đây là cô lam Hân nhỉ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, nghe An An nói, Lục tổng đối với cô khác biệt, tôi rất tò mò liền không đợi được qua đây xem xem.
Rốt cục là người phụ nữ như thế nào khiến Hạo Thành nhà chúng tôi xảy ra biến hóa lớn như vậy?” giọng điệu bà ta hàm chứa ý cười, không mảy may đặt sự lạnh lẽo và sự tức giận của Lục Hạo Thành vào trong mắt.
Có một vài chuyện, quen rồi, sẽ không sợ nữa.
Sự tức giận của Lục Hạo Thành, bà ta đã sớm tập mãi thành quen.
Chính vì như vậy, bà ta mới thành công đuổi Lục Hạo Thành ra khỏi nhà.
Lam Hân nghe xong, ấn đường giựt giựt, ánh mắt cô lành lạnh nhìn Tần Ninh Trăn.
Trước đó, cô không biết thân phận của Tần Ninh Trăn này, bây giờ cô đã biết cũng ít nhiều có nghe nói.
Lục Hạo Thành này và vị mẹ kế này không hợp nhau, Lục Hạo Thành sớm đã chuyển ra ngoài sống một mình.
Xem ra, Cố An An đó không ít lần châm dầu vào lửa trước mặt bà ta.
Hôm nay Lục phu nhân này đến đây, cũng là đến gây phiền phức.
Một Cố phu nhân rời đi, một Lục phu nhân lại đến, cô đây là gây sự với ai chứ?
Có điều là hai gia tộc lớn mạnh, liên hôn là sự lựa chọn tốt nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.