Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 388: đều là tự làm tự chịu
Nam Cung Tử Yên
26/04/2021
Khương Thế Khiêm nghe xong hai từ ly hôn, cả người đều bàng hoàng nhìn bà.
Trong những ngày đồng cam cộng khổ, dù có khó khăn đến đâu, dù họ có cãi vã thế nào đi nữa, đồ đạc bị rơi như thế nào, cãi vã đến mức tôi tệ như thế nào, thì Mộng Di cũng không bao giờ nói với ông hai từ ly hôn.
Hôm nay là lần đầu tiên nghe bà nói hai từ này, đáy lòng ông vô cùng hoảng sợ.
Nhìn dáng vẻ thất thần của bà, ông không phải là không đau lòng, nhưng, ông thực sự không biết phải nói gì vào lúc này?
Bây giờ ông nói gì cũng đều là sail Ông nhanh chóng nói, “Mộng Di, tôi không ly dị!” Giọng điệu của ông vững chắc ánh mắt áy náy nhìn bà.
“Ha ha……” Đào Mộng Di cười rất thê lương, bà vội vã đi đến trước mặt Khương Thế Khiêm, nắm lấy cổ áo của ông, giận dữ nói từng chữ: “Khương Thế Khiêm, nếu như ông vẫn còn có chút lương tâm, thì lập tức ly hôn với tôi.”
Bà ghét bị phản bội, đặc biệt là bị những người thân yêu của mình phản bội.
Khương Lam Hân phản bội bà, bà có thể hiểu được, dù sao, bà cũng chưa bao giờ đối xử tốt với Khương Lam Hân, hôm nay những việc mà Khương Lam Hân làm, bà cũng có thể hiểu được.
Tuy nhiên, Khương Thế Khiêm không giống như vậy, đây là người cùng vượt qua phong ba bão tố với bà.
Họ đã thăng trầm vượt qua suốt hai mươi mấy năm, những ngày tháng này đều không thể xóa nhòa đi được.
Khương Thế Khiêm cúi đầu không dám mở miệng nói chuyện.
Đào Mộng Di thấy ông lại im lặng, sự tức giận dưới đáy lòng ngay lập tức bị đốt cháy, bà xé gan xé phổi xông đến Khương Thế Khiêm: “Khương Thế Khiêm, ông vẫn còn là người sao?
Tôi đã làm rất nhiều việc là vì ai vậy? Đều là vì ông, vì gia đình này của chúng ta.
Nhưng ông thì sao, tại sao ông phải chà đạp tôi xuống đầm bùn thì mới vừa lòng hả?”
Khương Thế Khiêm vẫn không lên tiếng, ly hôn, tuyệt đối không thể.
Nhưng nếu họ không ly hôn, thì chuyện này, sẽ trở thành con dao trong cuộc cãi vã hàng ngày của họ.
Tính cách của Đào Mộng Di ông biết quá rõ, bà ta có thể lấy chuyện sai lầm đó càm ràm ông suốt cuộc đời.
Huống hồ chuyện này lại nghiêm trọng như vậy!
Ông có thể nghe bà nói đến chuyện đó mỗi ngày ở nhà, bà sẽ nhắc nhở ông mỗi phút mỗi giây, rằng ông đã từng phản bội bà, phản bội cái gia đình này.
Ông ngoại tình, chẳng phải là vì tính khí của bà sao?
Trong lòng của Khương Thế Khiêm, rối không thể tả, và cũng đang tìm lí do cho bản thân.
“Khương Thế Khiêm, ông nói gì đi! Ông biết tôi ghét nhất điều gì không? Điều tôi ghét nhất là khuôn mặt làm điều sai trái mà không nói gì của ông đấy?
Muốn như thế nào? Ông nói rõ đi!” Đào Mộng Di xé gan xé phổi giận dữ, bà cảm thấy bản thân sắp điên rồi.
“Mộng Dị, tôi…… ” Khương Thế Khiêm đang định mở miệng nói, thì bỗng nhiên nhìn thấy ba vị cảnh sát đi vào.
Một trong số đó là sĩ quan Vương.
Ông ta nhìn Đào Mộng Di nói, “Khương phu nhân, bà bị nghỉ ngờ là bắt cóc, xin hãy đi với chúng tôi một chuyền!”
Đào Mộng Di nghe xong, toàn bộ người bình tĩnh lại.
Bà liếc mắt nhìn sĩ quan Vương.
Vì chuyện của Khương Thế Khiêm, bà đã quên mắt chuyện này.
Mộc Tử Hoành thấy sĩ quan Vương, anh liền cười lên tiếng: “Sĩ quan Vương, đã lâu không gặp!”
Lúc này Đào Mộng Di mới giật mình bởi sự tồn tại của Mộc Tử ì Hoành, vừa nãy bà ta đã quá tức giận quá sốc, thậm chí còn để cho Mộc Tử Hoành xem được một vở kịch hay nữa!
Sĩ quan Vương cũng mỉm cười: “Mộc tổng, đã lâu không gặp!”
Sĩ quan Vương nói xong, liền nhìn hai người phía đằng sau ông.
Hai người tiến tới, một trong những sĩ quan cảnh sát trẻ nói: “Khương phu nhân, xin hãy đi với chúng tôi!”
Đào Mộng Di từ từ buông cổ áo của Khương Thế Khiêm, bà quay lại với khuôn mặt thất thần, không nói gì cả, mà chỉ lặng lẽ theo sĩ quan Vương bọn họ rời đỉ.
Khương Thế Khiêm nhìn tháy, liền đuổi theo qua đó: “Mộng Di, Mộng Di……”
Mộc Tử Hoành lắc đầu.
Nói một câu ở trong lòng, đều là tự làm tự chịu.
Anh nhắc điện thoại lên và xem thời gian.
“A, vừa đúng một tiếng, hành động của Hạo Thành đúng là nhanh nhẹn, xem ra kế hoạch thu mua tối nay sẽ diễn ra tốt đẹp.” Anh tự tin nói xong, liền quay trở lại chỗ ngồi của mình và ngồi xuống.
Cho dù muộn thế nào đi nữa, chuyện hôm nay nhất định phải làm xong.
Lam Hân lái xe dẫn Lục Hạo Thành và Kỳ Kỳ đến bệnh viện để xử lý vết thương.
Trên đường đi, Lam Tử Kỳ và Lục Hạo Thành nói chuyên rất vui, còn Lam Hân, cô có chút tâm sự trùng trùng.
Nên không xen vào chủ đề nói chuyện của Lục Hạo Thành và con gái mình.
Tối nay đối với cô mà nói, đưa ra quyết định như vậy thật không dễ dàng gì!
Dù sao, rất nhiều những chuyện sai trái đều là tuần hoàn lẫn nhaul Cô làm như vậy, trong lòng cô cũng không thoải mái gì cả!
Lục Hạo Thành cũng nhìn ra cô tâm trạng không tốt, lúc nói chuyện với Kỳ Kỳ, đều sẽ nhìn cô từ gương chiếu hậu, thấy cô không biểu cảm, giữa hai hàng lông mày thắm nỗi buồn mờ nhạt, trong lòng anh cũng chẳng vui vẻ máy.
Suốt chặng đường ra khỏi bệnh viện, Lam Hân không nói một lời nào, chỉ nghiêm túc lái xe.
Khi xe dừng đèn đỏ, Lam Hân mới hỏi: “Lục tổng, anh sống ở đâu? Tôi sẽ đưa anh về trước, sau đó trở về với Kỳ Kỳ.”
Lục Hạo Thành nhìn cô, sau một lúc, mới mở miệng: “Lam Lam, tôi bắt xe ở đây là được, em đưa Kỳ Kỳ trở về nghỉ ngơi trước đi.”
Lam Hân quay đầu nhìn anh, khóe môi cong lên: “Vậy thì làm phiền Lục tổng tự trở về rồi.”
Giọng điệu thờ ơ, ánh mắt sâu thắm của Lục Hạo Thành nhìn cô một lúc, nhưng không nói gì cả, anh từ từ thu lại ánh mắt, nhìn vào khuôn mặt nhỏ hạnh phúc của Kỳ Kỳ, “Kỳ Kỳ, trở về nghỉ ngơi cho tốt!”
Lam Tử Kỳ cười gật gật đầu: “Tạm biệt chú Lục!” giọng nói sắc nét, nghe rất hay!
Lục Hạo Thành không tự chủ mỉm cười mở cửa bước xuống xe.
Anh nhìn Lam Hân dặn dò: “Lam Lam, lái xe cẩn thận!”
“Tôi biết!” Lam Hân trả lời nhẹ nhàng.
Lục Hạo Thành lạnh lùng giật giật khóe miệng, mang theo sức hấp dẫn chết người: “Lam Lam, ngày mai gặp!”
Nói xong, anh mỉm cười, quay người, bỏ tay vào túi quần bước đi nho nhã sang bên kia đường để bắt xe.
Lam Hân nhìn ánh đèn neon, bóng lưng mạnh mẽ của Lục Hạo Thành, khiến cô cảm thấy có cảm giác an toàn không thể giải thích đượ!
c Ông cố tình tiếp cận, cô không phải là không cảm nhận Kỳ Kỳ nhìn, đèn đã chuyển xanh, mà mẹ thì cứ mãi nhìn bóng lưng của chú Lục, cô bé hét lên: “Mẹ, đèn xanh rồi, có thể đi được rồi.”
Lam Hân bát ngờ phản ứng và nhanh chóng khởi động xe.
Lam Tử Kỳ nhìn, mỉm cười hỏi: “Mẹ, mẹ thích chú Lục sao?”
Lam Hân đang lái xe, suýt nữa thì bị dọa đến phanh xe vội rồi.
Cô liếc nhìn con gái ở sau gương chiếu hậu đang mỉm cười hỏi: “Kỳ Kỳ, con có biết thích là gì không?”
Lam Tử Kỳ nghiêm túc trả lời cô: “Mẹ, sao không biết cơ chứ?
Anh tôi tình nguyện được gọi là thích! Không phải trên tivi đều nói như vậy sao? Với lại con thấy con người chú Lục không tôi.
Anh cả anh hai và con đều rất thích chú ấy!”
Lam Hân mỉm cười bắt lực và không nói gì cả.
Không phải cô không nói, mà là chuyện này, cô không thể trả lời Kỳ Kỳ.
Trong những ngày đồng cam cộng khổ, dù có khó khăn đến đâu, dù họ có cãi vã thế nào đi nữa, đồ đạc bị rơi như thế nào, cãi vã đến mức tôi tệ như thế nào, thì Mộng Di cũng không bao giờ nói với ông hai từ ly hôn.
Hôm nay là lần đầu tiên nghe bà nói hai từ này, đáy lòng ông vô cùng hoảng sợ.
Nhìn dáng vẻ thất thần của bà, ông không phải là không đau lòng, nhưng, ông thực sự không biết phải nói gì vào lúc này?
Bây giờ ông nói gì cũng đều là sail Ông nhanh chóng nói, “Mộng Di, tôi không ly dị!” Giọng điệu của ông vững chắc ánh mắt áy náy nhìn bà.
“Ha ha……” Đào Mộng Di cười rất thê lương, bà vội vã đi đến trước mặt Khương Thế Khiêm, nắm lấy cổ áo của ông, giận dữ nói từng chữ: “Khương Thế Khiêm, nếu như ông vẫn còn có chút lương tâm, thì lập tức ly hôn với tôi.”
Bà ghét bị phản bội, đặc biệt là bị những người thân yêu của mình phản bội.
Khương Lam Hân phản bội bà, bà có thể hiểu được, dù sao, bà cũng chưa bao giờ đối xử tốt với Khương Lam Hân, hôm nay những việc mà Khương Lam Hân làm, bà cũng có thể hiểu được.
Tuy nhiên, Khương Thế Khiêm không giống như vậy, đây là người cùng vượt qua phong ba bão tố với bà.
Họ đã thăng trầm vượt qua suốt hai mươi mấy năm, những ngày tháng này đều không thể xóa nhòa đi được.
Khương Thế Khiêm cúi đầu không dám mở miệng nói chuyện.
Đào Mộng Di thấy ông lại im lặng, sự tức giận dưới đáy lòng ngay lập tức bị đốt cháy, bà xé gan xé phổi xông đến Khương Thế Khiêm: “Khương Thế Khiêm, ông vẫn còn là người sao?
Tôi đã làm rất nhiều việc là vì ai vậy? Đều là vì ông, vì gia đình này của chúng ta.
Nhưng ông thì sao, tại sao ông phải chà đạp tôi xuống đầm bùn thì mới vừa lòng hả?”
Khương Thế Khiêm vẫn không lên tiếng, ly hôn, tuyệt đối không thể.
Nhưng nếu họ không ly hôn, thì chuyện này, sẽ trở thành con dao trong cuộc cãi vã hàng ngày của họ.
Tính cách của Đào Mộng Di ông biết quá rõ, bà ta có thể lấy chuyện sai lầm đó càm ràm ông suốt cuộc đời.
Huống hồ chuyện này lại nghiêm trọng như vậy!
Ông có thể nghe bà nói đến chuyện đó mỗi ngày ở nhà, bà sẽ nhắc nhở ông mỗi phút mỗi giây, rằng ông đã từng phản bội bà, phản bội cái gia đình này.
Ông ngoại tình, chẳng phải là vì tính khí của bà sao?
Trong lòng của Khương Thế Khiêm, rối không thể tả, và cũng đang tìm lí do cho bản thân.
“Khương Thế Khiêm, ông nói gì đi! Ông biết tôi ghét nhất điều gì không? Điều tôi ghét nhất là khuôn mặt làm điều sai trái mà không nói gì của ông đấy?
Muốn như thế nào? Ông nói rõ đi!” Đào Mộng Di xé gan xé phổi giận dữ, bà cảm thấy bản thân sắp điên rồi.
“Mộng Dị, tôi…… ” Khương Thế Khiêm đang định mở miệng nói, thì bỗng nhiên nhìn thấy ba vị cảnh sát đi vào.
Một trong số đó là sĩ quan Vương.
Ông ta nhìn Đào Mộng Di nói, “Khương phu nhân, bà bị nghỉ ngờ là bắt cóc, xin hãy đi với chúng tôi một chuyền!”
Đào Mộng Di nghe xong, toàn bộ người bình tĩnh lại.
Bà liếc mắt nhìn sĩ quan Vương.
Vì chuyện của Khương Thế Khiêm, bà đã quên mắt chuyện này.
Mộc Tử Hoành thấy sĩ quan Vương, anh liền cười lên tiếng: “Sĩ quan Vương, đã lâu không gặp!”
Lúc này Đào Mộng Di mới giật mình bởi sự tồn tại của Mộc Tử ì Hoành, vừa nãy bà ta đã quá tức giận quá sốc, thậm chí còn để cho Mộc Tử Hoành xem được một vở kịch hay nữa!
Sĩ quan Vương cũng mỉm cười: “Mộc tổng, đã lâu không gặp!”
Sĩ quan Vương nói xong, liền nhìn hai người phía đằng sau ông.
Hai người tiến tới, một trong những sĩ quan cảnh sát trẻ nói: “Khương phu nhân, xin hãy đi với chúng tôi!”
Đào Mộng Di từ từ buông cổ áo của Khương Thế Khiêm, bà quay lại với khuôn mặt thất thần, không nói gì cả, mà chỉ lặng lẽ theo sĩ quan Vương bọn họ rời đỉ.
Khương Thế Khiêm nhìn tháy, liền đuổi theo qua đó: “Mộng Di, Mộng Di……”
Mộc Tử Hoành lắc đầu.
Nói một câu ở trong lòng, đều là tự làm tự chịu.
Anh nhắc điện thoại lên và xem thời gian.
“A, vừa đúng một tiếng, hành động của Hạo Thành đúng là nhanh nhẹn, xem ra kế hoạch thu mua tối nay sẽ diễn ra tốt đẹp.” Anh tự tin nói xong, liền quay trở lại chỗ ngồi của mình và ngồi xuống.
Cho dù muộn thế nào đi nữa, chuyện hôm nay nhất định phải làm xong.
Lam Hân lái xe dẫn Lục Hạo Thành và Kỳ Kỳ đến bệnh viện để xử lý vết thương.
Trên đường đi, Lam Tử Kỳ và Lục Hạo Thành nói chuyên rất vui, còn Lam Hân, cô có chút tâm sự trùng trùng.
Nên không xen vào chủ đề nói chuyện của Lục Hạo Thành và con gái mình.
Tối nay đối với cô mà nói, đưa ra quyết định như vậy thật không dễ dàng gì!
Dù sao, rất nhiều những chuyện sai trái đều là tuần hoàn lẫn nhaul Cô làm như vậy, trong lòng cô cũng không thoải mái gì cả!
Lục Hạo Thành cũng nhìn ra cô tâm trạng không tốt, lúc nói chuyện với Kỳ Kỳ, đều sẽ nhìn cô từ gương chiếu hậu, thấy cô không biểu cảm, giữa hai hàng lông mày thắm nỗi buồn mờ nhạt, trong lòng anh cũng chẳng vui vẻ máy.
Suốt chặng đường ra khỏi bệnh viện, Lam Hân không nói một lời nào, chỉ nghiêm túc lái xe.
Khi xe dừng đèn đỏ, Lam Hân mới hỏi: “Lục tổng, anh sống ở đâu? Tôi sẽ đưa anh về trước, sau đó trở về với Kỳ Kỳ.”
Lục Hạo Thành nhìn cô, sau một lúc, mới mở miệng: “Lam Lam, tôi bắt xe ở đây là được, em đưa Kỳ Kỳ trở về nghỉ ngơi trước đi.”
Lam Hân quay đầu nhìn anh, khóe môi cong lên: “Vậy thì làm phiền Lục tổng tự trở về rồi.”
Giọng điệu thờ ơ, ánh mắt sâu thắm của Lục Hạo Thành nhìn cô một lúc, nhưng không nói gì cả, anh từ từ thu lại ánh mắt, nhìn vào khuôn mặt nhỏ hạnh phúc của Kỳ Kỳ, “Kỳ Kỳ, trở về nghỉ ngơi cho tốt!”
Lam Tử Kỳ cười gật gật đầu: “Tạm biệt chú Lục!” giọng nói sắc nét, nghe rất hay!
Lục Hạo Thành không tự chủ mỉm cười mở cửa bước xuống xe.
Anh nhìn Lam Hân dặn dò: “Lam Lam, lái xe cẩn thận!”
“Tôi biết!” Lam Hân trả lời nhẹ nhàng.
Lục Hạo Thành lạnh lùng giật giật khóe miệng, mang theo sức hấp dẫn chết người: “Lam Lam, ngày mai gặp!”
Nói xong, anh mỉm cười, quay người, bỏ tay vào túi quần bước đi nho nhã sang bên kia đường để bắt xe.
Lam Hân nhìn ánh đèn neon, bóng lưng mạnh mẽ của Lục Hạo Thành, khiến cô cảm thấy có cảm giác an toàn không thể giải thích đượ!
c Ông cố tình tiếp cận, cô không phải là không cảm nhận Kỳ Kỳ nhìn, đèn đã chuyển xanh, mà mẹ thì cứ mãi nhìn bóng lưng của chú Lục, cô bé hét lên: “Mẹ, đèn xanh rồi, có thể đi được rồi.”
Lam Hân bát ngờ phản ứng và nhanh chóng khởi động xe.
Lam Tử Kỳ nhìn, mỉm cười hỏi: “Mẹ, mẹ thích chú Lục sao?”
Lam Hân đang lái xe, suýt nữa thì bị dọa đến phanh xe vội rồi.
Cô liếc nhìn con gái ở sau gương chiếu hậu đang mỉm cười hỏi: “Kỳ Kỳ, con có biết thích là gì không?”
Lam Tử Kỳ nghiêm túc trả lời cô: “Mẹ, sao không biết cơ chứ?
Anh tôi tình nguyện được gọi là thích! Không phải trên tivi đều nói như vậy sao? Với lại con thấy con người chú Lục không tôi.
Anh cả anh hai và con đều rất thích chú ấy!”
Lam Hân mỉm cười bắt lực và không nói gì cả.
Không phải cô không nói, mà là chuyện này, cô không thể trả lời Kỳ Kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.