Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 201: Vết sẹo giống nhau
Nam Cung Tử Yên
20/02/2021
Anh nhanh miệng nói: “Trưởng phòng Lam, em đang nói dối phải không,
vết máu trên váy em là từ đâu ra?” Lam Hân cúi đầu nhìn xuống, chỗ vết
thương đã bị chảy máu.
Cô đột nhiên ngước mắt lên thấy Lục Hạo Thành đang nhìn cô với vẻ mặt u ám.
Ngay lập tức cô cảm thấy như mình đã phạm một sai lầm lớn vậy, hơn nữa cô còn bị người khác bắt quả tang.
Vào lúc này, Lam Hân dường như cảm nhận được cơn giận dữ đang bùng lên trong lòng Lục Hạo Thành.
Cô nắm chặt nắm tay giống như đứa trẻ phạm lỗi, cúi đầu không dám nhìn Lục Hạo Thành.
Ánh mắt Lục Hạo Thành từ từ di chuyển đến đầu gối cô, vệt máu nhàn nhạt đã làm đau đôi mắt anh, cơn tức giận trong lòng anh lập tức dâng lên, thâm chí anh còn kích động đến mức muốn bóp chết cô.
Trước mắt anh mà cô cũng dám giở trò che giấu.
Anh nhanh chóng ngồi xổm xuống trước mặt cô, ngón tay thon dài từ từ vén váy cô lên.
Nhìn đầu gối cô có vết thương dọc che vết sẹo cũ.
Anh thấy miệng vét thương dài chồng lên một vết sẹo cũ, nhưng vẫn có thể nhìn rõ hình dạng, nhiều năm qua đi vét thương cũ có màu hơi trắng, vét thương mới đè lên trông giống như hình chữ Nhân (Ä).
Con ngươi sâu thẳm của Lục Hạo Thành co rút dữ dội, một cảnh tượng đau lòng tái hiện trong tâm trí anh.
Hôm đó, anh nhớ lúc trời mưa to, anh đang cãi nhau với bố, Lam Lam cũng đang ở nhà anh, anh tức giận bỏ đi, anh chạy như điên trong cơn mưa lớn, Lam Lam, người vẫn luôn thích bám lấy anh cũng không nghĩ ngợi mà đuổi theo anh.
Cuối cùng, cô trượt chân và ngã trên vỉa hè của con đường trơn trượt bên ngoài biệt thự, cô bị mảnh kính vỡ căm vào đầu gối, không những thé, cả cơ thể nhỏ bé của cô cũng bị trượt đi một đoạn.
Lúc đó cô vừa sợ vừa lo cho anh, trong cơn mưa nhưữ trút nước, cô mặc kệ nỗi đau trên người mà gào khóc gọi anh.
“Anh Hạo Thành, anh quay lại đi, mau quay lại đây, Lam Lam không muốn anh đi, ở nhà anh không vui anh có thể tới ở nhà Lam Lam.” Anh biết cô chạy theo anh ra ngoài, rốt cuộc anh cũng không thể chịu nổi nữa bèn quay lại, khi quay lại thì anh đã nghe tháy tiếng khóc của cô.
Khi đó, trong lòng anh cực kỳ cảm động.
Mẹ không cần anh nữa, bố anh cưới vợ hai.
Ở nhà của mình mà anh sống không bằng chết, chỉ có Lam Lam thường xuyên qua chơi với anh.
Một Lam Lam bé nhỏ, vừa hiểu chuyện lại vừa biết nghe lời, chịu được tính khí thất thường của anh, hiểu được anh, chân thành muốn làm bạn cùng anhl Vết sẹo này xuất hiện từ lúc đó, anh đã tự tay xử lý vết thương cho cô, ký ức này vẫn in dấu sâu đậm trong lòng anh.
Những lần anh và bố cãi nhau phần lớn đều vào những ngày mưa, mà thời thơ ấu Lam Lam đã phải chịu rất nhiều tổn thương vì anh.
Trái tim anh đong đầy tình cảm dành cho cô, nhưng anh lại không thể hiện nó ra vào lúc này.
Lam Hân thấy cảm xúc trên khuôn mặt đẹp trai và cao quý của anh đang thay đổi thất thường, đôi mắt thâm trầm lại nhìn chằm chằm vào vét thương trên đầu gối của cô.
Mộc Tử Hoành đứng bên cạnh lắc đầu bất lực, Lục Hạo Thành lại lao vào vòng xoáy mang tên Lam Hân.
Ở độ tuổi rực rỡ này của anh có sức hấp dẫn với rất nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng Lục Hạo Thành lại vì Lam Lam mà để lỡ đi thời hoàng kim của mình, trong những năm tháng rực rỡ của anh có lẽ chỉ tồn tại sự chờ đợi.
Dù đã trải qua bao nhiêu khó khăn nhưng anh vẫn không bỏ cuộc.
Lục Hạo Thành, hy vọng sự xuất hiện của Lam Hân sẽ đưa anh đi hết cuộc đời mà không phải nuối tiếc điều gì nữa.
Mộc Tử Hoành quay mặt đi, anh ta không muốn nhìn thấy vẻ đau khổ trên khuôn mặt tuấn tú của Lục Hạo Thành.
“Giám đốc Lục, tôi…” Giọng nói của Lam Hân lập tức lôi Lục Hạo Thành trở về với thực tại, anh ngước mắt nhìn cô rồi lẳng lặng đi lấy nước khử trùng, dùng bông khử trùng cần thận xử lý vết máu quanh vét thương của cô.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng giống như đang chăm sóc một báu vật của thế giới.
Cô đột nhiên ngước mắt lên thấy Lục Hạo Thành đang nhìn cô với vẻ mặt u ám.
Ngay lập tức cô cảm thấy như mình đã phạm một sai lầm lớn vậy, hơn nữa cô còn bị người khác bắt quả tang.
Vào lúc này, Lam Hân dường như cảm nhận được cơn giận dữ đang bùng lên trong lòng Lục Hạo Thành.
Cô nắm chặt nắm tay giống như đứa trẻ phạm lỗi, cúi đầu không dám nhìn Lục Hạo Thành.
Ánh mắt Lục Hạo Thành từ từ di chuyển đến đầu gối cô, vệt máu nhàn nhạt đã làm đau đôi mắt anh, cơn tức giận trong lòng anh lập tức dâng lên, thâm chí anh còn kích động đến mức muốn bóp chết cô.
Trước mắt anh mà cô cũng dám giở trò che giấu.
Anh nhanh chóng ngồi xổm xuống trước mặt cô, ngón tay thon dài từ từ vén váy cô lên.
Nhìn đầu gối cô có vết thương dọc che vết sẹo cũ.
Anh thấy miệng vét thương dài chồng lên một vết sẹo cũ, nhưng vẫn có thể nhìn rõ hình dạng, nhiều năm qua đi vét thương cũ có màu hơi trắng, vét thương mới đè lên trông giống như hình chữ Nhân (Ä).
Con ngươi sâu thẳm của Lục Hạo Thành co rút dữ dội, một cảnh tượng đau lòng tái hiện trong tâm trí anh.
Hôm đó, anh nhớ lúc trời mưa to, anh đang cãi nhau với bố, Lam Lam cũng đang ở nhà anh, anh tức giận bỏ đi, anh chạy như điên trong cơn mưa lớn, Lam Lam, người vẫn luôn thích bám lấy anh cũng không nghĩ ngợi mà đuổi theo anh.
Cuối cùng, cô trượt chân và ngã trên vỉa hè của con đường trơn trượt bên ngoài biệt thự, cô bị mảnh kính vỡ căm vào đầu gối, không những thé, cả cơ thể nhỏ bé của cô cũng bị trượt đi một đoạn.
Lúc đó cô vừa sợ vừa lo cho anh, trong cơn mưa nhưữ trút nước, cô mặc kệ nỗi đau trên người mà gào khóc gọi anh.
“Anh Hạo Thành, anh quay lại đi, mau quay lại đây, Lam Lam không muốn anh đi, ở nhà anh không vui anh có thể tới ở nhà Lam Lam.” Anh biết cô chạy theo anh ra ngoài, rốt cuộc anh cũng không thể chịu nổi nữa bèn quay lại, khi quay lại thì anh đã nghe tháy tiếng khóc của cô.
Khi đó, trong lòng anh cực kỳ cảm động.
Mẹ không cần anh nữa, bố anh cưới vợ hai.
Ở nhà của mình mà anh sống không bằng chết, chỉ có Lam Lam thường xuyên qua chơi với anh.
Một Lam Lam bé nhỏ, vừa hiểu chuyện lại vừa biết nghe lời, chịu được tính khí thất thường của anh, hiểu được anh, chân thành muốn làm bạn cùng anhl Vết sẹo này xuất hiện từ lúc đó, anh đã tự tay xử lý vết thương cho cô, ký ức này vẫn in dấu sâu đậm trong lòng anh.
Những lần anh và bố cãi nhau phần lớn đều vào những ngày mưa, mà thời thơ ấu Lam Lam đã phải chịu rất nhiều tổn thương vì anh.
Trái tim anh đong đầy tình cảm dành cho cô, nhưng anh lại không thể hiện nó ra vào lúc này.
Lam Hân thấy cảm xúc trên khuôn mặt đẹp trai và cao quý của anh đang thay đổi thất thường, đôi mắt thâm trầm lại nhìn chằm chằm vào vét thương trên đầu gối của cô.
Mộc Tử Hoành đứng bên cạnh lắc đầu bất lực, Lục Hạo Thành lại lao vào vòng xoáy mang tên Lam Hân.
Ở độ tuổi rực rỡ này của anh có sức hấp dẫn với rất nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng Lục Hạo Thành lại vì Lam Lam mà để lỡ đi thời hoàng kim của mình, trong những năm tháng rực rỡ của anh có lẽ chỉ tồn tại sự chờ đợi.
Dù đã trải qua bao nhiêu khó khăn nhưng anh vẫn không bỏ cuộc.
Lục Hạo Thành, hy vọng sự xuất hiện của Lam Hân sẽ đưa anh đi hết cuộc đời mà không phải nuối tiếc điều gì nữa.
Mộc Tử Hoành quay mặt đi, anh ta không muốn nhìn thấy vẻ đau khổ trên khuôn mặt tuấn tú của Lục Hạo Thành.
“Giám đốc Lục, tôi…” Giọng nói của Lam Hân lập tức lôi Lục Hạo Thành trở về với thực tại, anh ngước mắt nhìn cô rồi lẳng lặng đi lấy nước khử trùng, dùng bông khử trùng cần thận xử lý vết máu quanh vét thương của cô.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng giống như đang chăm sóc một báu vật của thế giới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.