Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 205: Kiểm tra quan hệ huyết thống Cố An An quả thực đã chạy thẳng ra khỏi công ty.
Nam Cung Tử Yên
20/02/2021
Lời nói của Lục Hạo Thành và Mộ Tử Hoành khiến cô ta hết sức kinh hãi.
Cô ta quay lại xe và gửi tin nhắn cho người quản lý bộ phận của mình để xin nghỉ phép, sau đó lái xe đuổi theo Mộ Tử Hoành.
Chỉ có một vài cơ quan thẳm định ở Giang Thành, Có An An có thể đoán được Mộ Tử Hoành nhất định sẽ đến cơ quan thẩm định lớn nhất của thành phó.
Cô ta lái xe thẳng đến cơ quan thẩm định, đúng như mong đợi cô ta nhìn thấy chiếc xe của Mộ Tử Hoành đang ở đó.
Đôi mắt cô ta vẫn đỏ hoe, lạnh lùng nhìn xe của Mộ Tử Thành.
Cố Ức Lam, tôi nhất định sẽ không để cô quay lại nhà họ Có, cô đừng mong lấy đi tắt cả những gì thuộc về tôi.
Giữa hai chúng ta, cô vĩnh viễn chỉ có thể làm người chết.
Cố An An cắn chặt môi dưới, hôm nay càng khiến cô ta lo lắng hơn đêm hôm đó.
Lần đầu tiên không có thì có sao? Mọi người đều hiểu rõ cuộc sống xa hoa nơi danh viện.
Nhưng nếu không có thân phận tiểu thư nhà họ Cố này, cô ta thực sự chẳng là gì cả.
Khi còn nhỏ, cô ta trông hơi giống Cô Ức Lam, mỗi lần bố mẹ nhìn thấy cô ta, hai người họ đều cảm thấy được an ủi.
Nhưng khi cô ta lớn lên, những tưởng niệm ban đầu của họ đã biến mắt, bởi vì ngoại hình hiện tại của cô ta hoàn toàn không giống với Cố Ức Lam.
Mỗi lần mẹ cô ta nhìn thấy cô ta là bà lại thở dài, lúc đó cô ta biết bà lại nghĩ đến con gái ruột của mình.
Cố An An chưa bao giờ là con ruột của hai người họ, cho dù họ đều coi cô ta như con đẻ của mình, bọn họ cũng sẽ không để cô ta phải thiếu thốn bất cứ thứ gì mà một tiểu thư danh viện nên có, nhưng cô ta vẫn không hài lòng.
Điều duy nhất cô ta muốn là Lục Hạo Thành.
Cô ta cũng muốn có tình yêu thương của bố mẹ và hai anh trai.
Cố An An đã đi một chặng đường tới đây, quả nhiên cô ta thấy Mộ Tử Hoành bước vào trung tâm xét nghiệm quan hệ thân thích lớn nhất ở Giang Thành.
Cô ta vừa hay có quen biết người làm ở đây, cô ta tự tay bứt một sợi tóc của mình, rồi ngồi vào xe và đợi.
Hai tay Cố An An nắm chặt vô lăng, cả người hơi co lại, có chút lo lắng và sợ hãi.
Lục Hạo Thành đối với Lam Hân tốt đến mức khiến cô ta sợ hãi.
Cô chưa từng nhìn thấy ánh mắt dịu dàng đó của Lục Hạo Thành, ánh mắt dịu dàng như thể đột nhiên anh có được cả thế giới vậy.
Sau khi thấy Mộ Tử Hoành lái xe rời đi, cô nhanh chóng xuống xe bước vào trung tâm xét nghiệm quan hệ thân thích.
Mộ Tử Hoành lái xe lên đường, sau đó giảm tốc độ lại và nhìn thấy Cố An An bước vào trung tâm xét nghiệm.
Anh ta nhếch môi lạnh lùng.
Mộc Tử Hoành tìm được một chỗ đỗ xe, sau khi đỗ xe xong, anh ta xuống xe đi theo Cố An An vào trong.
Cố An An, lần này cô chết chắc rồi.
Chuyện như vậy cô cũng dám làm.
Khi Lam Hân giúp Thẩm Giai Kỳ hoàn thành các loại kiểm tra sức khỏe đã gần mười hai giờ.
May mắn thay, Thẩm Giai Kỳ và đứa bé vẫn ổn.
Hơn nữa, Thẩm Giai Kỳ đã có thể xuất viện, sau Lam Hân làm xong thủ tục xuất viện cho cô thì hai người chậm rãi đi ra khỏi bệnh viện.
Lam Hân hỏi, “Giai Kỳ, sau nay cô có dự định gì?” Thẩm Gia Kỳ liếc xéo cô, cười nói: “Lam Lam, nghe xong câu chuyện của cô, tôi cảm thấy mình thật hèn nhát. Bây giờ tôi quyết định sinh đứa bé ra, không cần biết tương lai sẽ thế nào, chỉ cần hai mẹ con tôi ở bên cạnh nhau thì đối với tôi đó là niềm hạnh phúc lớn nhất. ” Lam Hân vừa nghe xong bèn gật đầu hài lòng, vì không có gia đình nên cô đã lựa chọn sinh đứa bé mà không chút do dự.
Nhưng thời gian đã chứng minh rằng lựa chọn của cô không hề sai lầm.
Lam Hân thấy niềm hy vọng tràn ngập trong đôi mắt Thẩm Giai Kỳ, trong lòng cô cũng yên tâm hơn rất nhiều.
“Vậy sau này cô nên chú ý đến sức khỏe của mình hơn, chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, chăm chỉ đi khám định kỳ. Nếu cần người đi cùng, cuối tuần có thể gọi điện cho tôi.”
Cô ta quay lại xe và gửi tin nhắn cho người quản lý bộ phận của mình để xin nghỉ phép, sau đó lái xe đuổi theo Mộ Tử Hoành.
Chỉ có một vài cơ quan thẳm định ở Giang Thành, Có An An có thể đoán được Mộ Tử Hoành nhất định sẽ đến cơ quan thẩm định lớn nhất của thành phó.
Cô ta lái xe thẳng đến cơ quan thẩm định, đúng như mong đợi cô ta nhìn thấy chiếc xe của Mộ Tử Hoành đang ở đó.
Đôi mắt cô ta vẫn đỏ hoe, lạnh lùng nhìn xe của Mộ Tử Thành.
Cố Ức Lam, tôi nhất định sẽ không để cô quay lại nhà họ Có, cô đừng mong lấy đi tắt cả những gì thuộc về tôi.
Giữa hai chúng ta, cô vĩnh viễn chỉ có thể làm người chết.
Cố An An cắn chặt môi dưới, hôm nay càng khiến cô ta lo lắng hơn đêm hôm đó.
Lần đầu tiên không có thì có sao? Mọi người đều hiểu rõ cuộc sống xa hoa nơi danh viện.
Nhưng nếu không có thân phận tiểu thư nhà họ Cố này, cô ta thực sự chẳng là gì cả.
Khi còn nhỏ, cô ta trông hơi giống Cô Ức Lam, mỗi lần bố mẹ nhìn thấy cô ta, hai người họ đều cảm thấy được an ủi.
Nhưng khi cô ta lớn lên, những tưởng niệm ban đầu của họ đã biến mắt, bởi vì ngoại hình hiện tại của cô ta hoàn toàn không giống với Cố Ức Lam.
Mỗi lần mẹ cô ta nhìn thấy cô ta là bà lại thở dài, lúc đó cô ta biết bà lại nghĩ đến con gái ruột của mình.
Cố An An chưa bao giờ là con ruột của hai người họ, cho dù họ đều coi cô ta như con đẻ của mình, bọn họ cũng sẽ không để cô ta phải thiếu thốn bất cứ thứ gì mà một tiểu thư danh viện nên có, nhưng cô ta vẫn không hài lòng.
Điều duy nhất cô ta muốn là Lục Hạo Thành.
Cô ta cũng muốn có tình yêu thương của bố mẹ và hai anh trai.
Cố An An đã đi một chặng đường tới đây, quả nhiên cô ta thấy Mộ Tử Hoành bước vào trung tâm xét nghiệm quan hệ thân thích lớn nhất ở Giang Thành.
Cô ta vừa hay có quen biết người làm ở đây, cô ta tự tay bứt một sợi tóc của mình, rồi ngồi vào xe và đợi.
Hai tay Cố An An nắm chặt vô lăng, cả người hơi co lại, có chút lo lắng và sợ hãi.
Lục Hạo Thành đối với Lam Hân tốt đến mức khiến cô ta sợ hãi.
Cô chưa từng nhìn thấy ánh mắt dịu dàng đó của Lục Hạo Thành, ánh mắt dịu dàng như thể đột nhiên anh có được cả thế giới vậy.
Sau khi thấy Mộ Tử Hoành lái xe rời đi, cô nhanh chóng xuống xe bước vào trung tâm xét nghiệm quan hệ thân thích.
Mộ Tử Hoành lái xe lên đường, sau đó giảm tốc độ lại và nhìn thấy Cố An An bước vào trung tâm xét nghiệm.
Anh ta nhếch môi lạnh lùng.
Mộc Tử Hoành tìm được một chỗ đỗ xe, sau khi đỗ xe xong, anh ta xuống xe đi theo Cố An An vào trong.
Cố An An, lần này cô chết chắc rồi.
Chuyện như vậy cô cũng dám làm.
Khi Lam Hân giúp Thẩm Giai Kỳ hoàn thành các loại kiểm tra sức khỏe đã gần mười hai giờ.
May mắn thay, Thẩm Giai Kỳ và đứa bé vẫn ổn.
Hơn nữa, Thẩm Giai Kỳ đã có thể xuất viện, sau Lam Hân làm xong thủ tục xuất viện cho cô thì hai người chậm rãi đi ra khỏi bệnh viện.
Lam Hân hỏi, “Giai Kỳ, sau nay cô có dự định gì?” Thẩm Gia Kỳ liếc xéo cô, cười nói: “Lam Lam, nghe xong câu chuyện của cô, tôi cảm thấy mình thật hèn nhát. Bây giờ tôi quyết định sinh đứa bé ra, không cần biết tương lai sẽ thế nào, chỉ cần hai mẹ con tôi ở bên cạnh nhau thì đối với tôi đó là niềm hạnh phúc lớn nhất. ” Lam Hân vừa nghe xong bèn gật đầu hài lòng, vì không có gia đình nên cô đã lựa chọn sinh đứa bé mà không chút do dự.
Nhưng thời gian đã chứng minh rằng lựa chọn của cô không hề sai lầm.
Lam Hân thấy niềm hy vọng tràn ngập trong đôi mắt Thẩm Giai Kỳ, trong lòng cô cũng yên tâm hơn rất nhiều.
“Vậy sau này cô nên chú ý đến sức khỏe của mình hơn, chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, chăm chỉ đi khám định kỳ. Nếu cần người đi cùng, cuối tuần có thể gọi điện cho tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.