Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 165: Lục tổng, cảm ơn anh đã chăm sóc Lam Lam của chúng tôi
Nam Cung Tử Yên
10/02/2021
Tài nghệ vào bếp của cô không tồi, vừa nãy anh để ý nhát cử nhát động
của cô, hình như là cô hay nấu ăn, những năm này, rốt cuộc đã trải qua
như thế nào? Anh càng nghĩ thì lòng càng đau nhói.
Anh cúi đầu, không nhìn lấy Lam Hân, mà cười nói: “Lam Lam, rất ngon, đây là lần đầu tiên tôi được ăn sủi cảo ngon như vậy, giống như lúc nhỏ, có một cô bé rất chu đáo, lần đầu làm kẹo đường vị dâu tây cho tôi ăn, vị ngọt đó, đã trực tiếp ngọt thẳng đến trái tim tôi.
Giọng điệu của anh, có chút như muốn nhớ lại lúc trước.
Lam Hân lắng nghe những lời anh nói, bỗng có cảm giác trong lòng anh có nỗi đau không hề ai biết.
Lam Hân ngắng cao đầu, nhẹ nhàng nhìn anh, thấy khuôn mặt tương tư của anh có vẻ như đang nhớ đến ai đó? Cô chợt nhớ đến lời của Cố phu nhân, anh là đang nghĩ về người phụ nữ anh thích sao? “Ting tong……
Bất ngờ, tiếng chuông cửa reo lên.
Lam Hân nhìn ra cửa, chỉ có Cẩn Hi mới biết được cô sống ở đây, Cần Hi đã đến rồi.
Cô nhìn Lục Hạo Thành cũng không nói gì, đứng dậy rồi đi mở cửa.
Cửa được mở ra và đúng là Cần Hi.
“Lam Lam, anh mang đồ ăn khuya đến cho em nè.” Cần Hi cười vui vẻ, nâng niu những con tôm và thịt nướng được đựng trong túi nylon trên tay, cười tươi hơn cả một đứa trẻ.
Lục Hạo Thành vừa nghe ra là Lạc Cẩn Hi, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống máy phần, Lạc Cần Hi cậu ta đến muộn như thế để làm gì? Lúc này anh quên mình, muộn như vậy, anh lại làm gì ở đây? Lam Hân cũng cười: “Cẩn Hi, muộn vậy rồi, sao anh lại còn đặc biệt đến đây chứ, em có thể tự lo cho bản thân, anh không phải lo cho em đâu.” Lam Hân tránh ra, để Lạc Cẩn Hi vào trong.
“Em à! Lúc đói thì tùy tiện ứng phó, nếu như anh không chăm sóc cho em, Nhiên Nhiên bọn nó nhất định sẽ không tha cho anh.” Lạc Cẩn Hi dùng ánh mắt giận dỗi nhìn cô, anh sợ cô chẳng ăn được gì ở bữa tiệc cả, buổi tối đói thì cô lại nhịn.
Nhưng vừa ngắng đầu nhìn thấy Lục Hạo Thành đang ngồi ở trong phòng khách, nụ cười trên khóe miệng anh bỗng tắt hẳn.
Anh nhìn vào khuôn mặt tuấn dật vô song của Lục Hạo Thành, tinh thần biến hóa khôn lường, biểu cảm trên mặt có chút khó coi.
Mà Lục Hạo Thành, lúc này đang đối mặt với anh ta, đối diện với người đàn ông muốn cướp đi người phụ nữ của mình, mang trong mình sự kiêu căng bẩm sinh và sự tinh thần cao cao tại thượng, lúc này đã được diễn giải đầy đủ.
Lam Hân cảm thấy không khí giữa hai người họ có chút khác biệt, khiến cô cảm nhận được cảm giác như đang chĩa dao hướng về phía mình.
Cô nhìn Cẩn Hi giải thích: “Cẩn Hi, Lục Hạo Thành đưa em về, vừa đúng lúc bọn em đều không ăn gì, nên em đã làm sủi cảo, anh muốn ăn thì em sẽ làm thêm một chút”.
Lam Hân đối với Cần Hi hoàn toàn chỉ có tình bạn và tình thân, giờ đây phải trả thù và tìm kiếm cha mẹ ruột của mình, cô căn bản không còn suy nghĩ gì về tình cảm.
Vì thế, trong thâm tâm cô cho rằng, Lục Hạo Thành xuất hiện ở đây để Cần Hi nhìn thấy cũng không có gì? Ánh mắt Cần Hi nhìn vào gương mặt tươi cười của Lam Hân.
Trông anh như thẻ có chút suy nghĩ.
Lam Lam, cô gái ngu ngốc em, lẽ nào em không thấy Lục Hạo Thành có gì khác với em sao? Cần Hi rút lại ánh mắt của mình, kéo Lam Hân qua, nhìn Lục Hạo Thành, rồi khách sáo cười: “Lục tổng, cám ơn anh đã chăm sóc cho Lam Lam chúng tôi”.
Tối nay anh ấy đáng lẽ không nên nghe Lam Lam, nên trực tiếp đi đón Lam Lam mới phải.
Lục Hạo Thành là một người rất nguy hiểm, một bông hoa sen mà ngay cả tin đồn còn không có, bỗng dưng lại gần Lam Lam, tuyệt đối không yên lòng.
Anh cúi đầu, không nhìn lấy Lam Hân, mà cười nói: “Lam Lam, rất ngon, đây là lần đầu tiên tôi được ăn sủi cảo ngon như vậy, giống như lúc nhỏ, có một cô bé rất chu đáo, lần đầu làm kẹo đường vị dâu tây cho tôi ăn, vị ngọt đó, đã trực tiếp ngọt thẳng đến trái tim tôi.
Giọng điệu của anh, có chút như muốn nhớ lại lúc trước.
Lam Hân lắng nghe những lời anh nói, bỗng có cảm giác trong lòng anh có nỗi đau không hề ai biết.
Lam Hân ngắng cao đầu, nhẹ nhàng nhìn anh, thấy khuôn mặt tương tư của anh có vẻ như đang nhớ đến ai đó? Cô chợt nhớ đến lời của Cố phu nhân, anh là đang nghĩ về người phụ nữ anh thích sao? “Ting tong……
Bất ngờ, tiếng chuông cửa reo lên.
Lam Hân nhìn ra cửa, chỉ có Cẩn Hi mới biết được cô sống ở đây, Cần Hi đã đến rồi.
Cô nhìn Lục Hạo Thành cũng không nói gì, đứng dậy rồi đi mở cửa.
Cửa được mở ra và đúng là Cần Hi.
“Lam Lam, anh mang đồ ăn khuya đến cho em nè.” Cần Hi cười vui vẻ, nâng niu những con tôm và thịt nướng được đựng trong túi nylon trên tay, cười tươi hơn cả một đứa trẻ.
Lục Hạo Thành vừa nghe ra là Lạc Cẩn Hi, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống máy phần, Lạc Cần Hi cậu ta đến muộn như thế để làm gì? Lúc này anh quên mình, muộn như vậy, anh lại làm gì ở đây? Lam Hân cũng cười: “Cẩn Hi, muộn vậy rồi, sao anh lại còn đặc biệt đến đây chứ, em có thể tự lo cho bản thân, anh không phải lo cho em đâu.” Lam Hân tránh ra, để Lạc Cẩn Hi vào trong.
“Em à! Lúc đói thì tùy tiện ứng phó, nếu như anh không chăm sóc cho em, Nhiên Nhiên bọn nó nhất định sẽ không tha cho anh.” Lạc Cẩn Hi dùng ánh mắt giận dỗi nhìn cô, anh sợ cô chẳng ăn được gì ở bữa tiệc cả, buổi tối đói thì cô lại nhịn.
Nhưng vừa ngắng đầu nhìn thấy Lục Hạo Thành đang ngồi ở trong phòng khách, nụ cười trên khóe miệng anh bỗng tắt hẳn.
Anh nhìn vào khuôn mặt tuấn dật vô song của Lục Hạo Thành, tinh thần biến hóa khôn lường, biểu cảm trên mặt có chút khó coi.
Mà Lục Hạo Thành, lúc này đang đối mặt với anh ta, đối diện với người đàn ông muốn cướp đi người phụ nữ của mình, mang trong mình sự kiêu căng bẩm sinh và sự tinh thần cao cao tại thượng, lúc này đã được diễn giải đầy đủ.
Lam Hân cảm thấy không khí giữa hai người họ có chút khác biệt, khiến cô cảm nhận được cảm giác như đang chĩa dao hướng về phía mình.
Cô nhìn Cẩn Hi giải thích: “Cẩn Hi, Lục Hạo Thành đưa em về, vừa đúng lúc bọn em đều không ăn gì, nên em đã làm sủi cảo, anh muốn ăn thì em sẽ làm thêm một chút”.
Lam Hân đối với Cần Hi hoàn toàn chỉ có tình bạn và tình thân, giờ đây phải trả thù và tìm kiếm cha mẹ ruột của mình, cô căn bản không còn suy nghĩ gì về tình cảm.
Vì thế, trong thâm tâm cô cho rằng, Lục Hạo Thành xuất hiện ở đây để Cần Hi nhìn thấy cũng không có gì? Ánh mắt Cần Hi nhìn vào gương mặt tươi cười của Lam Hân.
Trông anh như thẻ có chút suy nghĩ.
Lam Lam, cô gái ngu ngốc em, lẽ nào em không thấy Lục Hạo Thành có gì khác với em sao? Cần Hi rút lại ánh mắt của mình, kéo Lam Hân qua, nhìn Lục Hạo Thành, rồi khách sáo cười: “Lục tổng, cám ơn anh đã chăm sóc cho Lam Lam chúng tôi”.
Tối nay anh ấy đáng lẽ không nên nghe Lam Lam, nên trực tiếp đi đón Lam Lam mới phải.
Lục Hạo Thành là một người rất nguy hiểm, một bông hoa sen mà ngay cả tin đồn còn không có, bỗng dưng lại gần Lam Lam, tuyệt đối không yên lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.