Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 121: Bị lừa
Hoa Dung Nguyệt Hạ
08/02/2018
Vân Thi Thi về nhà họ Vân đón Hữu Hữu, là tám giờ tối, cô đã báo trước
với Vân Nghiệp Trình, nhưng mà áp suất trong phòng khách vẫn rất thấp.
Lý Cầm vừa nhìn thấy Vân Thi Thi trở về, vội vã ra đón: “Cô có nhìn thấy em gái cô không? Đến bây giờ con bé vẫn chưa về! Sốt ruột chết mất thôi!"
"Làm sao mà tôi thấy cô ta?" Vân Thi Thi giả vờ mù mịt.
Trên thực tế, hôm nay cô có nhìn thấy Vân Na. Chẳng qua là chuyện này mắc mớ gì đến cô, cô lười trả lời cùng Lý Cầm.
Vân Nghiệp Trình thấy cô trở về, vội vàng tiếp đón hỏi han ân cần, nhận được cái trợn mắt của Lý Cầm, bà ta nhìn Vân Thi Thi, lại nghĩ tới cho đến bây giờ con gái còn chưa về nhà, trực tiếp nổi giận.
"Vân Nghiệp Trình! Ông thực sự là một người cha tốt! Ông luôn quan tâm tới một đứa con hoang, hiện tại con gái ruột của ông còn chưa trở về, cũng không thấy ông hỏi nhiều vài câu!"
Vân Nghiệp Trình vừa nghe, sắc mặt tái xanh nói: “Bà nói ai là con hoang? Còn nữa, đến bây giờ Na Na vẫn chưa về nhà tôi cũng rất lo lắng, bà nói bậy bạ gì đó!"
Hai người cứ như thế ông một câu bà một câu tranh cãi ầm ĩ, Vân Thi Thi không muốn quan tâm tới chuyện cãi vã, thần sắc như thường đi về phòng, lại bị Lý Cầm quát to sau lưng: "Đứng lại đó?"
Vân Thi Thi không nóng không lạnh quay đầu lại, hỏi: "Để làm gì?"
Lý Cầm chú ý tới cái túi đóng gói tinh xảo hoa mỹ trong tay cô, Armani! Lý Cầm quanh năm đi dạo ở trung tâm thương mại, làm sao có thể không biết đó là nhãn hiệu xa xỉ của quốc tế, con ngươi trừng lên như muốn chọc thủng cô!
Tại sao cô ta lại có đồ mắc như vậy?
"Quần áo này từ đâu cô có?"
"Ai cần bà lo?"
Vừa dứt lời, Vân Thi Thi không thèm quay đầu lại đi vào phòng, Lý Cầm trực tiếp thở không thông, suýt nữa não bị tắc nghẽn, đứa con hoang này càng ngày càng không để bà ta trong mắt!
Hừ! Armani gì chứ? Bà ta thấy đó nhất định là hàng nhái giá rẻ mà thôi!Đêm nay, bất thình lình trời đổ mưa, Vân Thi Thi quyết định ở lại nhà họ Vân ngủ một đêm, cô cùng Hữu Hữu đi ngủ rất sớm.
Mười hai giờ đêm, mưa như trút nước ngoài cửa sổ, sấm vang chớp giật.
Thấy Vân Na chậm chạp không về, Vân Nghiệp Trình cùng Lý Cầm lo lắng không yên, liền quyết định báo lên cục cảnh sát.
Hai người gấp gáp chuẩn bị đến cục cảnh sát thì nghe thấy tiếng động lạ ngoài cửa, bọn họ vội vàng chạy tới, trông thấy Vân Na có chút phù phiếm tựa ở cửa, cũng không biết cô ta đã đứng ngoài cửa bao lâu, quần áo trên người hơi mất trật tự, trên mặt ửng hồng kỳ dị.
"Mẹ..."
Cô ta thấp giọng gọi, âm thanh run rẩy, giống như chịu uất ức vô cùng lớn, tiếp đó, một hàng nước mắt trong suốt chảy xuống gò má.
Trong phút chốc, tim Lý Cầm như bị đao cắt: "Sao vậy? Na Na... Nào, vào nhà trước đã!"
Vân Na được đỡ vào phòng khách, suy nhược dựa vào lưng ghế dựa, nước mắt như chuỗi ngọc trai bị cắt đứt, rơi không dứt.
Lý Cầm sốt sắng nhìn cô ta, vô cùng đau lòng: "Na Na, con làm sao vậy? Nói cho mẹ nghe, là ai bắt nạt con?"
Vân Na chỉ khóc sướt mướt, không nói lời nào.
Bây giờ cô ta đã hối hận đến xanh ruột rồi! Cái tên Hà Lăng Tương này, nhìn bề ngoài thì dáng vẻ đường đường, nhưng lại là mặt người dạ thú, cầm thú trong cầm thú!
Xế chiều hôm nay, Hà Lăng Tương đưa cô ta đi tới trụ sở tư nhân, vốn cô ta cho rằng sắp trèo lên cây đại thụ, trong lòng có chút hân hoan!
Nếu như cô ta có thể làm cho Hà Lăng Tương vui vẻ, không chừng có thể mặt mày rạng rỡ bước vào giới giải trí, không cần tiếp tục phải xem ánh mắt Vân Thi Thi!
Đến tột cùng thì Hà Lăng Tương là thân phận gì, Vân Na cũng không rõ, nhưng mà biết hắn ta là một đạo diễn có chút tiếng tăm. Mặc dù hắn ta là đạo diễn điện ảnh không có phòng bán vé danh tiếng cao, nhưng thời gian qua dư luận nói không ít.
Lý Cầm vừa nhìn thấy Vân Thi Thi trở về, vội vã ra đón: “Cô có nhìn thấy em gái cô không? Đến bây giờ con bé vẫn chưa về! Sốt ruột chết mất thôi!"
"Làm sao mà tôi thấy cô ta?" Vân Thi Thi giả vờ mù mịt.
Trên thực tế, hôm nay cô có nhìn thấy Vân Na. Chẳng qua là chuyện này mắc mớ gì đến cô, cô lười trả lời cùng Lý Cầm.
Vân Nghiệp Trình thấy cô trở về, vội vàng tiếp đón hỏi han ân cần, nhận được cái trợn mắt của Lý Cầm, bà ta nhìn Vân Thi Thi, lại nghĩ tới cho đến bây giờ con gái còn chưa về nhà, trực tiếp nổi giận.
"Vân Nghiệp Trình! Ông thực sự là một người cha tốt! Ông luôn quan tâm tới một đứa con hoang, hiện tại con gái ruột của ông còn chưa trở về, cũng không thấy ông hỏi nhiều vài câu!"
Vân Nghiệp Trình vừa nghe, sắc mặt tái xanh nói: “Bà nói ai là con hoang? Còn nữa, đến bây giờ Na Na vẫn chưa về nhà tôi cũng rất lo lắng, bà nói bậy bạ gì đó!"
Hai người cứ như thế ông một câu bà một câu tranh cãi ầm ĩ, Vân Thi Thi không muốn quan tâm tới chuyện cãi vã, thần sắc như thường đi về phòng, lại bị Lý Cầm quát to sau lưng: "Đứng lại đó?"
Vân Thi Thi không nóng không lạnh quay đầu lại, hỏi: "Để làm gì?"
Lý Cầm chú ý tới cái túi đóng gói tinh xảo hoa mỹ trong tay cô, Armani! Lý Cầm quanh năm đi dạo ở trung tâm thương mại, làm sao có thể không biết đó là nhãn hiệu xa xỉ của quốc tế, con ngươi trừng lên như muốn chọc thủng cô!
Tại sao cô ta lại có đồ mắc như vậy?
"Quần áo này từ đâu cô có?"
"Ai cần bà lo?"
Vừa dứt lời, Vân Thi Thi không thèm quay đầu lại đi vào phòng, Lý Cầm trực tiếp thở không thông, suýt nữa não bị tắc nghẽn, đứa con hoang này càng ngày càng không để bà ta trong mắt!
Hừ! Armani gì chứ? Bà ta thấy đó nhất định là hàng nhái giá rẻ mà thôi!Đêm nay, bất thình lình trời đổ mưa, Vân Thi Thi quyết định ở lại nhà họ Vân ngủ một đêm, cô cùng Hữu Hữu đi ngủ rất sớm.
Mười hai giờ đêm, mưa như trút nước ngoài cửa sổ, sấm vang chớp giật.
Thấy Vân Na chậm chạp không về, Vân Nghiệp Trình cùng Lý Cầm lo lắng không yên, liền quyết định báo lên cục cảnh sát.
Hai người gấp gáp chuẩn bị đến cục cảnh sát thì nghe thấy tiếng động lạ ngoài cửa, bọn họ vội vàng chạy tới, trông thấy Vân Na có chút phù phiếm tựa ở cửa, cũng không biết cô ta đã đứng ngoài cửa bao lâu, quần áo trên người hơi mất trật tự, trên mặt ửng hồng kỳ dị.
"Mẹ..."
Cô ta thấp giọng gọi, âm thanh run rẩy, giống như chịu uất ức vô cùng lớn, tiếp đó, một hàng nước mắt trong suốt chảy xuống gò má.
Trong phút chốc, tim Lý Cầm như bị đao cắt: "Sao vậy? Na Na... Nào, vào nhà trước đã!"
Vân Na được đỡ vào phòng khách, suy nhược dựa vào lưng ghế dựa, nước mắt như chuỗi ngọc trai bị cắt đứt, rơi không dứt.
Lý Cầm sốt sắng nhìn cô ta, vô cùng đau lòng: "Na Na, con làm sao vậy? Nói cho mẹ nghe, là ai bắt nạt con?"
Vân Na chỉ khóc sướt mướt, không nói lời nào.
Bây giờ cô ta đã hối hận đến xanh ruột rồi! Cái tên Hà Lăng Tương này, nhìn bề ngoài thì dáng vẻ đường đường, nhưng lại là mặt người dạ thú, cầm thú trong cầm thú!
Xế chiều hôm nay, Hà Lăng Tương đưa cô ta đi tới trụ sở tư nhân, vốn cô ta cho rằng sắp trèo lên cây đại thụ, trong lòng có chút hân hoan!
Nếu như cô ta có thể làm cho Hà Lăng Tương vui vẻ, không chừng có thể mặt mày rạng rỡ bước vào giới giải trí, không cần tiếp tục phải xem ánh mắt Vân Thi Thi!
Đến tột cùng thì Hà Lăng Tương là thân phận gì, Vân Na cũng không rõ, nhưng mà biết hắn ta là một đạo diễn có chút tiếng tăm. Mặc dù hắn ta là đạo diễn điện ảnh không có phòng bán vé danh tiếng cao, nhưng thời gian qua dư luận nói không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.