Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 527: Lục Hạo Thành, tôi chỉ sợ là mộng du
Nam Cung Tử Yên
03/06/2021
Trong thâm tâm, ông ta không khỏi tự trách và áy náy.
Lam Tử Tuấn đứng trước xe một lúc, Lục Dật Kha nhìn đến ngắn ngơ, tựa hồ không phát hiện ra Lam Tử Tuần.
Lam Tử Tuấn nhìn theo ánh mắt ông ta, người trong sân lại là bà của mình.
Lục Dật Kha thì Lam Tử Tuấn có biết, có thể nói, giới thượng lưu ở thành phố Giang, cậu đã theo sư phụ mưa dầm thắm đất, hiểu biết tường tận, trí nhớ lại tốt, đây chính là chồng trước của bà, Lục Dật Kha.
Động tác rất nhanh, đã tìm được đến cửa nhà mình.
Lam Tử Tuấn đi tới, ngăn tầm mắt của Lục Dật Kha.
Lục Dật Kha phát hiện có người, có chút kích động hoàn hồn, bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Tử Tuấn, ông ta hơi sửng sốt, khuôn mặt này hình như đã gặp qua ở đâu đó.
Ánh mắt Lam Tử Tuấn trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhẹ nhàng liếc ông ta một cái, rồi chậm rãi trở về, tiến đến sân nhà, vội gọi: “Bà, cháu đã trở về.”
Mộ Thanh ngắng đầu, Lục Dật Kha liền nâng cửa kính xe, bây giờ ông ta vẫn không đủ dũng khí đối mặt với Mộ Thanh.
Mộ Thanh cười nói: “Tiểu Tuấn, cháu đã trở lại, mau đưa đồ cho Kỳ Kỳ, con nhóc đó còn đang nổi đóa lên”
h “Vâng, bà, con đưa cho Kỳ Kỳ trước.” Lam Tử Tuần đảo mắt về phía sau, liền rời đi.
Mộ Thanh tưới xong chậu hoa cuối cùng, cũng cầm lấy bình tưới vào nhà.
Lục Dật Kha nhìn thấy bóng lưng kia, bà vẫn giống như trước đây, cũng không khác biệt, vốn là xinh đẹp, thời gian trôi qua vẫn có dấu án.
Có người từng nói qua, mỗi ngày ở vào bếp nấu nướng chờ chồng mới là người phụ nữ đẹp nhát.
Lúc còn trẻ, ông ta nghe câu đó liền cười nhạt, nhưng hiện tại rốt cục đã hiểu được ý nghĩa của nó.
“Mộ Thanh, thật xin lỗi!” Lục Dật Kha thấp giọng lẫm bảm một câu, nhìn thấy Mộ Thanh đóng của lại liền chậm rãi thu hồi ánh mắt, mới lái xe rời đi.
Đêm nay, còn có bữa tiệc với nhà họ Có, ông ta phải trở về.
Lam Hân vừa tỉnh lại, đã chạng vạng.
TỨNH ” Cô mạnh mẽ vươn vai, cảm giác chính mình đem này một tháng giấc ngủ đều cấp bổ đã trở lại.
Thật là thoải mái, này vừa cảm giác ngủ. an tâm lại ấm áp.
tac ” Lam Hân bỗng nhiên phát hiện có gì đó không thích hợp, nhanh chóng nhìn lại, lại thấy gương mặt người nào đó ở ngay bên cạnh.
j Đồng tử mở to, nhưng trong giây lát cô gái nào đó đã bị sắc đẹp mê hoặc.
Chỉ thấy người đàn ông kia lúc ngủ, vẻ mặt dịu dàng, da thịt nhẫn nhụi trắng nõn, khóe miệng tựa hồ cũng mang mỉm cười, dáng vẻ yên tĩnh khi ngủ đã không còn vẻ lãnh khốc thường ngày, đẹp như một vị thần.
Rất soái!
Aaaal Đã rơi vào tay giặc, chịu đựng chứ? Lam Hân, mày cũng không phải bắp cải nhỏ dễ bị sắc đẹp dụ dỗ.
Dời, dời, đem tầm mắt dời đi, nếu không thật sự sẽ rơi xuống vực sâu đi không đứng dậy được.
Không không không, cứ nhìn thêm một cái, thêm một cái, nhan sắc đỉnh cao như vậy, người khác khổ cực cả đời cũng không thấy được, hiện tại ở ngay trước mắt, không cần tiền mà miễn phí quan, đơn giản là sắc nước hương trời, không thể bỏ phí.
Đáy lòng Lam Hân tranh đấu, một cái nên, một cái không nên.
Trong lúc Lam Hân vô cùng rối rắm, như đi vào cõi thần tiên, Lục Hạo Thành bỗng nhiên mở to mắt.
Cặp mắt sắc bén như đao, nháy mắt phá hư mỹ cảnh Lam Hân vừa nhìn thấy, cũng giống như một mũi dao đam vào nỗi lòng mê luyến sắc đẹp mới trỗi dậy của cô.
Lục Hạo Thành nhìn tháy là Lam Hân, ánh mắt giết người kia lập tức dịu dàng như nước, màn lật mặt còn nhanh hơn tốc độ ánh sáng.
Nhanh đến mức Lam Hân cũng chưa kịp phản ứng mình bị bắt tại trận.
Lam Hân ánh mắt dịu dàng kia, lại không kìm được bị mê hoặc, đáy lòng kêu rên, “Lục Hạo Thành, anh cũng không cho tôi chút mặt mũi, vất vả lắm mới có cơ hội thoải mái nhìn lén, anh lại tỉnh lại.”
Hơn nữa còn bị bắt tại trận, quả thực rất xấu hồ.
Lục Hạo Thành nhìn biểu cảm phong phú trên mặt đối phương, khóe miệng khế nhếch, như tắm gió xuân, ấm áp lòng người.
“Lam Lam, em nhìn lén anh.” Giọng nói khàn khàn vừa mới tỉnh ngủ vừa mê ly lại trầm thấp, nghe mà lòng người nhộn nhạo.
Lam Hân nháy mắt bối rối, hai tai cũng nóng lên, cô cảm giác mặt mình cũng nóng bừng.
Nhanh chóng đứng dậy, có chút mê mang nhìn chung quanh.
TA hi MU, “Cô mở to mất, đầy… đây không phải là phòng mình sao?
Đây đây đây không phải giường mình sao?
Lam Hân lập tức cúi đầu nhìn Lục Hạo Thành, Lục Hạo Thành biết cô đã phản ứng lại, vẻ mặt cười xấu xa nhìn cô.
Cô phẫn nộ quát: “Lục Hạo Thành, anh dám mò lên giường tôi, Nha. đồ háo sắc, anh…… z Lam Hân bỗng nhiên cảm giác được gì đó, cô liếc xuống, thấy tay mình đang nắm chặt tay Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành nhìn cô gái ngốc cuối cùng cũng tỉnh táo lại, mới cười cười “Lam Lam, không phải lỗi của anh, là em lôi kéo không cho anh đi.”
Lục Hạo Thành quang minh chính đại nói dối, dù sao, chỉ có cô và anh, ngủ rất say, Lam Lam nắm lấy tay mình khi nào, anh cũng không rõ, may mắn lại có lý do chống chế.
Đây lại là cái gì?
May mắn cả ông trời cũng trợ giúp Lục Hạo Thành.
Lam Hân không thể tin nhìn mình và Lục Hạo Thành tay trong tay, chuyện này là thế nào, sao cô lại không biết?
Đây là hành động quái quỷ gì vậy……. cô đâu phải tên xấu xa, cô là đám ma diệp bạch trắng tươi thuần khiết, sao có thể làm ra những chuyện khiến người ta hiểu lầm như vậy chứ?
Đúng là không tưởng tượng nỗi!
Khó trách khi ngủ cô cảm giác vừa an tâm lại ấm áp, thì ra có Lục Hạo Thành nằm bên người.Nhưng cảm giác đó thật sự là không tồi.
F3 HE 211 C ” Lam Hân nhìn Lục Hạo Thành xấu hỗ cười vài tiếng, nhanh chóng biện giải: “Lục Hạo Thành, chắc tôi bị mộng du, không nhớ là đã nắm tay anh. Ngàn vạn lần không cần nghĩ nhiều, tôi. ….. ” Phải giải thích thế nào đây, nói thế nào thì vật chứng vẫn sờ sờ trước mắt.
Lục Hạo Thành lấy tay chống đầu, vẻ mặt dù bận vẫn ung dung cười nhìn thấy cô nghiêm trang nói hươu nói vượn.
Mộng du?
Chỉ số thông minh gì vậy, cô mộng du liền kéo anh vào đây sao?
Cô nhóc hồ đồ, từ đầu đến cuối anh đều chưa rời khỏi căn phòng này.
Anh cười có chút xấu xa, áo sơ mi còn không cài hai cúc trên, loáng thoáng thấy được cảnh mê người đến cực điểm.
Lam Hân chậm rãi dời đôi mắt, không xem, không xem, cô cảm giác bản thân không chống cự được hấp dẫn này.
Nhạc Cần Hi từng cũng mê người đến cực điểm xuất hiện trước mặt, nhưng cô không hề có cảm giác.
Nếu là Nhạc Cần Hi giờ phút này biết cô suy nghĩ như vậy, nhất định nhịn không được mắng to một tiếng, ” Nhạc Cần Hi lúc theo đuổi em, em nghiêm trang làm như không thấy.”
Lam Tử Tuấn đứng trước xe một lúc, Lục Dật Kha nhìn đến ngắn ngơ, tựa hồ không phát hiện ra Lam Tử Tuần.
Lam Tử Tuấn nhìn theo ánh mắt ông ta, người trong sân lại là bà của mình.
Lục Dật Kha thì Lam Tử Tuấn có biết, có thể nói, giới thượng lưu ở thành phố Giang, cậu đã theo sư phụ mưa dầm thắm đất, hiểu biết tường tận, trí nhớ lại tốt, đây chính là chồng trước của bà, Lục Dật Kha.
Động tác rất nhanh, đã tìm được đến cửa nhà mình.
Lam Tử Tuấn đi tới, ngăn tầm mắt của Lục Dật Kha.
Lục Dật Kha phát hiện có người, có chút kích động hoàn hồn, bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Tử Tuấn, ông ta hơi sửng sốt, khuôn mặt này hình như đã gặp qua ở đâu đó.
Ánh mắt Lam Tử Tuấn trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhẹ nhàng liếc ông ta một cái, rồi chậm rãi trở về, tiến đến sân nhà, vội gọi: “Bà, cháu đã trở về.”
Mộ Thanh ngắng đầu, Lục Dật Kha liền nâng cửa kính xe, bây giờ ông ta vẫn không đủ dũng khí đối mặt với Mộ Thanh.
Mộ Thanh cười nói: “Tiểu Tuấn, cháu đã trở lại, mau đưa đồ cho Kỳ Kỳ, con nhóc đó còn đang nổi đóa lên”
h “Vâng, bà, con đưa cho Kỳ Kỳ trước.” Lam Tử Tuần đảo mắt về phía sau, liền rời đi.
Mộ Thanh tưới xong chậu hoa cuối cùng, cũng cầm lấy bình tưới vào nhà.
Lục Dật Kha nhìn thấy bóng lưng kia, bà vẫn giống như trước đây, cũng không khác biệt, vốn là xinh đẹp, thời gian trôi qua vẫn có dấu án.
Có người từng nói qua, mỗi ngày ở vào bếp nấu nướng chờ chồng mới là người phụ nữ đẹp nhát.
Lúc còn trẻ, ông ta nghe câu đó liền cười nhạt, nhưng hiện tại rốt cục đã hiểu được ý nghĩa của nó.
“Mộ Thanh, thật xin lỗi!” Lục Dật Kha thấp giọng lẫm bảm một câu, nhìn thấy Mộ Thanh đóng của lại liền chậm rãi thu hồi ánh mắt, mới lái xe rời đi.
Đêm nay, còn có bữa tiệc với nhà họ Có, ông ta phải trở về.
Lam Hân vừa tỉnh lại, đã chạng vạng.
TỨNH ” Cô mạnh mẽ vươn vai, cảm giác chính mình đem này một tháng giấc ngủ đều cấp bổ đã trở lại.
Thật là thoải mái, này vừa cảm giác ngủ. an tâm lại ấm áp.
tac ” Lam Hân bỗng nhiên phát hiện có gì đó không thích hợp, nhanh chóng nhìn lại, lại thấy gương mặt người nào đó ở ngay bên cạnh.
j Đồng tử mở to, nhưng trong giây lát cô gái nào đó đã bị sắc đẹp mê hoặc.
Chỉ thấy người đàn ông kia lúc ngủ, vẻ mặt dịu dàng, da thịt nhẫn nhụi trắng nõn, khóe miệng tựa hồ cũng mang mỉm cười, dáng vẻ yên tĩnh khi ngủ đã không còn vẻ lãnh khốc thường ngày, đẹp như một vị thần.
Rất soái!
Aaaal Đã rơi vào tay giặc, chịu đựng chứ? Lam Hân, mày cũng không phải bắp cải nhỏ dễ bị sắc đẹp dụ dỗ.
Dời, dời, đem tầm mắt dời đi, nếu không thật sự sẽ rơi xuống vực sâu đi không đứng dậy được.
Không không không, cứ nhìn thêm một cái, thêm một cái, nhan sắc đỉnh cao như vậy, người khác khổ cực cả đời cũng không thấy được, hiện tại ở ngay trước mắt, không cần tiền mà miễn phí quan, đơn giản là sắc nước hương trời, không thể bỏ phí.
Đáy lòng Lam Hân tranh đấu, một cái nên, một cái không nên.
Trong lúc Lam Hân vô cùng rối rắm, như đi vào cõi thần tiên, Lục Hạo Thành bỗng nhiên mở to mắt.
Cặp mắt sắc bén như đao, nháy mắt phá hư mỹ cảnh Lam Hân vừa nhìn thấy, cũng giống như một mũi dao đam vào nỗi lòng mê luyến sắc đẹp mới trỗi dậy của cô.
Lục Hạo Thành nhìn tháy là Lam Hân, ánh mắt giết người kia lập tức dịu dàng như nước, màn lật mặt còn nhanh hơn tốc độ ánh sáng.
Nhanh đến mức Lam Hân cũng chưa kịp phản ứng mình bị bắt tại trận.
Lam Hân ánh mắt dịu dàng kia, lại không kìm được bị mê hoặc, đáy lòng kêu rên, “Lục Hạo Thành, anh cũng không cho tôi chút mặt mũi, vất vả lắm mới có cơ hội thoải mái nhìn lén, anh lại tỉnh lại.”
Hơn nữa còn bị bắt tại trận, quả thực rất xấu hồ.
Lục Hạo Thành nhìn biểu cảm phong phú trên mặt đối phương, khóe miệng khế nhếch, như tắm gió xuân, ấm áp lòng người.
“Lam Lam, em nhìn lén anh.” Giọng nói khàn khàn vừa mới tỉnh ngủ vừa mê ly lại trầm thấp, nghe mà lòng người nhộn nhạo.
Lam Hân nháy mắt bối rối, hai tai cũng nóng lên, cô cảm giác mặt mình cũng nóng bừng.
Nhanh chóng đứng dậy, có chút mê mang nhìn chung quanh.
TA hi MU, “Cô mở to mất, đầy… đây không phải là phòng mình sao?
Đây đây đây không phải giường mình sao?
Lam Hân lập tức cúi đầu nhìn Lục Hạo Thành, Lục Hạo Thành biết cô đã phản ứng lại, vẻ mặt cười xấu xa nhìn cô.
Cô phẫn nộ quát: “Lục Hạo Thành, anh dám mò lên giường tôi, Nha. đồ háo sắc, anh…… z Lam Hân bỗng nhiên cảm giác được gì đó, cô liếc xuống, thấy tay mình đang nắm chặt tay Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành nhìn cô gái ngốc cuối cùng cũng tỉnh táo lại, mới cười cười “Lam Lam, không phải lỗi của anh, là em lôi kéo không cho anh đi.”
Lục Hạo Thành quang minh chính đại nói dối, dù sao, chỉ có cô và anh, ngủ rất say, Lam Lam nắm lấy tay mình khi nào, anh cũng không rõ, may mắn lại có lý do chống chế.
Đây lại là cái gì?
May mắn cả ông trời cũng trợ giúp Lục Hạo Thành.
Lam Hân không thể tin nhìn mình và Lục Hạo Thành tay trong tay, chuyện này là thế nào, sao cô lại không biết?
Đây là hành động quái quỷ gì vậy……. cô đâu phải tên xấu xa, cô là đám ma diệp bạch trắng tươi thuần khiết, sao có thể làm ra những chuyện khiến người ta hiểu lầm như vậy chứ?
Đúng là không tưởng tượng nỗi!
Khó trách khi ngủ cô cảm giác vừa an tâm lại ấm áp, thì ra có Lục Hạo Thành nằm bên người.Nhưng cảm giác đó thật sự là không tồi.
F3 HE 211 C ” Lam Hân nhìn Lục Hạo Thành xấu hỗ cười vài tiếng, nhanh chóng biện giải: “Lục Hạo Thành, chắc tôi bị mộng du, không nhớ là đã nắm tay anh. Ngàn vạn lần không cần nghĩ nhiều, tôi. ….. ” Phải giải thích thế nào đây, nói thế nào thì vật chứng vẫn sờ sờ trước mắt.
Lục Hạo Thành lấy tay chống đầu, vẻ mặt dù bận vẫn ung dung cười nhìn thấy cô nghiêm trang nói hươu nói vượn.
Mộng du?
Chỉ số thông minh gì vậy, cô mộng du liền kéo anh vào đây sao?
Cô nhóc hồ đồ, từ đầu đến cuối anh đều chưa rời khỏi căn phòng này.
Anh cười có chút xấu xa, áo sơ mi còn không cài hai cúc trên, loáng thoáng thấy được cảnh mê người đến cực điểm.
Lam Hân chậm rãi dời đôi mắt, không xem, không xem, cô cảm giác bản thân không chống cự được hấp dẫn này.
Nhạc Cần Hi từng cũng mê người đến cực điểm xuất hiện trước mặt, nhưng cô không hề có cảm giác.
Nếu là Nhạc Cần Hi giờ phút này biết cô suy nghĩ như vậy, nhất định nhịn không được mắng to một tiếng, ” Nhạc Cần Hi lúc theo đuổi em, em nghiêm trang làm như không thấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.