Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 58: Tôi hình như tìm được con trai của cậu.
Nam Cung Tử Yên
04/02/2021
Tìm cả nửa ngày trời, anh cũng không tìm thấy album ảnh của Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành đứng dậy, ánh mắt nhìn xuyên qua tủ, nhưởng mày hỏi:"Cậu tìm album ảnh của tôi làm gì?".
Mộc Tử Hành quay đầu nhìn thoáng qua anh, ngẫm nghĩ rồi nói:"Hình như tôi tìm được con trai của cậu, muốn xem xem ảnh hồi nhỏ của cậu giống nhau đến mức nào?"
Lục Hạo Thành nhanh chóng nhảy dựng lên khỏi ghế sofa, nhìn Mộc Tử Hành không khách khí tỏ vẻ tức giận:"Mộc Tử Hành, cậu ra ngoài bị xe đâm rồi à, hay là đầu bị va vào cửa, tôi có con trai khi nào hả, tôi vẫn luôn giữ mình trong sạch làm gì có con hả ?"
Lục Hạo Thành tức đến phát điên rồi, xung quanh người tỏa ra một luồng khí lạnh rợn người.
Mộc Tử Hành liếc liếc anh một cái, tay đánh vào thắt lưng khiêu khích châm chọc nhìn anh nói:"Nói giống như kiểu là mình cao thượng lắm ý, không phải bảy năm trước cậu đã ăn con gái khuê các nhà người ta hay sao, người bị hại rời khỏi đây bảy năm, người nhà đều bặt vô âm tín?"Mộc Tử Hành nói xong, tiếp tục tìm.
"Vậy thì cô ấy không muốn người nhà biết tin tức của Cô ấy, cũng có khả năng là do nguyên nhân khác, ?"Lục Hạo Thành phản bác cũng có lý, hợp tình hợp lý, có chút lo lắng.
Năm đó, bị hạ thuốc rất mạnh, lúc đó anh nhịn không được.
Tát nước lạnh ba lần, anh cũng không trở lại bình thường được.
Mộc Tử Hành trừng mắt nhìn anh như nhìn trẻ con, hỏi:"Không nói mấy cái này nữa, cậu nói cho tôi, album ảnh của cậu, rõ ràng là tôi giúp cậu cất ở đây, cậu lại đem đi đâu rồi?"
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Mộc Tử Hành, Lục Hạo Thành chỉ chỉ lên lầu,"Bị tôi đem lên tầng rồi."
Mộc Tử Hành cầm điện thoại theo, đi lên phía trước:"Đi, đi theo tôi lên tầng."
Lục Hạo Thành nhìn anh thật sự nghiêm túc, trong lòng thầm hỏi một câu, anh có thể không đi sao?
Anh làm sao mà có con được?
Đây đúng là trò cười động trời,.
Nhưng, anh vẫn bước theo Mộc Tử Hành đi lên trên tầng
Phòng của Lục Hạo Thành rất ấm áp, theo phong cách Bắc Âu, bước vào trong, cho người ta cảm giác là nhà, khiến cho tâm hồn có cảm giác quen thuộc.
Chiếc giường dài hai mét màu trắng, bên trên là khăn trải giường màu xám.
Dựa vào phía cửa sổ, có một cái ghế sofa màu vàng nhạt, một cảnh một vật, đơn giản mà tinh tế, tinh tế mà lại ý nhị.
Rèm hai bên cửa sổ được mở ra, có thể nhìn được ánh sao ban đêm trên bầu trời.
Lần lượt là phòng ngủ và thư phòng.
Mộc Tử Hành biết thói quen để đồ của anh, trực tiếp đi vào thư phòng, tìm thấy album ảnh rồi đêm đến chỗ ghế sofa trong phòng Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành vô cùng lo lắng đi theo anh.
"p!" Mộc Tử Hành mở quyển sổ nặng đó ra trên bàn trà.
Lục Hạo Thành nhanh chóng ngồi bên cạnh người anh:"Mộc Tử Hành, cậu nghiêm túc à?"
Mộc Tử Hành không nhìn anh, mà nhanh chóng lật đến trang có ảnh của Lục Hạo Thành lúc nhỏ:"Hạo Thành, từ trước đến nay tôi chưa từng nghiêm túc như vậy."
Anh nhìn qua bức ảnh hồi nhỏ của Lục Hạo Thành, nhanh chóng lật đến trang có ảnh Lục Hạo Thành lúc năm tuổi, anh giật mình cầm lên, đặt lên đầu gối của Lục Hạo Thành, anh chỉ vào đứa nhỏ ở trong ảnh,"Lục Hạo Thành, đây là cậu à?"
Lục Hạo Thành trừng mắt nhìn anh, ngữ khí âm trầm nói: "Không phải tôi chẳng lẽ là cậu."
Anh lại sao bộ dạng hay tức giận như này sao?
Mộc Tử Hành không so đo với anh, nhanh chóng mở mật khẩu máy điện thoại, tấm ảnh mà anh vừa tìm ra được, mở được khóa, nhìn thấy ảnh của một đứa bé.
Trên bức ảnh là một đứa bé mặc một bộ quần áo màu đến, tóc hơi hơi xõa xuống, gương mặt hơi cười, tuổi còn rất nhỏ, khi chất minh tinh rõ rệt.
Lục Hạo Thành đứng dậy, ánh mắt nhìn xuyên qua tủ, nhưởng mày hỏi:"Cậu tìm album ảnh của tôi làm gì?".
Mộc Tử Hành quay đầu nhìn thoáng qua anh, ngẫm nghĩ rồi nói:"Hình như tôi tìm được con trai của cậu, muốn xem xem ảnh hồi nhỏ của cậu giống nhau đến mức nào?"
Lục Hạo Thành nhanh chóng nhảy dựng lên khỏi ghế sofa, nhìn Mộc Tử Hành không khách khí tỏ vẻ tức giận:"Mộc Tử Hành, cậu ra ngoài bị xe đâm rồi à, hay là đầu bị va vào cửa, tôi có con trai khi nào hả, tôi vẫn luôn giữ mình trong sạch làm gì có con hả ?"
Lục Hạo Thành tức đến phát điên rồi, xung quanh người tỏa ra một luồng khí lạnh rợn người.
Mộc Tử Hành liếc liếc anh một cái, tay đánh vào thắt lưng khiêu khích châm chọc nhìn anh nói:"Nói giống như kiểu là mình cao thượng lắm ý, không phải bảy năm trước cậu đã ăn con gái khuê các nhà người ta hay sao, người bị hại rời khỏi đây bảy năm, người nhà đều bặt vô âm tín?"Mộc Tử Hành nói xong, tiếp tục tìm.
"Vậy thì cô ấy không muốn người nhà biết tin tức của Cô ấy, cũng có khả năng là do nguyên nhân khác, ?"Lục Hạo Thành phản bác cũng có lý, hợp tình hợp lý, có chút lo lắng.
Năm đó, bị hạ thuốc rất mạnh, lúc đó anh nhịn không được.
Tát nước lạnh ba lần, anh cũng không trở lại bình thường được.
Mộc Tử Hành trừng mắt nhìn anh như nhìn trẻ con, hỏi:"Không nói mấy cái này nữa, cậu nói cho tôi, album ảnh của cậu, rõ ràng là tôi giúp cậu cất ở đây, cậu lại đem đi đâu rồi?"
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Mộc Tử Hành, Lục Hạo Thành chỉ chỉ lên lầu,"Bị tôi đem lên tầng rồi."
Mộc Tử Hành cầm điện thoại theo, đi lên phía trước:"Đi, đi theo tôi lên tầng."
Lục Hạo Thành nhìn anh thật sự nghiêm túc, trong lòng thầm hỏi một câu, anh có thể không đi sao?
Anh làm sao mà có con được?
Đây đúng là trò cười động trời,.
Nhưng, anh vẫn bước theo Mộc Tử Hành đi lên trên tầng
Phòng của Lục Hạo Thành rất ấm áp, theo phong cách Bắc Âu, bước vào trong, cho người ta cảm giác là nhà, khiến cho tâm hồn có cảm giác quen thuộc.
Chiếc giường dài hai mét màu trắng, bên trên là khăn trải giường màu xám.
Dựa vào phía cửa sổ, có một cái ghế sofa màu vàng nhạt, một cảnh một vật, đơn giản mà tinh tế, tinh tế mà lại ý nhị.
Rèm hai bên cửa sổ được mở ra, có thể nhìn được ánh sao ban đêm trên bầu trời.
Lần lượt là phòng ngủ và thư phòng.
Mộc Tử Hành biết thói quen để đồ của anh, trực tiếp đi vào thư phòng, tìm thấy album ảnh rồi đêm đến chỗ ghế sofa trong phòng Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành vô cùng lo lắng đi theo anh.
"p!" Mộc Tử Hành mở quyển sổ nặng đó ra trên bàn trà.
Lục Hạo Thành nhanh chóng ngồi bên cạnh người anh:"Mộc Tử Hành, cậu nghiêm túc à?"
Mộc Tử Hành không nhìn anh, mà nhanh chóng lật đến trang có ảnh của Lục Hạo Thành lúc nhỏ:"Hạo Thành, từ trước đến nay tôi chưa từng nghiêm túc như vậy."
Anh nhìn qua bức ảnh hồi nhỏ của Lục Hạo Thành, nhanh chóng lật đến trang có ảnh Lục Hạo Thành lúc năm tuổi, anh giật mình cầm lên, đặt lên đầu gối của Lục Hạo Thành, anh chỉ vào đứa nhỏ ở trong ảnh,"Lục Hạo Thành, đây là cậu à?"
Lục Hạo Thành trừng mắt nhìn anh, ngữ khí âm trầm nói: "Không phải tôi chẳng lẽ là cậu."
Anh lại sao bộ dạng hay tức giận như này sao?
Mộc Tử Hành không so đo với anh, nhanh chóng mở mật khẩu máy điện thoại, tấm ảnh mà anh vừa tìm ra được, mở được khóa, nhìn thấy ảnh của một đứa bé.
Trên bức ảnh là một đứa bé mặc một bộ quần áo màu đến, tóc hơi hơi xõa xuống, gương mặt hơi cười, tuổi còn rất nhỏ, khi chất minh tinh rõ rệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.